Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 117




Hạch mù đen đầu tiên chuyển thành màu tím nhạt, sau đó chậm rãi hòa tan trong hốc mắc, dần dần trở thành chất sền sệt giống như thạch, các tia sáng lấp lánh chạy bên trong thạch liên tục được máu thịt xung quanh hốc mắt hấp thụ, nội hóa thành một phần của cơ thể Úc Ngạn.

Trước đó khi dùng hạch mù trắng để rút ra “Gậy bóng chày kiêu ngạo”, giới hạn sử dụng là “sử dụng một lần, tồn tại vĩnh viễn dưới dạng vật thể”, bây giờ hạch mù đen cũng tương tự, giới hạn sử dụng là “sử dụng một lần, tồn tại vĩnh viễn dưới dạng ý thức”. Điều này có nghĩa khả năng hiển thị thanh máu có thể đi cùng Úc Ngạn trong thời gian dài, khi nhìn thấy thanh máu nó sẽ không ảnh hưởng đến việc gắn các dị hạch khác, giống như “kỹ năng thụ động”* trong trò chơi,

*kỹ năng thụ động: trong trò chơi điện tử, các nhân vật có một số kỹ năng nhất định có thể được kích hoạt tự động mà không cần thao tác thủ công.

Có điều việc nội hóa và hấp thụ hoàn toàn cần một khoảng thời gian nhất định, trong thời gian này tạm thời không thể gắn các dị hạch khác.

“Tại sao cậu lại có thể đổi được hạch vậy?” Nặc Lan tò mò bóp hai bên má Úc Ngạn, nhìn kỹ mắt trái của y, hạch tím tan chảy trong mép hốc mắt nhỏ xuống, trông như rót đầy mứt việt quất, “Cậu giấu tuyệt chiêu kỹ thế.”

“Em sẽ giải thích cho chị sau…” Úc Ngạn rút gậy bóng chày ra đập vỡ kính hành lang, tay chống lên bệ cửa sổ, cơ thể theo đó lật ra ngoài, Nặc Lan cũng theo sau, bước lên bệ cửa sổ nhảy ra ngoài, tiếp đất lăn một vòng để giảm bớt lực rơi.

Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời phía trên boong tàu bị khóa lưới khổng lồ hình vòm bao phủ, tại mỗi điểm giao nhau của lưới đều được gắn một khóa dị hạch, từ cấp tím đến cấp bạc, liên kết dày đặc chặt chẽ với nhau, biến du thuyền thành một cỗ quan tài nổi kín mít.

Bầu trời gần nửa đêm bắt đầu tụ lại những đám mây đen, tia chớp nhảy múa ở rìa những đám mây đen cuồn cuộn, gió lớn mang theo sấm sét tiến đến gần du thuyền, khiến nó rung lắc dữ dội trong gió bão và sóng lớn, con quái vật khổng lồ do con người tạo ra trông nhỏ bé không đáng nhắc tới giữa biển cả vô tận.

Nhưng du thuyền rung lắc dữ dội không chỉ do sóng gió, mà phần lớn còn do Chiêu Nhiên đang dùng toàn lực tấn công vào khóa lưới. Anh muốn đâm thủng một lỗ để rời khỏi du thuyền, tránh xa những con người nhỏ bé đang khiếp sợ trên boong tàu.

Nhưng khóa lưới được làm ra vì anh, bên ngoài đám người hỗn loạn chạy trốn, nhà ảo thuật Charlie Hanna thì đứng ở cuối boong tàu tầng trên, nhàn nhã chống gậy nhìn về phía Chiêu Nhiên, Phương Tín tựa trên ghế tắm nắng bên cạnh, hai tay đặt lên cái bụng phệ, nở nụ cười gian xảo vì kế hoạch của mình không bị bỏ sót.

“Ông bạn già, thuốc của ông quả nhiên tốt thật. Tôi cũng đã giữ lời nhốt Chiêu Nhiên trước mặt ông, giờ tôi phải đi rồi.” Ông Charlie đội mũ, khẽ khom người, “Đây là hợp tác vui vẻ, chúc ông may mắn.”

