“Tổ trưởng, có cần phái chi viện qua không ạ.”
Chiêu Nhiên tắt loa, hơi tỉnh rượu, hai tay chắp lại trước môi suy nghĩ: “Ý của sếp lớn là phải để Úc Ngạn một mình hoàn thành nhiệm vụ thực tập, không ai được giúp đỡ.”
Anh suy tư một lát sau đó dựa vào lưng ghế: “Không Đáng Tin đánh cũng được… Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn.”
Cấp dưới Tiểu Tề không cảm xúc nói: “Có bị Úc Ngạn phát hiện không ạ?”
“Chắc là…” Chiêu Nhiên di chuyển đầu ngón tay tính nhẩm, hai chữ “sẽ không” còn chưa kịp nói, anh bỗng che tay phải kêu lên một tiếng đau đớn.
Đau quá, giống như bị thứ gì đó dẫm lên. Lẽ ra không nên phái thứ ngu ngốc kia đi, đi trên đường bằng phẳng còn đụng vào khung cửa, huống hồ còn là nhiệm vụ cần che giấu.
Mặt cấp dưới Tiểu Tề không chút gợn sóng nhìn tổ trưởng Chiêu, chỉ thấy tổ trưởng ngồi trên ghế mắng mỏ một lúc sau đó đột nhiên im bặt, mất tự nhiên nằm úp lên bàn, ôm tay phải, má bị mái tóc rối bù che đi, trên cổ giữa tóc và cổ áo hơi ửng hồng.
“Bị phát hiện rồi… Đồ vô dụng, còn không mau chạy nếu bị nhóc nghịch ngợm bắt được thì…” Chiêu Nhiên còn chưa nói hết câu cơ thể bỗng cứng đờ, từ từ nằm úp xuống bàn làm việc, trán tựa vào cánh tay, tay phải buông thõng dưới gầm bàn, năm ngón tay co vào trong lòng bàn tay, mặt da bao tay cọ vào nhau phát ra tiếng kẽo kẹt khe khẽ.
Tay trái đang rót rượu đặt bình rượu xuống, bò ra từ trong ngăn kéo, rút khăn giấy đưa cho Chiêu Nhiên.
Cấp dưới Tiểu Tề im lặng lùi lại nửa bước, tổ trưởng say khướt ở trong phòng làm việc, mắt và cổ đỏ như sắp chảy máu, nếu bị ông chủ nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng chửi một trận.
Tiểu Tề lắc đầu kéo rèm cửa xuống. Tổ trưởng luôn cà lơ phất phơ, trạng thái làm việc của anh thường khiến mọi người nghi ngờ liệu anh có nghiêm túc với công việc hay không, nhưng báo cáo hiệu suất hàng tháng và kết toán chiến đấu đều chứng minh cho mọi người thấy rằng Subway không có anh thì không được.
Anh rất hay say rượu, nhưng sẽ không giống những người đàn ông mượn rượu làm càn khác, hầu hết thời gian anh chỉ tìm một góc không có ánh đèn để ngồi lặng lẽ, đôi mắt trống rỗng, dường như rượu là cách để anh làm tê liệt cảm xúc. Nhiều lần, khi Tiểu Tề đi làm vào sáng sớm, cậu đẩy cửa văn phòng ra, bị cái lạnh lưu trữ cả đêm ập đến, sau đó nhìn thấy tổ trưởng say khướt dựa vào cửa sổ thủy tinh, mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt nhợt nhạt và mái tóc nhạt màu, hạt sương trên cửa sổ lan đến mặt anh, lông mi phủ đầy sương giá như những con bươm bướm sắp chết.
Thế nhưng, thực tập sinh mới đến đã đảo lộn quy trình này, tổ trưởng cố ý chọn một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu nhét vào tủ quần áo, mỗi lần ra ngoài đều đứng trước gương soi vài giây, anh chưa bao giờ chú trọng đến việc duy trì hình tượng của công ty như vậy. Để mô tả những thay đổi của anh theo lời của những cấp dưới khác, đó là vào một ngày nọ gã nghiện rượu sa đọa đã đến cửa hàng thú cưng để mang về một chú mèo con.
Điện thoại di động trên bàn rung lên, Chiêu Nhiên ngẩng đầu ra khỏi khuỷu tay, môi bị răng nanh cắn nát chảy ra một chút màu đỏ sẫm.
Úc Ngạn, thực tập sinh tổ 1 tổ trật tự khẩn cấp: “Anh đang ở đâu?”
