Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 124




“Giữa dị thể tụi anh cũng có tình cảm gia đình, sẽ không vì một vài sự cố mà lạnh lùng bỏ rơi người nhà.” Chiêu Nhiên xoay ghế một góc, tay chống cằm sờ vào chỗ áo bị rách của y, “Nhưng vẫn còn nhiều thành viên gia tộc không biết chuyện này, vì vậy anh tình nguyện ở lại công ty săn dị thể dài hạn tránh tiếp xúc thường xuyên với đồng tộc, đỡ gây hoang mang, đồng thời có thể thu thập tình báo tích lũy kiến thức, giúp gia tộc không bị thua thiệt trong việc tranh giành lãnh thổ và tài nguyên.”

“Anh hai luôn ở bên cạnh giúp đỡ anh, cố ý chuyển nhà đến biên giới thế giới mới, miệng thì nói để nòng nọc nhỏ đi học gần nhưng anh hiểu tâm ý anh ấy.”

“Anh không bị bỏ rơi, anh đang làm việc quan trọng hơn, việc mà người khác không làm được anh sẽ làm.”

Anh nói rất nhẹ nhàng, có thể che giấu việc không thể về nhà bằng những lời cao thượng như vậy. Anh đã mất một hạch quan trọng, chắc chắn người nhà rất tức giận, có thể đã đưa ra hình phạt gia pháp nghiêm khắc trừng phạt anh, mặc dù những điều này anh đều lượt qua nhưng Úc Ngạn vẫn có thể nhìn ra manh mối từ thái độ của anh hai Cáp Bạch.

Úc Ngạn ăn được nửa chừng, lặng lẽ đặt bánh mì xuống: “Ừm… thức ăn của các anh ngon như vậy, anh ở đây ăn quen không.”

Chiêu Nhiên đã lâu không về quê nhà rồi nhỉ.

“Cũng được. Thịt đông lạnh ăn cũng rất ngon mà.” Chiêu Nhiên cười cười.

“Ba hạch đều ở trên người em?” Úc Ngạn nhanh chóng đổi chủ đề, khoanh tròn đồng hồ bất thường, Vòng quay Vĩnh Cửu, Nhật Ngự Hi Hòa, “Tác dụng là gì?”

“Năm khả năng của anh lần lượt là đảo ngược, khóa máu, gắn kết, may mắn, chiến đấu. Cô Bạc đoán không sai, hạch giúp em có thể gắn được hạch là Nhật Ngự, giống như mặt trời gắn trên bầu trời.”

“Em có thể dùng không? Hình như em không biết cách sử dụng.”

“Mỗi lần em chịu áp lực của hạch bạc cấp hai đã rất khó khăn rồi, chủ động sử dụng hạch vàng cấp ba chỉ khiến em chết ngay lập tức.” Chiêu Nhiên bất đắc dĩ nói, “Đặc tính của hạch vàng cấp ba là có thể gắn vô điều kiện vào bất kỳ vật dẫn loài người nào và được cơ thể hấp thụ, không sợ bị cướp đi, giống như hiển thị lượng máu khi em rút ngẫu nhiên từ hạch mù đen vậy. Nhưng sức mạnh của nó sẽ làm sụp đổ cơ thể con người ngay lập tức khi sử dụng chủ động, không thể sử dụng được tương đương với vô dụng. Nên anh nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao em có thể thay đổi hạch.”

“Có thể là như vậy.” Úc Ngạn vẽ người que trên giấy để minh họa, “Mỗi lần em lấy hạch ra, đáng lí em nên rơi vào trạng thái tử vong nhưng vì Vòng Quay Vĩnh Cửu có thể tạm thời khóa máu, nên em không ngã xuống biểu hiện các đặc điểm của tử vong, ngay sau đó đồng hồ bất thường sẽ khiến cơ quan trong cơ thể em trở về trạng thái khỏe mạnh như chưa từng lấy hạch ra.”

“Nhưng thực tế chứng minh rằng em sẽ chết, điều đó cho thấy thời gian khóa máu của Vòng quay Vĩnh Cửu trên người em không dài, quá thời gian này nếu bị tổn thương chí mạng sẽ chết, đợi đến sinh nhật tiếp theo mới có thể tỉnh lại.”

“Vậy tức là, em thật sự trở thành anh hùng trong trò chơi pixel, có thể chết vô số lần?” Úc Ngạn phấn khởi, cái bóng tai mèo trên mũ trùm đầu màu đen cũng dựng lên theo.

