“Đi thôi, anh trốn việc đến đón em về nhà ngủ đây.” Chiêu Nhiên xoay chìa khóa xe trên ngón tay, nhưng Úc Ngạn lại kéo tay áo anh: “Không đi, em đã mua vé lúc 10 giờ sáng để đi Thế Giới Mới, ông cụ Vương muốn may cho em bộ quần áo mới, cần nguyên liệu từ Thế Giới Mới, em phải đi lấy.”
Chiêu Nhiên nheo mắt: “Ai bảo em đi, em đã bàn với anh chưa?”
“Vậy anh đi với em nha?”
“Anh không có thời gian, ngày mai công ty có việc. Em mới lên chính thức ngày đầu đã xin nghỉ, không hợp lý lắm đâu.”
“Anh cho em nghỉ hai ngày được không?” Lúc đầu Úc Ngạn chỉ kéo tay áo Chiêu Nhiên, càng cầu xin càng leo lên, cuối cùng hai chân quấn quanh eo Chiêu Nhiên, ôm cổ anh mà rên rỉ: “Tổ trưởng, cho em xin nghỉ đi, em xin anh đó.”
“Em muốn đến thành phố nào?” Kêu cái gì không, làm nũng còn làm ra vẻ không quen biết, Chiêu Nhiên bắt đầu không chịu nổi.
“Thành phố Pha Tắc.”
“Cũng được, là thành phố thương mại ven biển ở rìa biên giới, chấp nhận được.”
Được đồng ý, Úc Ngạn nhanh chóng chạy vào kho tìm cái võng, loay hoay nghiên cứu mất mười phút mới treo ổn định giữa hai cột chịu lực, rồi y nhảy lên vỗ vỗ chỗ bên cạnh, mắt sáng long lanh nhìn Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên bất lực cười lắc đầu, cởi áo khoác treo lên kệ hàng, nằm vào cái tổ nhỏ vụng về mà chú chim nhỏ nghịch ngợm đã cố gắng dùng những cành cây xây lên.
Úc Ngạn nằm lên người anh, cảm nhận sự ấm áp nơi lồng ngực Chiêu nhiên, thoải mái vươn vai.
Dù Úc Ngạn đã cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc tủi thân của mình, Chiêu Nhiên vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự lo lắng và bất an trong nhịp tim của y.
“Anh hai nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu, đừng để trong lòng làm gì, hồi nhỏ anh cũng bị anh ấy mắng không ít. Sau này anh ấy nói gì thì cứ bịt tai lại, nói là anh dạy em như vậy.” Chiêu Nhiên đặt tay lên eo y, vuốt ve an ủi, “Thực ra tiền vé để anh đến tìm em đều do anh ấy bỏ ra, hơn nữa anh ấy cũng ngầm đồng ý để mấy nhóc nòng nọc đưa Mắt Dịch Chuyển cho em, anh ấy chỉ miệng lưỡi cay nghiệt làm người ta ghét thôi.”
“Không phải vì chuyện đó.” Úc Ngạn nằm chơi với cái nút áo sơ mi của Chiêu Nhiên, “Người ghét em nhiều lắm, anh trai anh còn phải xếp hàng dài, em chẳng nhìn thấy anh ấy.”
“Vậy sao em buồn?”
“Vì em đã khiến anh bị huỷ hoại nhan sắc, biến thành quả bóng xương khô.” Giọng Úc Ngạn nghẹn ngào, hóa ra anh không muốn lộ hình dạng thật với mình là vì chuyện này.
“À,” Chiêu Nhiên sững lại, nhẹ nhàng dỗ dành, “Không phải em đã nói bộ xương trông rất ngầu sao, “Quái vật nhiều tay tiến hóa! Quái vật nhiều tay trong bóng tối… gì đó.”
“Ừm, đúng là rất ngầu.” Úc Ngạn nâng mặt anh lên, hôn vào khóe môi, từ cằm hôn xuống cổ để lại những vết đỏ nhạt lộn xộn trên làn da trắng như tuyết, mỗi lần hôn lại thì thầm một câu, “Em không hiểu thẩm mỹ của dị thể nhưng em thấy anh đẹp lắm, nhật ký của em làm chứng.”
