Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 107




Úc Ngạn bước vào phòng kiểm tra an ninh toàn thân rồi bắt đầu cởi đồ, đột nhiên có một anh chàng mặc đồng phục nhân viên phục vụ bước vào, cười đùa với những người phụ trách kiểm tra, anh ta còn lấy ra một tấm thẻ nhét vào túi họ, tất cả hành động này đều bị Úc Ngạn nhìn thấy rõ ràng qua hạch thấu thị.

Sau khi cởi hết áo ngoài, chỉ còn lại quần đùi và áo ba lỗ nhỏ, Úc Ngạn bước ra, một nhân viên an ninh kiểm tra quần áo của y, một người khác thì kiểm tra cơ thể của Úc Ngạn, đầu tiên là yêu cầu y báo cáo chiều cao cân nặng, sau đó dùng thước mềm đo vòng eo của y.

“Các anh đang tuyển người mẫu à?” Bị ngón tay người khác chạm vào người liên tục, Úc Ngạn dần cảm thấy phản cảm.

“Chúng tôi cần số đo để chọn size quần áo cho ngài,” Người đàn ông đo đạc lịch sự nói, “Trong suốt thời gian ở trên du thuyền, chúng tôi sẽ cung cấp quần áo thay thế và đồng phục đồng bộ.”

“Ồ,” Cũng hợp lý, Úc Ngạn không nói thêm gì nữa.

Người đàn ông dựa theo số đo để chọn cho Úc Ngạn một bộ đồng phục mới tinh dành cho dealer, bao gồm áo vest và nơ nhỏ, trên ngực thêu họa tiết chìm, áo tay rộng nhưng buộc chặt lại ở cổ tay, phối với đôi khuy măng sét hình quân bích, tạo nên vẻ ngoài có phần phù phiếm, có lẽ nhằm phân biệt với trang phục của tầng lớp thượng lưu trên du thuyền.

Khi tất cả mọi người đã hoàn thành kiểm tra an ninh, họ được dẫn lên thuyền qua một lối vào dưới tầng, đi qua một hành lang chỉ vừa đủ cho hai người đi qua rồi đi sâu vào trong khoảng mười phút trước khi đến một khu vực rộng lớn vắng vẻ.

Các bức tường được trang trí bằng giấy dán tường màu đỏ cổ điển với họa tiết chìm, sau mỗi khoảng cách nhất định sẽ treo một bức tranh sơn dầu trừu tượng, ngay cả khu nội trú của nhân viên phục vụ nơi những người giàu có không bao giờ đặt chân đến cũng được trang trí phù hợp với phong cách của toàn bộ du thuyền.

Nhân viên phục vụ dẫn họ vào nói phần lớn nhân viên đã sống trên thuyền một thời gian rất dài, qua các đợt phỏng vấn và đào tạo nghiêm ngặt, chỉ có Úc Ngạn và một vài người khác mới lên thuyền, trước khi học xong các nghi lễ họ không được phép gặp gỡ khách hàng.

Chuyện này khá rắc rối, máy phân tích lưu trữ hạch quan trọng vẫn còn trong vali của Tiểu Ngạn, Úc Ngạn chỉ gắn hạch thấu thị vào hốc mắt, nên nếu gặp tình huống đặc biệt sẽ có chút khó khăn trong việc đối phó.

Đến nơi ở được sắp xếp, có khoảng mười mấy người đi ngược chiều với nhóm người Úc Ngạn, có cả nam lẫn nữ, phụ nữ thì thân hình uyển chuyển, còn đàn ông thì cơ bắp săn chắc, dáng vóc đẹp bốc đại một người cũng có thể trở thành người mẫu trên sàn diễn.

Dường như họ đang đi về phía phòng tắm. Trên người họ dính đầy bụi trắng và keo dính, vừa đi họ vừa gỡ các mảng keo dính trên tóc, cười nói vui vẻ với nhau.