“Nhưng anh thì không được, nếu hóa kén không thành công thì phải lấy một hạch ra để trở lại kỳ trưởng thành, đến cuối cùng chỉ có thể thoát xác giống như nữ bọ cạp, cô ta đã dùng một viên hạch để sinh sản, trong cơ thể chỉ còn lại một dị hạch, vì vậy sau khi hóa kén sẽ không còn đường quay lại nữa.”

“Ò.” Cái bóng tai mèo trên mũ trùm đầu lại cụp xuống, Úc Ngạn không cam lòng, nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp, “Vậy, nếu hóa bướm thành công, những hạch này có quay trở lại cơ thể anh không?”

“Không, nhưng lúc đó sẽ không cần hạch nữa, tất cả khả năng bị giảm sút sẽ quay trở lại đỉnh cao. Hạch vàng Vua Trò Chơi của anh em J.S vẫn còn trong tay em đúng không? Nó không ảnh hưởng đến hành động của dị thể sau khi hóa bướm, vì mối liên kết giữa chúng ta sẽ thay thế hạch vật lý trở thành lực khởi động mới, đến lúc đó, anh càng gần em sẽ càng mạnh, càng xa em sẽ càng yếu.”

“Đây là lý do tại sao dị thể thường gắn bó rất chặt với người khế ước của mình, vì vậy anh không thể chấp nhận người như Phương Tín làm chủ nhân… Ở lâu anh sẽ cảm thấy buồn nôn.” Chiêu Nhiên rùng mình một cái, vui mừng vỗ vỗ cánh tay.

“Biểu cảm của em là sao, giống như đang nhìn một chú chó hoang vậy.” Chiêu Nhiên giơ tay che mắt y, “Anh làm việc ở đây thì có gì không tốt, trở thành tâm phúc của ông chủ sẽ thuận tiện hơn để làm nhiều việc có lợi cho gia tộc.”

Úc Ngạn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tâm phúc? Là tâm phúc tai họa thì có… Sếp lớn cho em cảm giác rất đa mưu túc trí, từ khi ông ta đưa em dùi phá giáp em đã thấy là lạ, vũ khí này có thể phá vỡ lá chắn của anh. Ông ấy biết rõ thân phận của anh từ lâu rồi sao?”

“Anh và ông chủ chưa bao giờ nói rõ, nhưng ông chủ nhất định biết rất rõ, ông ấy biết rõ mọi thứ.”

“Đúng rồi, sếp lớn của chúng ta tên là gì thế?”

“Khổng Khước. Là một người đàn ông nhã nhặn hiểu biết, có hai cô con gái. Cô Hai Thận Vi em đã gặp rồi, đang học cách quản lý công ty, sau này sẽ kế thừa gia nghiệp. Cô Ba Thận Ngôn là một nghệ nhân điêu khắc dị hạch, mở một tiệm trang sức ở quận Bắc thành phố Hồng Ly. Nghe nói vợ của ông chủ là họa sĩ, coi trọng tự do hơn tình yêu, bà thường xuyên chu du khắp thế giới để vẽ phác họa, ông chủ rất ít khi gặp mặt bà, anh cũng chưa từng gặp bà ấy.”

Sau khi nắm bắt được các yếu tố cần biết, Úc Ngạn nằm úp mặt xuống giấy, thẫn thờ một lúc.

Sau trải nghiệm trong phòng ảo trên du thuyền Muses, y đã rút ra một kinh nghiệm rất quan trọng – khả năng bạo phát cao của Chiêu Nhiên có thể giết chết y ngay lập tức, khi đối mặt một mình với quái vật này, y hầu như không có cơ hội hành động, cơ hội để thay đổi hạch cũng rất ít.

Vì vậy, đặt toàn bộ hy vọng vào việc thay đổi hạch không phải là một giải pháp an toàn.

Mà Nặc Lan lại đóng vai trò quyết định trong việc phá giải phòng ảo, bất kể ám sát nhà ảo thuật hay sử dụng Đinh Phá Kén để ngăn chặn việc vỏ kén nuốt chửng du khách, đều trở thành chìa khóa để xoay chuyển tình thế.

Còn một điểm quan trọng hơn, Chiêu Nhiên thực ra không biết gì về bản thân mình cả, anh không biết làm thế nào để đánh bại mình nên Úc Ngạn phải chủ động điều khiển hành động của anh, anh hùng muốn đánh bại ma vương thì không thể để những lời nói bậy của anh làm rối loạn tinh thần.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Úc Ngạn thu lại bản kế hoạch thứ hai vẽ đầy ký hiệu, nhét vào túi đeo vai, tranh thủ lúc Chiêu Nhiên đang bận rộn trước máy tính lén lút rời khỏi văn phòng.