Trước đây Úc Ngạn đã từng nhận xét trong nhật ký rằng, đó là một khuôn mặt đẹp đến mức gây hiệu ứng thung lũng kỳ lạ, đôi mắt nhạt nhoà dễ vỡ là vẻ đẹp mà gene con người không thể tái tạo.
Lưỡi thỉnh thoảng lướt qua làn da cổ, Chiêu Nhiên không khỏi thở gấp, làn da trắng như tuyết của anh ửng đỏ. Chẳng qua trong lúc hôn, những cái nút áo sơ mi đã bị cậu bé nghịch ngợm kia mở hơn một nửa, sợi dây bạc rủ xuống ngực, lắc lư trong không trung.
Chiếc võng đong đưa không ổn định, Úc Ngạn ngồi trên eo anh, một tay đặt lên ngực, ngón cái nâng sợi dây bạc lên, tay kia bật chức năng chụp ảnh trên điện thoại, chụp lại gương mặt hơi ngửa và toàn thân đỏ ửng từ trên cao.
“Thôi đi, đừng nghịch nữa. Anh hai đang ở phòng bên cạnh, cách âm không tốt đâu.” Chiêu Nhiên giơ tay ngăn ống kính nhưng bị Úc Ngạn nhẹ nhàng cắn ngón tay, kéo găng tay ra, nắm lấy cổ tay anh, ngậm găng tay rồi chăm chú chụp ảnh tay anh.
Đốt ngón tay mịn màng bóng loáng, móng tay cắt tỉa gọn gàng theo hình bầu dục, ngón tay thon dài, đầu ngón tay hồng nhạt hoàn hảo không tì vết, nếu không nghĩ đến ý nghĩa của chúng đối với Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên bị nắm tay chụp không ngừng nghỉ, chỉ cần khẽ trách câu đừng nghịch, Úc Ngạn sẽ mang vẻ mặt tội nghiệp quay sang nhìn anh, khiến Chiêu Nhiên cuối cùng cũng phải đầu hàng, mặc y loay hoay.
“Em sẽ ngắm hàng ngày.” Úc Ngạn cài hai bức ảnh làm hình nền và màn hình khóa, chỉ cần bật điện thoại, màn hình khóa sẽ xuất hiện một bàn tay thon dài trắng nõn.
“Ơ, vạch máu của anh thưa ra một chút rồi.” Úc Ngạn nhìn chằm chằm vào thanh máu trên đầu Chiêu Nhiên mà người khác không thấy được, khi tai Chiêu Nhiên đỏ bừng, vạch máu dày đặc như thước đo trên đầu anh sẽ giảm xuống khiến các vạch trở nên thưa hơn.
Có vẻ như y đã đánh giá quá cao khả năng kiềm chế của dị thể, hình dạng con người chỉ là cách để dị thể hòa nhập vào đám đông, sự ngoan ngoãn chiều chuộng chỉ là hình tượng giả tạo anh cố gắng duy trì, làm Úc Ngạn thường quên mất bản chất của Chiêu Nhiên là một dã thú ở thế giới khác.
“Chờ đã, chẳng phải anh bảo anh hai đang ở phòng bên cạnh, đừng làm sao…?”
…
“Đổi chỗ khác được không, cái võng này, rung lắc quá…” Suốt cả quá trình Úc Ngạn vừa khóc vừa bịt miệng, đến cuối cùng ba vạch máu đáng thương trên đầu y chỉ còn lại một nửa.
*
Sáng sớm, Cáp Bạch bước ra khỏi phòng ngủ, thấy áo khoác của Chiêu Nhiên treo trên kệ hàng thì biết tối qua hai người chưa rời đi, anh ta vòng ra phía sau giá hàng nhìn lén, thấy Chiêu Nhiên nằm trên võng vẫn chưa tỉnh, áo sơ mi nhăn nhúm mở toang, vài vết hôn và vết cào rõ ràng hiện lên trên làn da trắng, Úc Ngạn thì nằm ngủ say trên người anh, trên đùi còn hiện rõ những dấu tay.