Úc Ngạn bị dáng vẻ kỳ lạ của họ thu hút, cứ nhìn chằm chằm vào họ, chẳng lẽ họ vừa hoàn thành công việc ở một căn phòng mới xây nào đó?

Nhân viên phục vụ mỉm cười giải thích: “Chúng tôi đã gặp một cơn bão nhỏ trong đoạn đầu của chuyến đi, gây hư hỏng một số tác phẩm điêu khắc trang trí, đang mời người đến sửa chữa. Những người này đều là người mẫu được mời đến, sau khi họ tạo dáng thì đúc thành tượng thạch cao, là một loại nghệ thuật rất tiên phong.”

Nhân viên phục vụ khi lên thuyền không được mang theo điện thoại hay các công cụ liên lạc khác, phải giao nộp hết cho quản lý, dù sao thì điện thoại trong trò chơi cũng không có tín hiệu, nên Úc Ngạn thoải mái giao nộp.

Phòng sắp xếp cho bọn họ là phòng nội thất bình thường, khoảng hơn mười mét vuông, không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn viết và một phòng tắm. Đồ dùng vệ sinh và quần áo để thay đều được đặt trong tủ, trên tường treo một chiếc tivi kỹ thuật số và một chiếc đồng hồ đơn giản.

Nhân viên phục vụ thông báo lễ đào tạo sẽ bắt đầu lúc tám giờ tối, dặn họ tạm thời đừng chạy lung tung, tham gia đào tạo đúng giờ rồi đi.

Úc Ngạn nằm yên trên giường một lúc, y đã hẹn gặp Tiểu Ngạn ở khu vực sân đỗ máy bay trên boong tàu, giờ cần phải tìm cách ra ngoài.

Thực ra cũng không cần gấp, dù sao bây giờ cũng đang trong trò chơi, nhiệm vụ quan trọng nhất của y là tìm vị trí của phòng ảo dưới đáy thuyền, chỉ cần đợi đến khi du thuyền Muses đâm đá ngầm chìm, sau đó vào phòng lái xem thuyền chìm ở đâu là được.

Y định tạm thời ngủ một chút để dưỡng sức, nhưng bên cạnh luôn có tiếng giày cao gót đi lại, hơi đáng ghét.

Tám giờ tối, Úc Ngạn mặc đồng phục dealer đi tham gia lễ đào tạo, một nhóm người cùng đi đến phòng hội nghị nhỏ, giáo viên vừa biểu diễn vừa giải thích cách giơ tay nhấc chân sao cho thanh nhã và cách xử lý khi khách chơi gian lận trên bàn bài.

Hơn nữa, toàn bộ sòng bạc đều được trang bị camera giám sát không góc chết, sẽ có người chuyên theo dõi bàn bài từ phòng giám sát, cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Ngày đầu tiên, Úc Ngạn không tìm được cơ hội thoát thân, đến ngày thứ hai, khi du thuyền khởi hành, Úc Ngạn lại tham gia lễ đào tạo như thường lệ, đến tối, khi buổi đào tạo gần kết thúc, mọi người cầm đồ đạc rời đi để thưởng thức bữa ăn khuya, có một người vô ý để tay áo cọ vào bức tranh treo trên tường khiến cả khung tranh rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn thu hút mọi ánh nhìn, giáo viên phụ trách đào tạo cũng chạy đến xem chuyện gì đã xảy ra.

Úc Ngạn tranh thủ lẻn đi về phía góc khuất, vừa bước vào một góc vắng người thì bất ngờ bị một nhân viên phục vụ nắm lấy cổ tay.

Đó chính là người đàn ông hôm qua phụ trách kiểm tra an ninh và đo kích cỡ đồng phục cho y, anh ta khẽ nói: “Đi theo tôi, có việc tốt.”

Úc Ngạn đang không biết làm sao để ra khỏi khu vực nội trú như mê cung này, nên khi có người dẫn đường y liền đi theo anh ta.

