Úc Ngạn quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía chiếc kén trắng đang nhúc nhích trên boong tàu, vỏ kén kín như bưng, phủ đầy các đồ đằng hoa văn mặt trời màu vàng, như một lớp phong ấn mà không ai có thể đoán được điều gì đang diễn ra bên trong.
Úc Ngạn cũng không thể nhìn thấu, nhưng ký ức đã trở lại chiếu rọi chân tướng vào tâm trí y, vỏ kén dường như trở nên trong suốt trước mắt y, Úc Ngạn có thể nhìn thấy rõ thanh máu đã đầy và khiên vàng bảo hộ của quái vật xương trắng điên cuồng, Tiểu Ngạn mặc mũ trùm đen nhánh, tay nắm chặt dùi phá giáp, đứng trước quái vật khổng lồ đáng sợ.
Cậu đã quá mệt mỏi, cơ thể đầy thương tích khiến Tiểu Ngạn kiệt sức, thậm chí đứng vững cũng khó khăn, bàn tay cầm dùi phá giáp bị rộp đầy máu lẫn với máu của kẻ thù cùng nhỏ giọt xuống.
Quái vật nhiều tay rơi vào cơn cuồng bạo, không thể nhận ra người trước mặt là ai, nó gào thét đau đớn vung vẩy những cánh tay xương của mình, ép Tiểu Ngạn phải bỏ chạy vào góc vỏ kén.
Mặt đất dưới chân quái vật bốc lên làn khói đen, vô số bàn tay quỷ dưới vực sâu vươn lên, quấn quanh cổ tay và chân Tiểu Ngạn, cậu bị hạn chế hành động, cơ thể vốn đã mệt mỏi của cậu khó nhọc không thể bước đi trong làn khói sâu thẳm.
Cậu tìm đúng cơ hội, khi một cánh tay của quái vật vung xuống thì ôm lấy nó, mượn đà bị hất tung lên không, sau đó leo lên chỗ yếu nhất của thân quái vật, dùng dùi phá giáp đâm vào trái tim đang đập được bọc trong khung xương sườn.
Quái vật rung mạnh, sức mạnh mãnh liệt hất Tiểu Ngạn xuống đất, làm cậu rơi mạnh đến mức nội tạng bị tổn thương, không thể đứng dậy được nữa.
Tiểu Ngạn dùng hết sức lực lật người lại, tay chân dang rộng thành hình chữ đại, hoàn toàn từ bỏ kháng cự, đôi mắt đen lấp lánh nhìn chằm chằm vào quái vật.
“Anh mà là chó con dị thể thì tốt bao nhiêu.” Tiểu Ngạn nuốt ngược ngụm máu tanh trào lên cổ họng, “Mạnh như vậy, sao em đánh lại được. Em đúng là người khế ước xui xẻo nhất.”
“Dị thể, thật là sinh vật kỳ lạ, không thể tin nổi. Em không chỉ thích chơi game, mà còn khao khát sống trong thế giới game, nhờ có anh, ước mơ thời thơ ấu của em đã thành hiện thực, khiến em cảm thấy thế giới này thật thú vị.”
“Cho em thêm chút thời gian nữa đi… Em mới rời khỏi làng tân thủ, sao đã phải đối đầu với boss như thế này chứ?”
Quái vật cuồng bạo đã mất khả năng nói chuyện, chỉ phát ra những tiếng gầm gừ lạnh lùng, một bàn tay xương sắc nhọn rơi từ trên cao xuống, đâm vào lồng ngực của Tiểu Ngạn, như cắt vào một miếng phô mai mềm mại, mang ra lớp mứt đỏ tươi bên trong.
Mất máu nhanh chóng khiến Tiểu Ngạn thở dốc, cậu thậm chí không còn cảm giác đau đớn nữa, ngược lại có chút sức lực để nắm lấy bàn tay xương của quái vật.
“Anh có thể save game không? Em muốn chơi lại, rất muốn qua cửa.” Máu trong miệng mũi Tiểu Ngạn chảy ra, “Em rất muốn làm anh hùng trong game, chết rồi cũng có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Cậu co giật vài cái, đồng tử giãn ra, đôi tay buông thõng bên người.