Không thể nào, đây là mèo con bất lực tìm mẹ cầu cứu à?
Tên nhóc lạnh lùng kiêu ngạo đó sẽ không dễ dàng mở miệng cầu cứu người khác, chẳng lẽ thực sự đã rơi vào chỗ chết rồi?
*
Tình hình của Úc Ngạn thực sự rất nguy cấp.
Nam bác sĩ lê cơ thể vặn vẹo từng bước tiến đến gần Úc Ngạn, giơ chân lên đỉnh đầu y, dùng sức giậm mạnh xuống.
Mắt Úc Ngạn tối sầm, hai tai ù đi, ngón tay bám lên tường nâng nửa thân trên lên, theo trực giác lăn về phía trước một đoạn ngắn, vừa đủ để tránh cú đạp chết người này, thoát khỏi cảnh bị đạp bẹp như lon nước ngọt.
Úc Ngạn lùi ra xa ba mét liên tiếp, lại bày ra tư thế phòng thủ, hạch Satan trong mắt trái vẫn nhe răng cười.
Tác dụng làm mất phương hướng của Satan vẫn chưa biến mất, động tác của nam bác sĩ vẫn khá chậm chạp. Úc Ngạn chủ động tấn công, tay trái tung một cú móc nhưng bị nam bác sĩ giơ tay đỡ lấy, Úc Ngạn lập tức xoay người về hướng ngược lại, giáng mạnh xuống xương sườn nam bác sĩ.
Đòn cùi chỏ thuộc vào loại đòn tấn công vô cùng chí mạng trong võ thuật tay không, tiếng da thịt va chạm và xương gãy vang lên giòn giã rõ ràng.
Nam bác sĩ ôm xương sườn dựa vào tường suýt chút nữa ngã xuống.
Úc Ngạn nhìn tay trái của mình say xưa nhớ lại khoảng trống trong đầu. Tay phải mới là tay thuận của y, viết chữ ăn cơm cũng không ngoại lệ, chỉ có lúc đánh nhau đấm đá mới dùng cơ thể bên trái.
Điều này cho thấy huấn luyện viên dạy y đánh nhau thuận tay trái. Nhưng Úc Ngạn không thể nhớ mình đã học quyền anh và Sanda ở đâu, mỗi động tác và nhịp điệu của cơ thể đều là phản ứng từ trí nhớ cơ bắp.
Khi số lần tấn công và né tránh tăng lên, bản năng sẽ hình thành thói quen trong đầu, Úc Ngạn sẽ không còn dựa vào cảm giác bị đấm vào da thịt để tìm hướng của cú đấm tiếp theo.
Y giẫm lên vách tường, bộ đồ mũ trùm đen nhánh giúp y tăng cường hiệu quả nhảy, mũi giày được trang bị móng vuốt sắc nhọn có thể đàn hồi, giúp tăng ma sát.
Úc Ngạn nhảy lên không trung, xoay người đá từ trên không xuống đá hai cú đá liên tiếp vào mặt nam bác sĩ, lưỡi dao trên mũi giày sượt qua mặt bác sĩ, Úc Ngạn mang theo hơi lạnh cắt qua để lại hai vết rạch sâu từ giữa sống mũi xuyên vào hộp sọ.
Thừa dịp nam bác sĩ lảo đảo ngã xuống đất, Úc Ngạn một lần nữa áp sát, cắm ngược con dao găm vào vị trí chưa kịp tìm kiếm nhằm tìm kiếm dị hạch trong người nam bác sĩ.
Mũi dao cắm dọc cẳng tay, rạch gọn gàng từng thớ thịt nhưng vẫn không tìm thấy hạch trong cơ thể hắn ta.
Mồ hôi lạnh túa ra theo trán Úc Ngạn, những sợi tóc đen bết vào má.
Chờ chút, bên cạnh có động tĩnh.
Trong thoáng chốc, Úc Ngạn nhớ lại video nghệ thuật xương cốt do cảnh sát Diệp chiếu, rõ ràng có hai bác sĩ thực hiện phẫu thuật loại bỏ chất béo cho bệnh nhân béo phì trên giường thẩm mỹ.
Úc Ngạn chưa kịp quay đầu nhìn lại, một tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên từ bức tường phía sau, thậm chí còn không cho Úc Ngạn thời gian để phản ứng, bức tường nứt ra như mạng nhện, ở giữa có một cái lỗ, một bàn tay mạnh mẽ nhưng thon dài lao ra khỏi bức tường, nắm chặt tay trái Úc Ngạn kéo mạnh về phía sau.