Nhưng người đàn ông lại dẫn Úc Ngạn đi qua con đường hẻo lánh nhất, băng qua kho lạnh và nhà bếp, bước vào thang máy, cuối cùng đến trước cửa một căn phòng suite bí mật.

Trên đường có rất nhiều vệ sĩ, Úc Ngạn không có cách nào thoát thân.

Cửa hơi khép hờ, người đàn ông đẩy y, ra hiệu cho Úc Ngạn tự vào.

Trên đường đi, Úc Ngạn đã phỏng đoán ý định của đối phương, có lẽ có người muốn hối lộ dealer.

Úc Ngạn cẩn thận đẩy cửa nhìn vào bên trong, căn phòng suite hướng biển sang trọng không nói nên lời, cửa sổ lớn sát đất nhìn ra dòng nước biển đang cuộn trào và ánh đèn rực rỡ trên du thuyền, phòng khách rộng rãi sáng sủa, còn phòng ăn thì trưng bày một chiếc bàn dài có vài món ăn khuya chỉ mới động qua vài miếng.

Bốn bề vắng lặng, y cẩn thận từng ly từng tí thò người vào phòng ngủ, đập vào mắt là chiếc vali tiền màu xanh biếc trên bàn kính tròn, Úc Ngạn chưa từng ra nước ngoài, còn phải nhìn kỹ để nhận ra đây là tiền của nước nào, dáng vẻ ngây ngô khiến người bên cạnh cười khẽ.

Một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi mặc áo choàng tắm màu trắng, nằm tựa vào đầu giường xem tivi, thấy Úc Ngạn bước vào rón rén, ông ta đặc biệt chào hỏi, bảo y đừng căng thẳng rồi chậm rãi giải thích ý định của mình.

Chỉ cần Úc Ngạn đồng ý giúp đỡ, số tiền trong vali sẽ thuộc về y, người đàn ông đảm bảo sẽ giúp y mang tiền xuống tàu, Úc Ngạn đừng lo lắng.

Úc Ngạn bề ngoài giả vờ suy nghĩ một chút, nhưng trong lòng lại nghĩ khi tàu chìm thì mọi thứ sẽ bụi về với bụi, đất về với đất, đủ loại tiền cuối cùng cũng sẽ chìm xuống đáy biển và trở thành rác thải dưới đáy biển đục ngầu.

“Sòng bạc có camera giám sát mọi góc, tôi cũng không thể làm được gì, thôi bỏ đi.” Úc Ngạn đưa tay chọt chọt vào đống tiền, tiền nhiều như vậy, nếu có thể lấy đi thật thì tốt bao nhiêu.

“Tôi hiểu khó khăn của cậu.” Phương Nhân cười thân thiện, “Không sao, cậu còn trẻ, nhát gan cũng là bình thường.”

Ông ta đưa tay kéo eo Úc Ngạn: “Lại đây, lại đây với tôi. Bao nhiêu tuổi rồi? Đã trưởng thành chưa?”

Ngay khi cơ thể bị chạm vào, Úc Ngạn liền nổi da gà khắp người, gương mặt lập tức trở nên khó chịu.

“Sao mà hung dữ thế, đừng sợ.” Phương Nhân vẫn giữ lấy tay y, lấy từ vali ba xấp tiền đặt nhẹ lên bàn, “Tôi không bắt nạt cậu, cậu ngoan ngoãn ở đây qua đêm, số tiền này sẽ là của cậu, được không?”

Người đàn ông đứng lên, kéo tay Úc Ngạn nhét vào áo choàng của mình: “Chưa từng làm qua à? Không sao, từng chút một, tôi sẽ dạy cậu ăn.”

“…” Khóe miệng Úc Ngạn giật giật, hất mạnh tay ông ta ra, hai tay nắm lấy cổ áo choàng, thúc mạnh đầu gối vào bụng ông ta, y chộp lấy xấp tiền trên bàn, cuộn lại rồi nhét sâu vào miệng khiến ông ta không thể kêu lên, “Cho ông ăn cho đã.”