Thật là xui xẻo. Cáp Bạch giả vờ như không thấy gì, quay trở lại phòng trong hỏi Viên Minh Hạo sáng nay ăn gì, nếu là món không thích thì anh ta sẽ về nhà. Viên Minh Hạo ngáp dài bò dạy, hỏi anh ta muốn ăn gì rồi sẽ nấu.
Úc Ngạn lén mở một mắt, thì thầm vào tai Chiêu Nhiên: “Sao anh ấy vẫn chưa đi, chỉ còn hai tiếng nữa là đến giờ khởi hành, anh hai không cho ông chủ Viên đưa em ra ga thì phải làm sao?”
“Em tự đi mà thương lượng, tính của anh hai anh cũng không dám chọc, nếu không thương lượng được thì về công ty làm việc với anh, tiện quá còn gì.” Chiêu Nhiên tựa đầu lên cánh tay, cười hả hê.
Tiếng kêu ồn ào của lũ quạ cắt ngang cuộc trò chuyện thầm thì của hai người, ngăn kéo chứa xác trên bức tường phía Bắc phát ra tiếng động, hai thương nhân nửa đêm thức dậy dưới tiếng đồng hồ báo thức của quạ. Họ trang điểm trước gương, thoa phấn đánh má đỏ, mở cửa thông ra sân sau, một người đi bơm hơi cho chiếc ba bánh của ông chủ Viên, người kia thì vừa đi vừa nghỉ giữa các kệ hàng, viết danh sách hàng hóa cần mua hôm nay lên cuộn giấy da dê.
Úc Ngạn mặc quần áo, giả vờ như không có chuyện gì, đi theo sau thương nhân đang kiểm kê hàng hóa, lén nhìn cuộn da dê, trên đó ghi toàn những thứ y chưa từng thấy, chắc chắn đến từ thế giới mới.
Y đang suy tính mưu kế, bỗng nghe thấy tiếng cửa tiệm tạp hóa như bị ai đó đẩy mở, có người mang theo gió lạnh và tuyết mỏng đi vào. Viên Minh Hạo đang nấu chè trôi nước trong bếp cho Cáp Bạch nên không nghe thấy.
Bông tuyết rơi xuống vai chàng trai, lập tức hóa thành hơi nước trắng xóa rồi biến mất không dấu vết, cậu mặc đồ thể thao mùa hè, mái tóc ngắn màu đỏ rực đầy sức sống trông rất nổi bật.
Úc Ngạn trốn sau kệ hàng nhìn lén, trong lòng thầm nghĩ: “Hỏa Diễm Khuê? Sao cậu ta lại tìm đến đây được.”
Hỏa Diễm Khuê tỏ vẻ hiếu kỳ, nhìn quanh các món hàng kỳ lạ, có vẻ như đây cũng là lần đầu tiên cậu đến. Con mắt rồng lửa gắn bên cổ cậu thì lại đầy khinh bỉ, như một vị hoàng đế cải trang vi hành đến quán nhỏ để thưởng thức món ăn lạ.
“Thật sự có quả táo vàng.” Hỏa Diễm Khuê nhặt một quả màu vàng trên kệ trái cây, nhỏ giọng cảm thán, “Trời ơi, ba vạn tệ, cậu điên rồi sao lại muốn ăn món ăn vặt đắt thế này? Tôi không nuôi nổi cậu nữa đâu.”
Mắt rồng lửa ngước lên, đồng tử nhỏ nhìn cậu chằm chằm đầy giận dữ.
“Đúng, tôi đã hứa sẽ thưởng cho cậu, nhưng ba vạn tệ chỉ mua được một quả táo.” Hỏa Diễm Khuê than thở, “Không có cậu tôi không phá được vụ án buôn người hạch mù, đúng đúng đúng nhưng lương tháng của tôi chỉ có…”
Mắt rồng lửa không thèm nghe những lời đó, mọc ra những sợi tơ đỏ thẫm ngay khe hở nơi gắn kết với da thịt, quấn quanh quả táo vàng, các sợi tơ điên cuồng hút lấy nước quả táo, chỉ trong chốc lát, quả táo đã khô quắt lại, cuối cùng chỉ còn lại một lớp vỏ cùng với một tấm biển giá ba vạn tệ.