*

Khu vực làm việc của tổ tuần tra thành phố nằm ở tầng trên, Úc Ngạn lén lút mượn thẻ thang máy của một thành viên tổ tuần tra để lên đó, y đi qua những hành lang quanh co, đi ngược dòng người đang ôm hồ sơ qua lại, còn suýt chút nữa va vào cốc cà phê trên tay người khác, sau một chặng đường trèo đèo lội suối, y đến trước cửa văn phòng của tổ trưởng tổ tuần tra Nguyên Tiểu Oanh, lén lút gọi Tiểu Lan ra ngoài.

Hai người cùng trốn vào cầu thang, Úc Ngạn đưa gói giấy thơm phức đến trước mặt Nặc Lan: “Bữa sáng.”

“Gì đây? Định hạ độc chị phải không?” Nặc Lan nắn nắn ổ bánh mì McClantir có những đốm đỏ trên bề mặt, xé một miếng ăn thử.

“Ừm.” Nặc Lan mở to mắt, ngon đến mức giậm chân, “Mềm quá, ngọt ngào nữa. Mua ở đâu thế?”

“He he, gói hạnh phúc của dị thể.”

“Chắc là tổ trưởng Chiêu đưa cho cậu rồi.” Nặc Lan vừa chậm rãi thưởng thức vừa nói, “Yên tâm, chuyện hôm qua chị sẽ không nói ra đâu.”

“Bây giờ chị bắt đầu tập chơi game rồi.” Cô ngồi xuống bậc thang, ôm điện thoại mở giao diện game, “Phải nâng cao sức mạnh của James và Salanka, nếu không đến lúc quan trọng sẽ không giúp được gì.”

“Tụi nó đã ăn được rất nhiều nỗi sợ hãi trong phòng ảo trên du thuyền, cường độ trong game đã được nâng cao đáng kể, chuyến đi này rất đáng giá.”

Vua Trò Chơi là một dị thể hiếm có với khả năng phát triển vô hạn, nếu được huấn luyện đúng cách sẽ như nhân vật trong game được tăng cường và nâng cấp, làm được những việc trước đây không thể làm.

“Cậu xem này.” Nặc Lan gõ vào màn hình, xé một miếng bánh mì nhỏ, James vui vẻ đưa hai tay nhỏ ra khỏi màn hình, đón lấy miếng bánh mì rồi kéo vào trong game, đặt lên đĩa ăn kiểu Tây, cầm dao nĩa chia sẻ với Salanka.

Một miếng bánh mì nhỏ trong thế giới của tụi nó to như con gà tây, có thể ăn được rất lâu.

“Đã có thể chuyển đổi vật phẩm thực tế thành dữ liệu kéo vào game rồi ạ?” Úc Ngạn khá ngạc nhiên.

“Đúng vậy, nên chị phải cố gắng thêm.” Nặc Lan liếm những mẩu vụn bánh mì trên đầu ngón tay, bắt đầu một trận đấu xếp hạng để rèn luyện kỹ năng.

Thực tế, cô nhanh chóng bắt đầu cãi nhau với đồng đội, người kia gõ một dòng, Nặc Lan đã gõ được mười dòng, đối phương không thể thắng nổi.

Chỉ mong cô đang luyện tập đúng hướng.

“Ừm, ông Lệ.” Úc Ngạn ngập ngừng. Nếu phòng ảo không thay đổi kết cục cuối cùng, có lẽ trong quá khứ ông Lệ đã nhận được thư mời và lên du thuyền, sớm đã chôn vùi trong âm mưu của Phương Tín rồi.

“Hử?” Nặc Lan ngẩng mặt lên, mái tóc dài khẽ rung theo, “Gì cơ?”

“Em đã gặp ông Lệ, sư huynh của chị trong phòng ảo, lấy thư mời du thuyền của ông ấy mới lên thuyền được. Nếu tất cả những điều này đều là ảo ảnh, có lẽ ông ấy cũng đã chết rồi.” Khuyết điểm lớn nhất của việc thiếu khả năng đồng cảm là không biết cách nói khéo léo về cái chết.

“Bốn năm trước ông ấy sống trong một con hẻm cũ ở thành phố Hồng Ly, em dẫn chị đi tìm ông ấy nhé?”

Nặc Lan đờ đẫn đứng lên, ngón tay lạnh như băng vẫn run rẩy không ngừng.

Đêm qua tuyết rơi suốt đêm, tuyết tích tụ trên đường bị bánh xe nghiền thành lớp băng cứng, đi một bước trượt hai bước.