Trong lúc đánh nhau y vô tình kéo lê tấm ga trải giường, lộ ra chiếc bảng tên mạ vàng dưới gối của Phương Nhân: “Thành viên Hội đồng quản trị Tập đoàn Dược phẩm Nhân Tín, Phương Nhân”.

Phương Nhân? Phương Tín?

Ông Chu mắc bệnh béo phì đã nhắc đến cái tên Phương Tín  trước khi chết, người thực hiện các thí nghiệm dị hạch trên cơ thể cô Bạc và ông, đội ngũ R&D* của Dược phẩm Nhân Tín từ trước đến nay luôn nghiên cứu về các loại thuốc liên quan đến dị thể, hóa ra họ cũng là khách VIP được mời lên tàu.

*R&D: research & development – nghiên cứu và phát triển

Nói cách khác, Phương Tín cũng đang ở trong các phòng suite gần đây.

Úc Ngạn bị bảng tên thu hút sự chú ý, đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhói. Phương Nhân đã lấy ra một ống tiêm rồi đâm vào người Úc Ngạn, y giật mạnh ra sau, kim tiêm rạch một đường trên da, nửa cây kim gãy còn lại mắc trong thịt.

Dù vậy, một phần thuốc vẫn được tiêm vào, thấy tình hình không ổn Úc Ngạn quay người bỏ chạy, nhưng cảm giác chóng mặt bao trùm, hai chân mềm nhũn, y vịn vào khung cửa rồi khuỵu xuống.

“Thằng nhóc không biết điều ở đâu ra, còn dám động vào tao.” Phương Nhân nắm lấy mắt cá chân Úc Ngạn kéo lại, tát mạnh vào mặt y, sau đó lật ngược y lại, giữ chặt đầu gối trái y xuống đất. “Bạn nhỏ không ngoan, vừa rồi dùng chân nào húc chú? Để chú xem chút nào.”

Phương Nhân đóng vali đầy tiền lại, nhấc lên rồi đập mạnh xuống đầu gối của Úc Ngạn.

Cơn đau nhức thấu xương từ đầu gối lan thẳng lên não, gân cổ Úc Ngạn nổi lên, miệng bị Phương Nhân bịt kín, không thể phát ra tiếng nào.

“Chú chỉ muốn ăn khuya thôi mà, đừng bắt chú phải làm chuyện phiền phức thế này.” Phương Nhân cười, rồi bế Úc Ngạn đã nửa tỉnh nửa mê lên giường.

“Trên mặt có thêm vài dấu tay, chú thấy cũng khá xinh đẹp.” Phương Nhân bóp mạnh mặt Úc Ngạn. “Chú không chấp nhặt với trẻ con, lát nữa phối hợp chút, đừng khóc, đừng la hét, sáng mai chú sẽ thả cậu về. Nếu không chú sẽ gọi vệ sĩ tới, nói cậu đột nhập ăn trộm, chúng ta đang ở trên biển, khiến một người biến mất không một tiếng động rất dễ dàng.”

Ai ngờ Úc Ngạn đột nhiên mở mắt, nâng chân phải đá văng Phương Nhân, lật người xuống giường, dựa vào tường chạy ra khỏi phòng suite, nhân lúc vệ sĩ đang đổi ca, y luồn lách qua hành lang nghệ thuật quanh co.

Phương Nhân chậm rãi đuổi theo, vệ sĩ mới đổi ca gặp ông ta, liền hỏi có cần giúp đỡ không. Phương Nhân xua tay: “Tôi ra ngoài hít thở chút không khí, không sao đâu.”

Ông ta cũng không muốn làm kinh động những người khác, trở thành đề tài bàn tán của các vị khách quý, nghĩ Úc Ngạn bị thương ở chân không thể chạy xa, ra ngoài đi dạo một chút là có thể bắt được y, bắt không được thì thôi, có rất nhiều thanh niên biết điều, thiếu một người cũng không sao.