Kén nhận ra bên trong không còn dấu hiệu sống sót của con người, liền ngừng tiết ra yếu tố cuồng bạo, quái vật xương trắng mất kiểm soát cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Nó đi vòng quanh cơ thể tan vỡ của Tiểu Ngạn, phát ra những âm thanh ùng ục ùng ục, dùng nhiều bàn tay nâng thi thể có dấu ấn mặt trời của mình, cố gắng kéo tay chân cậu lên như một đứa trẻ ngây thơ hy vọng con búp bê có thể đứng dậy, nhưng kết quả chỉ làm mọi thứ tệ hơn.
Hình dạng của quái vật từ từ thu nhỏ lại, trở về diện mạo ban đầu của Chiêu Nhiên, thần trí cuối cùng cũng tỉnh táo, trước mắt anh chỉ còn lại một đống xác vụn nát, anh sững sờ suốt cả phút, mới chấp nhận được đống thịt vụn này chính là thiếu niên mà anh yêu thương nhất.
“Ah, ah ——” Chiêu Nhiên quỳ trong vũng máu, nâng những mảnh vụn đẫm máu cùng chiếc đầu duy nhất còn nguyên vẹn của Tiểu Ngạn lên, ôm trọn vào lòng mình, nỗi đau khổ tột cùng khiến anh trở nên điên loạn, thậm chí không biết mình nên hối hận từ khoảnh khắc nào, có lẽ từ lúc còn nhỏ, khi anh không hiểu chuyện, giơ hòn đá nhỏ yêu quý của mình lên cầu nguyện với Golija để nó sống lại chơi cùng mình, là anh đã sai.
Anh cúi đầu xuống, ngón tay chạm vào chiếc dùi phá giáp Tiểu Ngạn đang nắm chặt, rồi nắm lấy tay Tiểu Ngạn để cùng cầm lên, mũi dùi chĩa vào ngực trái của mình, chầm chậm đâm vào, giống như cố ý thay Tiểu Ngạn trả thù, để máu nóng nhỏ giọt dọc theo khe dùi chữ thập, cấm sâu trong da thịt và moi ra viên hạch ẩn sâu trong mô cơ thể.
Chỉ có dùi phá giáp mới có thể xuyên thủng lá chắn tự nhiên của Chiêu Nhiên, ánh sáng vàng rực rỡ tỏa ra từ vết thương, một viên hạch vàng rực như thân hình Phật bị moi ra ngoài, bên trong là dị hạch bánh răng màu vàng – vòng quay vĩnh cửu.
Tên: Hạch công năng – Vòng quay vĩnh cửu
Nguồn gốc: Thân tộc Biển băng địa cực – Nhật Ngự Hi Hòa
Chủng loại: Loại dị hóa
Đánh giá cấp bậc: Vàng cấp ba (Vàng tượng Phật)
Khả năng cơ bản: Hồi sinh sau khi chết
Giới hạn sử dụng: Người sở hữu chỉ có thể tỉnh lại vào ngày được sinh ra
Giới thiệu vắn tắt: Trái tim tôi vĩnh hằng.
Điều kiện cộng hưởng: Không xác định
Bên ngoài vỏ kén, Úc Ngạn đang chịu đựng những ký ức xâm chiếm, mắt đột nhiên bị một bàn tay ấm áp che phủ, khiến y không thể nhìn thấy gì.
Chiêu Nhiên đứng sau lưng y, che mắt y, cằm tựa lên đỉnh đầu Úc Ngạn, nhẹ nhàng an ủi: “Xin lỗi, nhớ lại dáng vẻ hung tàn của anh có làm em mất ngủ không? Nếu em sợ, tối nay anh sẽ không ngủ trong phòng nữa.”
Úc Ngạn xoay người ôm lấy eo Chiêu Nhiên, lông mi ướt đẫm cọ vào vết sẹo trên ngực anh, Chiêu Nhiên không hiểu ý giải thích: “Kỳ hóa kén đến là do dị hạch trong cơ thể phát triển vượt quá mức cho phép, cơ thể lúc đó không thể chịu được năng lượng tràn ra nên phải tiến hóa. Anh đã moi viên hạch đã trưởng thành ra, năng lượng vốn tràn ra sẽ giảm xuống dưới mức cho phép, và có thể quay lại kỳ trưởng thành.”
“…” Anh giải thích một lúc lâu, cuối cùng nhận ra điều Úc Ngạn muốn nghe bây giờ không phải là chuyện này.
“Ừm… Cảm ơn em, đã hoàn thành tâm nguyện của anh.” Chiêu Nhiên cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu y, “Giỏi thật đấy, em đã có thể đối phó phòng ảo đỉnh cấp rồi.”