“Chết tiệt, còn một…!” Úc Ngạn phản ứng cũng rất nhanh, buông nam bác sĩ ra, mạnh mẽ xoay người cắm con dao găm vào tay người phụ nữ thò ra từ bức tường.
Tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang vọng khắp tòa nhà, Úc Ngạn bổ nhào về phía trước, tay phải bật dậy khỏi mặt đất, hổ khẩu* chộp lấy nách Úc Ngạn nhưng nó chỉ có một tay, không giữ được thăng bằng, lăn ra ngoài với Úc Ngạn.
(*) Hổ khẩu (虎口) không phải là miệng hổ, mà là chỗ khe giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Bê tông cốt thép rơi xuống lã chã trong lỗ lớn hư hỏng, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng lách qua bức tường, bước chân dài tiến vào.
Đôi môi đỏ tươi, phấn mắt đỏ đen, khuôn mặt xinh đẹp của nữ bác sĩ nở nụ cười rùng rợn, nướu răng đỏ như máu lộ ra hoàn toàn, trên tay cầm một con dao mổ.
Đang trấn giữ thẩm mỹ viện Tế Liễu là một cặp bác sĩ dị thể.
Lúc này, Úc Ngạn chỉ có thể nghĩ ra đối sách “đã đến lúc rút lui”, cho dù mục tiêu giải cứu là một kỹ sư máy móc tinh vi có cống hiến xuất sắc cho đất nước và thế giới, y cũng sẽ không liều mạng ở lại đây để được chôn cất với ông ấy.
Nếu ông Chu chết, chỉ có thể nói Subway dùng người không tốt, dám cử một thực tập sinh nhận nhiệm vụ của Cục Diều Hâu Thăm Dò.
Úc Ngạn biết rõ năng lực của mình, đối mặt với cục diện không có cơ hội chiến thắng, y chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
“Để tao, tránh ra!” Úc Ngạn kéo tay phải run lẩy bẩy lao ra cửa, mắt trái sáng lên ánh sáng tím, hoa văn ma quỷ nhe răng cười với nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ sững người trong giây lát, bị hạch điều khiển Satan mê hoặc, động tác của cô ta trở nên chậm chạp. Đột nhiên không kịp chuẩn bị đã nhận một cú đấm của Úc Ngạn.
Nhưng kỹ năng chiến đấu của nữ bác sĩ tốt hơn nam bác sĩ, ngay cả khi ý thức của cô ta mất phương hướng, phản ứng của cô ta vẫn đủ để chống lại một loạt cú đá bay của Úc Ngạn, đồng thời còn dư sức đánh trả.
Cả hai rơi vào thế giằng co, nếu không có hạch điều khiển Satan làm suy yếu, chỉ sợ ngay cả ba hiệp Úc Ngạn cũng không chống đỡ nổi.
Nữ bác sĩ đá vào cánh tay đang đỡ của Úc Ngạn, đôi chân dài đeo tất rách mang theo luồng gió đá vào ngực Úc Ngạn
Úc Ngạn như nghe thấy tiếng xương ức chuyển động, cót két.
Y đỡ vách tường mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng nhưng ngực y rất đau, một mùi tanh nồng xông lên cổ họng khiến y đau đớn dữ dội.
Trong tay còn thứ gì đó có thể để dùng…
Y ôm chỗ bị thương nhảy vọt vào phòng ẩn núp, lợi dụng bóng tối che giấu bóng dáng của mình, đồng thời lần mò thắt lưng lôi ra hạch mù trắng trong máy phân tích lưu trữ hạch.
“Chỉ còn mày… Cho dù là cấp thấp nhất, sừng dê cũng được…” Úc Ngạn tuyệt vọng mặc niệm, hôn hạch mù trắng qua kẽ ngón tay sau đó nhét nó vào hốc mắt mình.
Sau khi hạch mù trắng tiến vào hốc mắt, nó nhanh chóng thành lập liên kết với Úc Ngạn, dữ liệu trên màn hình của máy phân tích lưu trữ hạch biến thành một đống ký tự bị cắt xén*.
Gốc là 乱码/loạn mã: mojibake (các ký tự vô nghĩa được hiển thị khi phần mềm không thể hiển thị văn bản theo mã hóa ký tự dự định của nó).
Dòng thời gian chậm lại, vào lúc này, phanh tay của máy ép trái cây đã được kéo xuống, viên xúc xắc được ném lên bàn, góc của quân bài Texas Hold’em bị xoắn lại, bàn xoay lớn đang quay nhanh, nòng súng lục ổ quay nhắm vào huyện thái dương kêu lạch cạch.