Những vị khách được mời lên tàu phần lớn là đối thủ cạnh tranh của Tập đoàn Dược phẩm Nhân Tín, hoặc có giao dịch thường xuyên với các đối thủ của họ, Phương Tín nhân cơ hội này bắt hết bọn họ, một khi thành công thu phục Chiêu Nhiên, Tập đoàn Dược phẩm Nhân Tín sẽ không còn đối thủ nữa.

“Sao vội bỏ chạy vậy, không tò mò xem tôi thu phục hắn thế nào à?” Phương Tín nhấp một ngụm rượu vang, lấy khăn tay lau đầu ngón tay.

“Cũng tò mò đấy, quý cô Hilda tại sao lại sẵn lòng giúp ông vậy?”

“Nhiều năm trước, loại thuốc mới của chúng tôi đã cứu sống con gái cô ta.” Phương Tín cười khinh miệt, “Thực ra chỉ thử nghiệm thuốc thôi, nhưng lại thành công ngoài dự đoán, người phụ nữ này hứa sẽ đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của tôi. Giờ là lúc cô ta trả ơn rồi.”

“Nhưng cho dù là quý cô Hilda, đụng Chiêu Nhiên chắc cũng khó mà đối phó nổi.”

“Đợi mà xem.” Phương Tín vứt chiếc khăn tay bẩn đi, “Tôi dám nói, không ai hiểu rõ điểm yếu của Chiêu Nhiên hơn tôi, hắn tự xưng vô địch, thật kiêu ngạo, hôm nay tôi sẽ phá hủy hắn cả về ý chí lẫn thể xác.”

Chiếc khăn tay bị gió thổi bay xuống boong dưới, nơi boong tàu đang hỗn loạn, tiếng la hét và khóc lóc lấn át tiếng cầu cứu, Úc Ngạn với Nặc Lan suýt bị đám du khách và nhân viên phục vụ đang hoảng loạn đâm sầm vào.

Búp bê J.S treo ở thắt lưng phát ra tiếng cảnh báo điện tử: “Nồng độ hạt trên boong tàu đã vượt mức cho phép, có thể đã có một số bức tượng thạch cao phát nổ, các hạt màu xanh lá bị mạng lưới khóa chặt, không thể thoát ra ngoài.”

“Đi phá hủy các bức tượng thạch cao, phá hủy được bao nhiêu thì phá, nhanh lên.” Nặc Lan ra lệnh, trên vai phải hiện ra một dấu ấn hình mặt ma màu neon, là đồ đặng dị thể Vua trò chơi Jump Scare, người khế ước ra lệnh, dị thể anh em J.S phải tuân theo mệnh lệnh của cô.

Màu sắc búp bê treo ở thắt lưng lập tức chuyển sang màu xám, có nghĩa là anh em J.S đã rời khỏi vật chứa xâm nhập vào mạng lưới điện tử của du thuyền.

“Chuyện gì đang xảy ra…” Nặc Lan cầm kiếm, ánh mắt dõi theo Chiêu Nhiên đang di chuyển và đập phá khóa lưới dị động, “Quái vật đó trông giống tổ trưởng Chiêu quá, chỉ là màu sắc sặc sỡ hơn.”

“Chúng ta đang nhìn thấy cảnh tượng vào ngày Muses chìm bốn năm trước.” Úc Ngạn bất lực, không thể che giấu thêm nữa, đành thú nhận, “Chiêu Nhiên là dị thể, giống như James Salanka, toàn bộ buổi diễn ảo thuật trên Muses là một âm mưu, nhằm bắt giữ Chiêu Nhiên.”

Nặc Lan khó chấp nhận được sự thật này, không thể tin tổ trưởng công ty săn dị thể lại là một dị thể, nếu tin này lan truyền ra ngoài, sẽ gây ra khủng hoảng lớn cỡ nào đây.

“Ra tay không?” Nặc Lan nóng lòng muốn thử nâng kiếm ánh sáng lên.

“Ra tay cái gì, chị không thấy thanh máu của anh ấy dày đến thế nào à? Anh ấy là một cỗ xe tăng trang bị đầy đủ, sát thương cao và đòn chí mạng mạnh, một tay cũng đủ nghiền nát hai ta.” Úc Ngạn tốn sức kéo cô trở lại bóng tối để trốn, “Anh ấy vẫn chưa hoàn toàn mất kiểm soát, em vẫn có thể vận hành được một chút.”