Trên máy phân tích lưu trữ hạch hiện lên dòng chữ: [Đã thấu hiểu thế giới quan của phòng ảo, chưa giết người canh giữ phòng ảo, phòng ảo đã bị trục xuất.]
Môi trường thực xung quanh bắt đầu trở nên méo mó ảo diệu, ảo cảnh hoa lệ tan vỡ, mọi người trên du thuyền đều biến mất, bất kể là vỏ kén đang phồng lên hay quái vật xương trắng và Tiểu Ngạn, tất cả đều biến mất không dấu vết.
Khi lấy lại tinh thần, trước mắt chỉ còn lại những mảnh boong tàu hư hỏng cũ kỹ, những vật dụng bị phá hủy bởi pháo lửa năm xưa vứt bừa bãi ở các góc.
Đinh phá kén của Nặc Lan cắm trên mặt đất, cô ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm thi thể của những du khách bị bom giết chết nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, thối rửa thành những bộ xương rải rác.
Năm đó vỏ kén của quái vật bao phủ toàn bộ du thuyền, những người trên boong tàu bị pháo lửa giết chết, những người bị nhốt trong khoang tàu vì tranh giành tài nguyên sinh tồn mà tự tàn sát lẫn nhau, hoặc vì tuyệt vọng mà tự kết liễu.
Du thuyền Muses phát ra mùi ẩm mốc mục nát neo đậu tại bến cảng số ba, tựa vào ngọn hải đăng cũ kỹ không được bảo trì, cầu thang xuống thuyền tự động kéo dài đến bến cảng, phát ra âm thanh rỉ sét kêu ken két.
“Kết thúc rồi…” Úc Ngạn và Nặc Lan cùng thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
“Thật đáng sợ, chị không bao giờ muốn hành động một mình nữa.” Nặc Lan tựa lưng vào Úc Ngạn ngửa mặt than thở, “Hì hì, nhưng mà kích thích thật đấy.”
“Sao hai cô cậu lại nghĩ đến chuyện chạy tới nơi quỷ quái này vào ban đêm thế?” Chiêu Nhiên vừa bực vừa thắc mắc.
“Chuyện này, cũng vì do Úc Ngạn nổ súng ở khu phố đông đúc bị người dân báo cáo, cậu ấy sợ sau khi thầy bị kỷ luật sẽ xử lý cậu ấy, nên mới muốn lập công chuộc tội.” Nặc Lan nói quá nhanh, nói một hơi tiết lộ hết mọi chuyện.
“Này,” Úc Ngạn muốn bịt miệng cô lại nhưng không kịp.
“Ừm, tốt.” Chiêu Nhiên khoanh tay đứng trước mặt họ, mũi chân gõ nhẹ lên boong thuyền từng cái, “Thì ra còn có chuyện này nữa.”
“Ồ.” Úc Ngạn đánh trống lảng, chỉ vào một thứ không xa trên mặt đất hỏi, “Đó là gì vậy ạ?”
Trên mặt đất lăn lóc một cây nến trắng đã cháy được một nửa, giọt nến đông cứng trên thân nến.
“Nến của ông Vương.” Y nhặt lên, phủi bụi bám trên bề mặt, “Ơ, em có thể nhìn thấy tên của nó, hai người có nhìn thấy không?”
Nặc Lan cúi người lại gần: “Tên gì vậy?”
Chiêu Nhiên cũng lắc đầu.
“Có một dòng chữ màu trắng lơ lửng phía trên ngọn nến này, ghi là [ Đèn dẫn đường].”
Úc Ngạn hiểu đại khái hiểu ra công dụng của vật này, hạch mù đen lúc trước đã xuất hiện khả năng mới.
Tên: Hạch công năng – Hiển thị lượng máu
Nguồn gốc: Kích hoạt ngẫu nhiên hạch mù đen trong phòng ảo Vua trò chơi
Chủng loại: Loại phòng ảo
Đánh giá cấp bậc: Tím cấp một (Tím Roland)
Khả năng cơ bản: Hiển thị lượng máu của tất cả các mục tiêu trong tầm nhìn
Giới hạn sử dụng: Sử dụng một lần, tồn tại vĩnh viễn dưới dạng ý thức.
Giới thiệu vắn tắt: Nhìn thấy lượng máu của boss có phải yên tâm hơn rồi không?
Điều kiện cộng hưởng: [Quen tay quen việc] Số lần kiểm tra lượng máu đã đạt đến mức thành thạo.
