Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 103




“Cậu có năm giây để bịa một lý do.” Tiểu Ngạn siết chặt cổ Úc Ngạn, ngón cái để lại dấu trên da, lưỡi dao giữa ngón trỏ và ngón giữa cắt nhẹ vào da, máu từ từ thấm ra thành một vệt. “Nghĩ tôi không dám ra tay? Bây giờ giữa phố xá mà thiếu đi một người thì ai quan tâm, cảnh sát của Cục Diều Hâu chỉ bắt dị thể.” 

Giọng cậu nghèn nghẹn như bị cảm.

“Chiêu Nhiên sẽ quản.” Úc Ngạn nhướng mày nhìn cậu, “Đánh cậu, mắng cậu, không cần cậu nữa, cậu sợ không?”

Cậu nhóc rõ ràng bị nghẹn họng, lại nhìn mặt Úc Ngạn kỹ hơn, ánh mắt đầy hoang mang.

Úc Ngạn nắm lấy cổ tay cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, dù nói dối cũng rất tỉnh bơ: “Thật ra tôi đến từ tương lai, tôi là… con trai của cậu.”

Tiểu Ngạn mở to hai mắt, ngây người.

Dựa vào hiểu biết về bản thân, Úc Ngạn biết mình luôn tin trên thế giới này có những điều con người chưa biết và khả năng bắt sơ hở rất cao, nên lời nói dối hoàn toàn sẽ dễ thuyết phục cậu hơn là một lời nói dối hợp logic.

“Không tin à?” Úc Ngạn tiếp tục làm rối tung suy nghĩ của cậu, tăng cường kỹ năng tẩy não, “Cậu đã kể với tôi về việc làm máy bắt tay trừng phạt lưu manh, dọn tổ ong vò vẽ để đuổi những người hàng xóm nói chuyện dưới cửa sổ, ngày 2 tháng 3 năm nay cậu còn lén nhét một trang nhật ký xả giận dưới giường rồi viết lại một trang mới để cố ý cho Chiêu Nhiên xem.”

Tiểu Ngạn thực sự bị lừa, nhưng thái độ vẫn không dao động, tâm trạng đột ngột trở nên tồi tệ khiến cậu càng ra tay mạnh hơn: “Tôi kết hôn rồi?” 

Úc Ngạn biết rất rõ mình thích nghe gì, nắm bắt đúng cảm xúc cậu trông đợi mà trả lời: “Đúng vậy, với Chiêu Nhiên.”

Tiểu Ngạn hơi nghiêng đầu, tay siết cổ Úc Ngạn nới lỏng một chút, rõ ràng rất vui mừng: “Thật không, vậy ai trong chúng tôi sinh ra cậu?”

Úc Ngạn khựng lại, suy nghĩ kỹ rồi nói: “Đương nhiên là Chiêu Nhiên… anh đóng góp một viên dị hạch để tạo ra tôi.” Ừ, nghe hợp lý.

Nghe đến dị hạch mà Tiểu Ngạn cũng không có biểu hiện lạ, chứng tỏ cậu đã biết rõ sự thật về việc Chiêu Nhiên là một quái vật.

Tiểu Ngạn bất ngờ hắt xì, làm rơi ra một đống đồ linh tinh trong túi quần phồng lên của cậu, cậu vừa dùng khăn giấy lau mũi, vừa cúi xuống nhặt những vật dụng rơi vãi trên mặt đất.

Úc Ngạn cúi xuống nhặt giúp cậu, đưa lại cho cậu những lá bài, đồng xu và bóng xốp màu sắc, không hiểu cậu thu thập một đống dụng cụ ảo thuật để làm gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến buổi biểu diễn ảo thuật trên du thuyền Muses xa hoa.

“Ừm ừm.” Tiểu Ngạn nhận lại những lá bài rồi gấp lại ngẫu nhiên với nhau, dễ dàng lật mở bốn quân JQKA chất bích trong lòng bàn tay, thậm chí Úc Ngạn còn không nhìn rõ cậu rút ra một hàng bài đồng chất như thế nào trong đống bài lộn xộn.

“Trò này đơn giản thôi, luyện theo video vài ngày là thành thạo, sau này ba sẽ dạy cậu.” Tiểu Ngạn cất những dụng cụ ảo thuật đủ loại đi, “Nhưng những mánh khóe nhỏ này vẫn chưa đủ, tối nay tôi định đi học cách gian lận ở sòng bạc ngầm.”

“Cậu định làm gì vậy…” Úc Ngạn sờ trán cậu ta, đúng là hơi nóng.

Đột nhiên điện thoại reo lên, nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, cả hai cùng đưa tay lấy điện thoại trên người mình, nhưng Úc Ngạn không thấy có cuộc gọi đến, chỉ có Tiểu Ngạn nhận được cuộc gọi.

“Đang ở đâu đấy?” Chiêu Nhiên hỏi, “Dậy chưa?”

Tiểu Ngạn do dự một chút: “Bận ở ngoài, không về được.”

Chiêu Nhiên cười lạnh một tiếng: “Em thì bận cái gì, đừng nói mấy thứ vô ích, mau cút về ngay cho anh, gió lớn thế này mà còn chạy lung tung bên ngoài, muốn bệnh nặng thêm à? Anh tan làm ngay đây, lát nữa về nhà mà không thấy em thì biết tay anh.”

Úc Ngạn lặng lẽ lắng nghe giọng nói phía bên kia điện thoại, có vẻ ít dịu dàng hơn so với người mà y đã thân mật ngày đêm không có khoảng cách, nhưng lại trẻ trung và sống động hơn.