Úc Ngạn đặt cược cả tài sản lẫn tính mạng mình vào viên hạch mù này.
Máy phân tích lưu trữ hạch phát ra thông báo: “Liên kết thành công hạch mù trắng!” Màn hình chậm rãi cuộn lên đọc dữ liệu.
Tên: Hạch trang bị – gậy bóng chày kiêu ngạo.
Nguồn gốc: Kích hoạt hạch mù trắng ngẫu nhiên.
Chủng loại: Loại bình thường
Đánh giá cấp bậc: Tím cấp 1 (Tím Roland)
Khả năng cơ bản: Một thanh gỗ nặng không thể bị bẻ gãy.
Giới hạn sử dụng: Sau khi sử dụng một lần thì tồn tại vĩnh viễn ở dạng vật chất.
Giới thiệu vắn tắt: Một cây gậy huyền thoại đã được truyền qua tay 29 cầu thủ bóng chày, kì diệu ở chỗ là nó đều tuột tay đánh vào đầu trọng tài trong mỗi trận đấu.
Điều kiện cộng hưởng: Không xác định
Đầu tiên dị hạch biến thành màu tím nhạt sau đó mất đi ánh sáng biến thành màu xám xịt, rồi rơi ra khỏi hốc mắt Úc Ngạn. Mà các sợi tơ màu tím bên trong dị hạch lại liên kết với nhau, tạo ra hiện tượng vướng mắt năng lượng trong không gian hạn chế.
Một chiếc gậy bóng chày gỗ rơi xuống tay Úc Ngạn.
Úc Ngạn kinh ngạc ước lượng trọng lượng của nó.
“Còn có thể hóa thực thể… Mặc dù không phải súng, nhưng cũng…” Nét mặt Úc Ngạn hơi thay đổi, ánh mắt từ con mồi hoảng sợ chuyển thành thợ săn đã tính trước mọi việc.
“… Có thể dùng.” Úc Ngạn ngừng chạy, vung hai tay lên.
Nữ bác sĩ đuổi theo vươn tay tóm lấy cổ Úc Ngạn, không ngờ trước mặt lại có một bóng đen dài hẹp lao tới trước mặt cô ta, vang ầm một tiếng, gậy bóng chạy đánh vào giữa đầu nữ bác sĩ.
Phạm vi sát thương của gậy bóng chày lớn hơn nhiều so với dao găm, quán tính của cây gậy khiến lực va chạm tăng lên gấp bội, nữ bác sĩ bay xa ra ba mét.
“Home run*.” Úc Ngạn lấy tay che nắng nhìn nữ bác sĩ ngã vào đống quần áo bằng chì, cắm gậy bóng chày vào túi đeo vai rồi rút dao găm ra, nhảy đến trước đống đồ, tàn nhẫn đâm xuống rạch vào bên eo nữ bác sĩ để tìm dị hạch.
*Home run – Trong môn bóng chày, một lượt chạy về nhà được ghi khi bóng được đánh theo cách mà người đánh bóng có thể đi vòng qua các trụ và tiếp cận khung thành nhà một cách an toàn trong một lần chơi mà không có bất kỳ lỗi nào do đội phòng thủ phạm phải.
Không biết có phải y bị lây nhiễm bởi những nụ cười giả của các nhân viên trong thẩm mỹ viện hay không, y cười lên dần dần cảm nhận được niềm vui của công việc này.
Máu tươi văng lên mặt Úc Ngạn, y vui vẻ quên trời lẫn đất.
Người phụ nữ gào thét ném Úc Ngạn ra khỏi người, hai tay chống đất bò dạy, trán và hộp sọ hóp vào nhau, mắt lồi ra, cô ta giơ tay lên tuông ra hàng loạt từ ngữ không rõ ràng khó hiểu với nam bác sĩ đầy máu: “Cô…Bạc…nói…loại…bỏ…hắn…”
Ai?
Úc Ngạn không ngờ dị thể cũng có thể nói chuyện, có điều dây thanh quản vẫn chưa phát triển đầy đủ.
Nam bác sĩ nghe được mệnh lệnh, kỳ quái nhếch khóe môi, giơ tay tháo kính cận nứt xuống để lộ đôi mắt hẹp dài gian xảo.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Úc Ngạn, hắn ta đi về phía máy X-quang đứng giữa bảng hiển thị và máy.
Máy hoạt động, một bộ xương được chiếu lên bảng hiển thị.