Hiệu quả cộng hưởng: [Hiển thị lượng máu] tiến hóa thành [Con Mắt Toàn Tri], có thể xác định vật phẩm đặc biệt.
“Chị Tiểu Lan, chị đưa em viên hạch mù đen này, cảm giác như có tác dụng mà cũng như không có tác dụng, em không nói rõ được là có tác dụng hay không.” Úc Ngạn vừa nói vừa xoay cây nến trắng trong tay, “Ôi, cũng coi như có tác dụng.”
Nặc Lan dậm chân: “Không cần thì trả lại cho chị, phiền chết đi được.”
“Hình như có thể sử dụng như này, để em thử xem.” Úc Ngạn lấy bật lửa trong túi Chiêu Nhiên, rồi gắn hạch quái dị – Cánh Diều Hâu vào mắt, sau đó bay lên ngọn hải đăng, đốt cháy cây nến trắng, rồi thắp sáng chiếc đèn dầu trang trí treo ở góc hải đăng.
Một ngọn đèn nhỏ nhưng lại soi sáng cả mặt biển, xua tan những đám mây đen đầy trời, tiếng còi thuyền lớn vang lên, chiếc du thuyền Muses cũ kỹ bong tróc sơn bắt đầu sáng bừng, ranh giới giữa mới và cũ tiến từ đuôi thuyền đến mũi thuyền, dần dần tái hiện lại sự lộng lẫy xa hoa năm xưa.
Chiếc du thuyền u ám bỗng trở nên sáng rực, du khách đứng bên lan can, vui vẻ vẫy khăn tay, tựa như đã quên hết mọi ưu phiền, chỉ như vừa trải qua một chuyến du lịch vui vẻ, giờ đây cuối cùng đã đến lúc trở về.
Các du khách tụm lại thành từng nhóm nhỏ, vừa đi vừa cười nói, kéo vali nối tiếp nhau bước xuống du thuyền, cơ thể họ trở nên mờ ảo rồi hoàn toàn hóa thành hư vô, tiêu tan khỏi mặt đất, những linh hồn bị mắc kẹt nhiều năm nay được trở về quê hương, hòa mình vào làn gió quê nhà.
Ông Vương là người cuối cùng bước xuống thuyền, lom khom vịn vào lan can bước từng bước một.
Khác với những hành khách tan biến, ở bến cảng lại có người đến đón ông.
Là một người rất kỳ quặc, khoác áo choàng đen đội mũ trùm đầu, vác một lưỡi hái dài, ăn mặc như thần chết. Thần chết ngồi trên chiếc xe ba bánh nhỏ của mình, đợi ông Vương ngồi vào thùng xe sau. Họ trò chuyện vài câu sau đó chiếc xe ba bánh kêu cót két, chở ông cụ đi.
Trên thùng xe ba bánh có viết mấy chữ xiêu vẹo: “Tiệm tạp hóa anh Viên”.
Úc Ngạn trừng to mắt, chỉ vào bóng lưng ông cụ đang xa dần: “Này, em nhớ ra rồi, ông cụ đó, có phải là người mỗi thứ năm đến bán hàng giá rẻ cho em không, thương nhân nửa đêm ấy. Lần nào ông ấy cũng trang điểm mặt đỏ chót như người chết, em không nhận ra.”
Sau khi kinh ngạc, y nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Bên lan can boong tàu mới tinh, Chiêu Nhiên đang dựa vào đó, vuốt mái tóc hồng dài của mình ra sau tai, Úc Ngạn còn thắc mắc không biết sao Chiêu Nhiên lại leo lên lan can nhanh như vậy, thì Chiêu Nhiên kia đã nói: “Lâu rồi không gặp.”
Bên cạnh anh ấy là Tiểu Ngạn đang ngoan ngoãn ngồi chơi dưới đất, túm cổ áo của Phương Tín nghiêm túc đút sủi cảo cho gã ăn.
Úc Ngạn giật mình, tựa lưng vào ngực Chiêu Nhiên. Chiêu Nhiên ở phía sau vươn tay ra, ôm lấy eo y, ánh mắt hơi thù địch nhìn về bản thân bốn năm trước, cúi xuống thì thầm bên tai Úc Ngạn: “Từ đầu anh đã muốn hỏi em, tại sao hơi thở của em lại có mùi của cậu ta? Một mùi hương mạnh mẽ và non trẻ hơn anh.”