Cư dân thường trú của thành phố Hồng Ly đã di cư gần hết, trung tâm thành phố bây giờ vắng lặng, huống chi là con hẻm cũ mùa đông thì lạnh lẽo mùa hè thì nóng nực. Dọc con ngõ là một dãy nhà cấp bốn trống trơn hết sức yên tĩnh, rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu.

Nặc Lan dẫm lên lớp tuyết dày đi vào bên trong tìm kiếm, đầu mũi đỏ ửng vì lạnh, nét buồn bã ẩn hiện trên khuôn mặt cô, Úc Ngạn thấy hơi hối hận vì đã nói ra bí mật này, biết thế y nên đến đây thăm dò trước, đáng tiếc y không có người thân, thực sự vô cảm với nỗi đau mất đi họ.

Đi sâu hơn vào trong, tuyết dưới chân bỗng trở nên mỏng hơn, mặt đất lát đá được quét sạch sẽ, chiếc chổi to làm bằng cành vàng dựa vào tường.

Trước hiên ngôi nhà trệt nhỏ treo một đôi giày trượt băng, hai chiếc đèn lồng màu đỏ được làm thủ công móc bên cửa sổ, đèn trong nhà vẫn đang bật sáng.

Nặc Lan bước nhanh đến trước cửa, vỗ vào tấm cửa sắt màu nâu đã rỉ sét: “Có ai ở nhà không?”

Bên trong cửa vang lên tiếng dép kéo lê trên mặt đất, một người đàn ông trung niên mở cửa, ông mặc chiếc áo bông dày, trong tay ôm một con mèo mun lười biếng.

Úc Ngạn lập tức nhận ra đó là con mèo hoang ông Lệ hay cho ăn.

Ông Lệ nhìn thấy Nặc Lan, ngây người một lúc, tháo kính tròn ra lau rồi đeo lại.

Đôi huynh muội xa cách nhiều năm gặp lại, không tránh khỏi ôm nhau khóc một lúc.

Úc Ngạn ngồi xổm trên mặt đất, chơi với con mèo mun to lớn cũng bị bỏ quên ở một góc, tính cách con mèo này rất xấu, không cho người khác sờ bụng nó, Úc Ngạn cứ nhất quyết muốn sờ, cuối cùng đánh nhau với con mèo.

“Cậu nhóc đằng kia,” Ông Lệ vẫy tay với Úc Ngạn, “Đừng tưởng tôi đây già mắt mờ, bốn năm trước cậu còn đến nhà tôi bái sư học nghệ, Tiểu Ngạn, phải không?”

“Ông còn nhớ cháu à?” Úc Ngạn ngẩng mặt lên.

“Sao lại không nhớ, thằng nhóc đập phá sòng bạc, chặt ba ngón tay của con nợ bắt tôi phải dạy vài chiêu, làm sao mà quên được.”

Thì ra là nhớ Tiểu Ngạn, còn mình chắc chưa từng xuất hiện trước mặt ông ấy.

“Du khách lên du thuyền Muses đều chết hết ở đó, sao ông lại còn sống?”

“Hầy.” Ông Lệ sờ cằm lổm chổm râu, “Ý trời, mệnh của Lệ mỗ vẫn chưa tận. Hôm lên thuyền, tôi tìm mãi cũng không thấy thư mời, cuối cùng cậu đoán xem, con mèo nghịch ngợm này tha lên nóc nhà, đợi đến khi tôi lấy được thư mời chạy ra bến cảng, thuyền đã rời bến, không kịp nữa rồi.”

“Chẳng bao lâu sau tôi nghe tin du thuyền chìm do đâm phải đá ngầm, thì ra là nó cứu tôi. Không uổng công ngày nào cũng cho nó ăn, không còn cách nào khác, phải đón nó về nhà cung phụng như tổ tông, chúng tôi một già một trẻ làm bạn.” Ông Lệ cười lớn.

Úc Ngạn nhìn con mèo mun lớn mặt hung dữ bên cạnh, thì ra là công lao của nó. Cũng không tệ lắm.

Nặc Lan bước tới, đôi mắt đỏ hoe nhìn Úc Ngạn.

“Ò, không cần cảm ơn đâu.” Úc Ngạn nhìn cô, cảm thấy không ổn quay người bỏ chạy nhưng bị một đôi tay kéo lại ôm chặt, Nặc Lan là người tập võ, vừa khóc vừa ôm chặt đến nỗi Úc Ngạn suýt nôn ra bữa sáng.

“Chị Tiểu Lan, nếu chị nhất định muốn cảm ơn em thì đưa em đi gặp Kỷ Niên, được không? Ung Trịnh và Nguyễn Tiểu Ly coi em như kẻ thù, có lẽ sẽ không cho em đến gần cậu ấy.”