Y kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra trong những ngày qua cho Nặc Lan nghe: “Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm cách phá giải phòng ảo, nếu không khi Chiêu Nhiên hóa kén, chúng ta sẽ phải chết ở đây.”

“Đợi đã.” Nặc Lan giơ hai ngón tay lên xoa thái dương, “Chúng ta hiện đang ở đâu, là ảo giác trong phòng ảo tạo ra, hay là quá khứ thật sự?”

“Khó mà nói, có thể là cả hai.” Úc Ngạn bình tĩnh nói, “Em đang nghĩ, nếu nhà ảo thuật có khả năng thay đổi tương lai và quá khứ, thì có lẽ thực sự bốn năm trước, Tiểu Ngạn cũng đã bị ông ta bắt rồi tương lai của em bị thay thế vào quá khứ.”

“Nói cách khác, cho đến bây giờ, tất cả những gì em làm vẫn chưa thay đổi được lịch sử. Chiêu Nhiên hóa kén, tất cả du khách chết thảm, đó là kết cục sắp xảy ra.”

Nặc Lan hiểu ra, nhẹ gõ lòng bàn tay: “Vậy nên chúng ta chỉ cần ngăn tổ trưởng Chiêu hóa kén là có thể phá giải phòng ảo đúng không?”

“Chị đừng xem thường khả năng của nhà ảo thuật, nếu tương lai của em đã bị ông ta kéo về quá khứ trên du thuyền, thì điều đó có nghĩa em thực sự đã “du hành thời gian”, những gì em làm tiếp theo đều có thể thay đổi lịch sử.” Con mắt Úc Ngạn đầy lo lắng, “Em rất sợ việc thay đổi kết cục sẽ khiến tương lai thay đổi khủng khiếp, nếu chúng ta đều chết ở tương lai, thì chẳng phải mọi thứ sẽ sụp đổ sao?”

Y chợt nhớ lại những lời Chiêu Nhiên từng nói: “Có thể chỉ cần thay đổi một điều nhỏ nhặt, anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”

Nặc Lan suy nghĩ một lúc: “Cậu nói sao thì làm vậy, chị nghe cậu.”

“Em gọi khả năng của nhà ảo thuật là du hành, gọi cảnh mà phòng ảo tái hiện là ảo cảnh. Vậy chúng ta hiện đang đứng trên hai lớp của một bức tranh kỹ thuật số, một lớp là du hành, một lớp là ảo cảnh, khi hai lớp này chồng lên nhau, chúng ta thấy được tình huống hiện tại.”

“Chúng ta chỉ nên thay đổi kết cục của phòng ảo, không thay đổi lịch sử thật. Tức là,” Úc Ngạn làm động tác xóa đi, “Xóa lớp du hành, chỉ để lại lớp ảo cảnh. Và nhà ảo thuật tạo ra lớp du hành này.”

“Giết Nhà ảo thuật.” Nặc Lan sáng mắt lên, nhưng ngay lập tức lo lắng chuyện khác, “Nhưng nếu chúng ta đang tiến theo kết cục của lịch sử, năm đó cậu không giết được nhà ảo thuật trước khi Chiêu Nhiên hóa kén, thì lần này cũng vậy thôi.”

“Vậy người duy nhất có thể làm điều này là chị.” Úc Ngạn ngẩng đầu, “Chị là biến số duy nhất trên con thuyền này, là người ngoài cuộc chưa từng xuất hiện ở đây trước kia.”

Nặc Lan ngạc nhiên gật đầu: “Thế mà chị nghe hiểu.”

“Chiêu Nhiên đang ở trạng thái không tốt, nhà ảo thuật sắp bỏ trốn rồi, chúng ta phải chặn ông lại, nếu không phòng ảo sẽ trở thành ngõ cụt. Đi theo em!” Úc Ngạn lao ra khỏi bóng tối, đặt ngón tay lên môi thổi một tiếng huýt sáo sắc bén, “Chiêu Nhiên ——!”

Tiếng huýt sáo xuyên qua tiếng ồn ào, đập vào màng nhĩ Chiêu Nhiên.