Hỏa Diễm Khuê cầm tấm biển giá, lòng đau như cắt, đành phải nuốt nước mắt mà quét mã thanh toán.
Không ngờ mắt Hỏa Diễm Long vẫn chưa hài lòng.
“Hả? Cậu còn muốn ăn táo giòn, chê quả này mềm à?” Hỏa Diễm Khuê cảm thấy mình nói hơi to, liền che miệng lại nhỏ giọng than phiền, “Tôi đi đâu tìm quả táo vàng tươi cho cậu đây, đồ bán trong tiệm này thứ nào cũng lạ lẫm, tôi chưa thấy qua bao giờ.”
Những sợi tơ đỏ thẫm mọc ra từ xung quanh mắt rồng lửa cuộn thành hình dạng của một bàn tay nhỏ, chỉ vào máy bán vé tự động bên cạnh.
“Đi tàu hỏa chỉ để hái một quả táo, chưa từng nghe qua bao giờ. Vừa mới lên chính thức đã xin nghỉ, chắc chắn thầy sẽ mắng chết tôi. Ồ, chỉ nhận tiền âm phủ thôi à? Đắt quá, quán này lừa đảo là cái chắc.” Hỏa Diễm Khuê không còn cách nào khác, đành bước đến máy bán vé, loay hoay một lúc rồi lấy trong túi ra một tờ tiền âm phủ, ném vào mua vé.
“Sau đó thì sao? Đi đâu để đợi tàu?” Hỏa Diễm Khuê vỗ vỗ máy bán vé, lật lật vé tàu, cố gắng tìm thông tin hướng dẫn đi tàu.
“pizz,” Úc Ngạn kiễng chân trốn sau kệ hàng, lén lút huýt sáo ra hiệu cho cậu ngay khe hở.
Hỏa Diễm Khuê nhìn thấy y, ngạc nhiên dụi dụi mắt.
“Tôi làm việc bán thời gian ở đây, cậu muốn đến nhà ga không.” Úc Ngạn nói như thật, “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi.”
“Wow, tốt quá.” Hỏa Diễm Khuê vốn đơn thuần, bị Úc Ngạn bắt cóc ngay tại chỗ, đi về chiếc xe ba bánh nhỏ ở sân sau.
*
Viên Minh Hạo bưng một nồi bánh trôi ra đặt lên quầy thu ngân, múc cho Cáp Bạch một bát, cẩn thận rắc thêm chút hoa quế: “Nhân mè đen, thơm lắm…”
Một bóng xe lao vút qua cửa chính tiệm tạp hóa, Viên Minh Hạo che ánh nắng nhìn kỹ, thì ra là chiếc xe ba bánh gió lửa của mình.
Úc Ngạn đứng ở thùng xe phía sau, cầm bản đồ chỉ về phía trước: “Chính là hướng này, xông lên nào.” Hỏa Diễm Khuê cầm tay lái phía trước, đạp mạnh: “Yeah ——!”
“.” Viên Minh Hạo gãi đầu, cười với Cáp Bạch đang đen mặt.
Cáp Bạch Bạch nhắm mắt ăn chè: “Chết rồi đừng có tìm tôi khóc, vừa hay đổi một người khế ước.”
“Em ấy đã có thể đối phó rất nhiều việc, ấn tượng của anh về em ấy cũng nên cập nhật rồi ạ.” Chiêu Nhiên khoác áo đứng trước kệ hàng, giơ tay lau lớp sương mù trên cửa kính, nhìn Úc Ngạn biến mất trong màn sương.
Anh vô tình thấy trên kệ có một chậu cây bắt ruồi, bị đứa trẻ nghịch ngợm nhét một viên kẹo dẻo hình trái tim khiến nó dính chặt đến mức không thể mở miệng, bật cười: “Anh Tiểu Viên, gói chậu hoa này lại cho em nhé.”
Khi đi lấy chậu hoa anh tình cờ đi qua gương bên kệ hàng, Chiêu Nhiên mới phát hiện sau lưng mình bị dán một tờ giấy vàng cảm ơn, bên cạnh hai chữ “cảm ơn” viết bằng bút lông còn có một dòng chữ nhỏ viết dọc bằng bút bi: “Xin lỗi.”-