Sau khi Phương Nhân rời đi, một cánh cửa phòng suite ở xa mở ra, Chiêu Nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài nên đi ra xem.

*

Tiểu Ngạn mang theo máy phân tích lưu trữ hạch đợi Úc Ngạn ở khu vực sân đỗ máy bay suốt hai ngày, mỗi tối cậu đều đi lòng vòng một chuyến nhưng không thấy ai đến, nên cậu đi đến gần khu phòng suite sang trọng của Chiêu Nhiên, muốn xem thử Chiêu Nhiên có cùng kẻ có tiền nào đi mát-xa lậu không.

Ai ngờ cậu lại nhìn thấy một bóng dáng khập khiễng dựa vào tường, lảo đảo đi vào một góc tối nhỏ.

“?” Tiểu Ngạn nghi hoặc tiến về phía góc tối đó, thò nửa người vào trong để nhìn.

Không ngờ đột nhiên có một đôi tay ôm lấy eo cậu, khiến cậu giật mình, cậu còn chưa kịp phản ứng, đôi tay đó đã bắt đầu mò vào trong áo, Phương Nhân cười tiến sát đến hôn cổ Tiểu Ngạn: “Sao cậu chạy giỏi thế?”

Tiểu Ngạn cứng đờ hai giây, rồi đột nhiên như con mèo bị kích thích, cả người dựng lông. Cậu xoay người, thúc cùi chỏ vào ngực Phương Nhân, như quả lựu đạn nổ tung: “Ông đang tìm chết đấy à?”

*

Chiêu Nhiên khoác áo ngủ dài tay bước ra, dạo bước theo lan can ngắm cảnh, ngoài lan can đèn neon rực rỡ, trên boong tàu đang trình diễn pháo hoa, ánh sáng rực rỡ và tiếng nổ liên tục lấn át mọi âm thanh.

Trên sàn thỉnh thoảng có những vết máu nhỏ giọt, Chiêu Nhiên ngồi xuống, dùng ngón tay chấm một chút rồi ngửi, mùi máu quen thuộc khiến anh lập tức cảnh giác, cổ họng phát ra tiếng ùng ục lần theo vết máu tìm kiếm.

Không ngờ vết máu kéo dài đến một nơi khá xa, Chiêu Nhiên lần theo dấu vết đến kho lạnh số 4, nửa đêm xung quanh vắng tanh, camera an ninh bị một tấm da mặt che lại.

Chiêu Nhiên kéo cửa kho lạnh, cảnh tượng bên trong làm anh khá chấn động.

Bốn bức tường cách nhiệt đầy máu, như thể có ai đó bị nhồi vào máy làm bỏng ngô rồi nổ tung, trong căn phòng đỏ thẫm, ánh sáng lạnh lẽo trên trần chiếu xuống, một chiếc máy xay thịt lớn đang vận hành, thịt xay mịn liên tục chảy vào chậu.

Cả Tiểu Ngạn và Úc Ngạn đều ở bên trong, hai người máu me đầy mình, còn dính cả bột mì.

Tiểu Ngạn cúi xuống chỗ nạp thịt của máy xay thịt, dùng que khuấy đều để xương không làm kẹt máy.

Úc Ngạn thì ôm chân ngồi trên sàn, tay cầm vỏ bánh sủi cảo, mặt không chút biểu cảm, múc một muỗng nhân thịt đặt lên vỏ bánh rồi cẩn thận nặn thành chiếc sủi cảo, y đã nặn được hơn mười chiếc, xếp thành hàng trên sàn.

Úc Ngạn đã thay thế dị hạch ở mắt trái bằng dị hạch phòng ảo – Quy tắc, y dựng một tấm bảng trên sàn, trên đó ghi: “Những gì xảy ra trong phòng này không thể nói ra ngoài.”