Dị thể có xu hướng chú ý đặc biệt đến người có đồ đằng của mình trên cơ thể, đó là bản năng. Đôi tai của Chiêu Nhiên đang trong trạng thái biến đổi, trở nên rất nhạy bén, nhận ra âm thanh của người thuộc về mình trong gió.

Anh ngừng xé rách mạng khóa lưới bao phủ du thuyền, buông hai tay rơi tự do, hai mắt kéo theo hai vệt sáng đỏ, rơi mạnh xuống cạnh Úc Ngạn, làm lõm sàn boong tàu.

Chiêu Nhiên gần như không thể giữ hình dạng con người hoàn chỉnh, chiều cao tăng gấp 1,5 lần, cơ thể dài ngoằng đứng thẳng sau Úc Ngạn, miệng nứt kéo dài đến tận má, bốn cánh tay cực dài buông thõng hai bên, các mạch máu nổi lên trên bề mặt cơ bắp, phập phồng theo nhịp đập.

Khi anh rơi xuống bên cạnh Úc Ngạn, dấu ấn mặt trời trên ngực Úc Ngạn phát ra ánh sáng mờ, hòa nhịp với vòng sáng mặt trời dưới chân Chiêu Nhiên.

Khi anh thở các hạt màu xanh lá phun ra khỏi miệng và mũi, cho thấy anh đã bị nhiễm trùng nặng, không lạ gì khi anh mất kiểm soát và phát cuồng.

Dù hình dạng gần như đã biến thành quái vật, nhưng tư thế đứng của anh vẫn tao nhã thuần phục, anh quỳ một gối xuống, nghiêng người lắng nghe Úc Ngạn nói chuyện, cổ họng phát ra những tiếng ùng ục liên tục.

Úc Ngạn ghé sát tai anh, nhỏ giọng răn đe: “Anh đang làm gì thế? Tiếp theo phải làm theo những gì em đã nói trước đây, đừng hỏi tại sao.”

Y giơ tay chỉ về phía trước, Chiêu Nhiên liền theo hướng đó nhìn ra xa, thị lực trong đêm của anh đủ để nhìn rõ hai người đứng trên boong tàu cao: Nhà ảo thuật và Phương Tín.

Chiêu Nhiên do dự một lúc, cuối cùng quyết định nghe theo mệnh lệnh của Úc Ngạn, gầm nhẹ một tiếng, dấu ấn mặt trời trên ngực Úc Ngạn vỡ vụn như thủy tinh, trên bầu trời đêm đen hiện ra một đồ đằng mặt trời quay tròn.

Đồ đăng mặt trời lơ lửng trên đầu nhà ảo thuật Charlie Hanna, tỏa sáng rực rỡ rồi hạ xuống và đóng dấu vào trán nhà ảo thuật.

Chiêu Nhiên đã chuyển dấu ấn dị thể của mình cho nhà ảo thuật.

Phương Tín kinh ngạc vô cùng, lập tức đứng bật dậy, chiếc ly thủy tinh trong tay bị bóp nát thành từng mảnh.

Phải biết rằng, ai có dấu ấn đồ đằng thì người đó mới có tư cách ký khế ước với dị thể trong kén, Phương Tín đã vất vả bắt cóc Tiểu Ngạn và truy sát Úc Ngạn để làm cho người mang dấu ấn mặt trời biến mất khỏi thế giới, để khi Chiêu Nhiên hóa kén cuồng bạo, vì muốn sống, anh sẽ tự động chuyển dấu ấn mặt trời cho Phương Tín.

Kế hoạch hoàn hảo đã bị phá tan tành.

Nhà ảo thuật đang định rút lui khi hoàn thành nhiệm vụ, mang theo công thức dược phẩm rời khỏi nơi thị phi này, hạch nghề nghiệp nhà ảo thuật trên cổ tay đã bắt đầu kích hoạt khả năng, chuẩn bị đưa ông ta ra khỏi đây, không ngờ, dấu ấn lại rơi vào trên người ông ta.

Có câu nói, tinh thần của một hợp đồng là một lời hứa, nhưng cơ hội ký khế ước với dị thể hàng đầu, ai mà cam tâm từ bỏ được.