Nam bác sĩ đưa tay về bảng hiển thị, nắm lấy chiếc xương đùi phản chiếu trên hình ảnh như phép màu rồi kéo mạnh.
Bộ xương của người đàn ông trên hình ảnh ngay lập tức mất đi cả xương chân phải.
Mà bộ xương biến mất lúc này đã bị nam bác sĩ cầm trong tay, phần đùi làm tay cầm, phần cẳng chân nối ở đầu trước, xương bàn chân và xương cẳng chân tạo thành một góc vuông, bộ xương tái nhợt trở thành một cây rìu cán dài.
Úc Ngạn trợn to hai mắt, không thể tin những gì đang xảy ra trước mắt.
Hắn ta vừa lấy xương cốt của mình qua tấm bảng? Bút thần mã lương phiên bản X Quang à.
Nam bác sĩ ôm xương đùi chạy tới, chân phải của hắn ta không biến mất mà mềm nhũn kéo lê trên mặt đất, chân phải không có xương chống đỡ khiến hắn ta khập khiễng một chân, tốc độ cũng không nhanh.
Cây rìu lớn vung lên, Úc Ngạn giơ cây gậy theo chiều ngang để đỡ cán rìu, nhưng xét về lực mô-men thì nam bác sĩ lại chiếm ưu thế, một rìu đó khiến cánh tay Úc Ngạn chịu một lực tác động nặng nề.
Chẳng qua nam bác sĩ bị điều khiển Satan mê hoặc, tốc độ hành động này Úc Ngạn có thể đối phó được.
Nhưng nữ bác sĩ rõ ràng sẽ không đứng yên xem trận chiến, cô ta giẫm giày cao gót chạy về phía máy chụp X-quang, trên bảng hiển thị lập tức hiện ra xương cốt người phụ nữ, nữ bác sĩ đưa tay về phía bảng, rút xương cánh tay trái của mình ra cầm trong tay.
Xương cánh tay tái nhợt tạo thành một đường thẳng, các ngón tay chụm vào nhau tạo thành mũi nhọn, giống như một thanh kiếm trong tay nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ rũ cánh tay trái không xương, tay phải vung kiếm xương hướng về phía Úc Ngạn.
Úc Ngạn không thể chống đỡ hai người cùng tấn công được.
Máy chụp X quang kia có vấn đề.
“Đi đóng nguồn điện! Tắt máy X quang!” Úc Ngạn nói với tay phải.
Tay phải lo lắng vội vàng bò đến trước máy X quang tìm dây điện và ổ cắm, nhưng sau khi đi vòng quanh mấy lần cũng không tìm được, gấp đến độ toát mồ hôi hột.
“…Shhi, tao sẽ tắt nguồn điện.” Úc Ngạn vung về phía trước một gậy, thừa dịp hai người bị khí thể áp đảo, y nhảy lại chỗ máy chụp X-quang, “Mày yểm hộ tao.”
Tay phải ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị Úc Ngạn nhặt lên ném về phía hai bác sĩ dị thể.
“Mày lên đi!”
Tay phải vẽ một đường parabol hoảng loạn trong không trung, năm ngón tay bay lên không trung rất nhanh, cố gắng bò về phía sau theo đường parabol nhưng đã quá muộn, bị Úc Ngạn ném đúng lên mặt nam bác sĩ.
Tốc độ tấn công của nam bác sĩ bị gián đoạn, kêu lên một tiếng, giơ tay giật bàn tay phải đang ôm lấy mặt mình ra.
Nhưng tay phải lại không dễ bị hất bay.
Thứ nhỏ bé này khéo léo nhảy lên lơ lửng giữa không trung, sau đó năm ngón tay khép lại hóa thành con dao cầm tay, chém vào động mạch cảnh của nam bác sĩ, khiến nam bác sĩ buộc phải lùi lại vung rìu về phía tay phải.
Nhưng tay phải lại biến thành nắm đấm, đấm mạnh vào cằm nam bác sĩ sau đó đấm liên tục vào ngực hắn ta, cuối cùng dùng lòng bàn tay bổ vào cằm, sau một loạt chiêu thức liên tiếp nước bọt của nam bác sĩ văng khắp nơi, người chết ngựa đổ bị buộc phải lui hơn mười bước.
Tay phải vững vàng đáp xuống đất, đứng bằng ngón trỏ và ngón giữa, ngón cái và ngón út uốn cong thành động tác kinh điển của Lý Tiểu Long: “Ồ — đánh –!”