“…”, Tiểu Ngạn dùng mũi chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, mím môi cúp điện thoại, liếc nhìn Úc Ngạn một cái, khá xấu hổ lẩm bẩm một câu: “Giấc mơ chỉ đến đây thôi, cậu có thể biến mất rồi, ba phải về nhà.” Sau đó quay người chạy về phía nhà mình.

Hình như cậu đã quen với việc hoang tưởng, thực hay ảo đối với cậu đều là những ảo giác quen thuộc, Úc Ngạn nhớ loáng thoáng cảm giác đó, thuở nhỏ y đã sống trong thế giới của riêng mình, năm giác quan khép kín, cho đến khi có người mạnh mẽ xông vào kéo y ra khỏi vòng xoáy u tối.

Có điều cậu bước đi nhảy chân sáo, xem ra tâm trạng rất vui vẻ.

Úc Ngạn lặng lẽ đi theo sau, thời niên thiếu của mình có chút ngốc nghếch, trông rất dễ dụ.

Rẽ qua vài góc phố hai người đã đến khu chung cư cũ nơi mình từng sống, Úc Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve bức tường chưa bong tróc hoàn toàn, theo cậu nhóc đến tận cửa nhà, tò mò muốn vào xem, vì vậy y lén lút đi theo lên lầu, phát hiện ra cậu nhóc vào nhà mà không đóng cửa, cứ để mở toang như mời trộm vào.

Úc Ngạn rón rén bước nhẹ vào nhà mình, bên trong rất ấm áp, phòng khách không chất đầy các thùng đồ và hành lý sau khi tốt nghiệp, mọi thứ được dọn dẹp rất gọn gàng.

Giá treo trên tủ giày treo một chiếc áo khoác vest và một chiếc cà vạt, trên thảm chùi chân ở cửa đặt cạnh nhau đôi giày thể thao của học sinh và đôi giày da của đàn ông, trên bàn ăn đặt hai bộ dụng cụ ăn uống, những mảnh ký ức này chắp vá thành một hình ảnh lờ mờ, Úc Ngạn nhớ láng máng lần nào y cũng không muốn ngồi đối diện với Chiêu Nhiên mà nhất quyết phải ngồi cạnh anh để ăn, tìm một bộ phim chiếu lên bàn, một bữa ăn thong thả thưởng thức suốt buổi chiều.

Bên trái là phòng tắm cũng để mở cửa, trước gương lavabo đặt đôi cốc đánh răng, ngay cả khăn tắm cũng là một chiếc màu xanh và một chiếc màu hồng, Úc Ngạn cứ khăng khăng phải mua một đôi, bản thân y phải dùng màu xanh dương, rất cố chấp với những việc nhỏ râu ria không quan trọng như vậy.

Trước tủ tivi có một khung ảnh bằng kính, Úc Ngạn lặng lẽ bước tới gần, cầm lên ngắm nghía. Bức ảnh được chụp vào mùa đông, tóc của Chiêu Nhiên không dài như bây giờ, nhưng xoăn và mềm mại như tơ nhiệt độ cao mới, mắt anh cong thành một đường, ôm Tiểu Ngạn trong áo khoác của mình, cằm tựa lên đỉnh đầu cậu nhóc, tuyết phủ đầy mũ áo, lúc đó mắt Tiểu Ngạn vẫn còn, tròn xoe như mắt nai ngước lên nhìn.

Úc Ngạn chăm chú vuốt ve khuôn mặt trong bức ảnh, bất chợt nghe thấy tiếng rên rỉ từ phòng ngủ khép hờ.

Y lập tức tỉnh táo lại, tựa lưng vào tường di chuyển đến trước cửa phòng ngủ, ngó qua khe hở nhìn vào bên trong.

Không ngờ Chiêu Nhiên lại đang ngồi trên giường, mái tóc xoăn tươi mới, tay trái kìm chặt hai tay Tiểu Ngạn ra sau lưng, cố định cậu nhóc giữa hai chân mình, tay phải lấy hai viên thuốc hạ sốt nhét vào miệng cậu, ngón tay thọc vào nơi sâu nhất, sau đó cho cậu uống một ngụm nước, ép cậu ngửa đầu nuốt xuống.

“Bảo em uống thuốc mà khó khăn thế, động đậy gì chứ, đừng có lộn xộn lại bị sặc bây giờ.” Động tác Chiêu Nhiên hơi thô bạo, giữ chặt cậu không cho phản kháng đánh trả, “Đã bảo đừng chạy lung tung ngoài gió lớn, giờ sốt không hạ, làm sao anh yên tâm đi công tác đây.”

Tiểu Ngạn khó khăn nuốt cả nước lẫn thuốc, giãy giụa trong lòng Chiêu Nhiên: “Em không muốn anh đi anh không nhìn ra sao? Cái con thuyền đó nhìn thế nào cũng thấy khả nghi, em không cho phép anh đi, anh đi thì em không uống thuốc, em sẽ chết sốt ở nhà.”

“Anh biết nó khả nghi, nhưng đó là công việc của anh.” Chiêu Nhiên dùng chút sức để giữ chặt cậu, nắm đến mức cổ tay cậu trắng bệch, “Ngoan nào.”

“Đau, anh mà còn làm nữa…” Tiểu Ngạn la hét điên cuồng, “Em sẽ không kết hôn với anh và sinh con nữa!”

“Gì cơ?” Chiêu Nhiên không hiểu, nhưng sự phản kháng của Tiểu Ngạn làm anh rất bực bội, câu nói bất ngờ này nghe như câu “Em muốn rời đi” của con người, đã kích thích sâu sắc Chiêu Nhiên trong lúc hai người đang giằng co.

Các sợi tia nơi đầu ngón tay sinh trưởng nhiều lên nhanh chóng, gần như đan vào nhau thành dây leo màu máu, quấn quanh cổ Tiểu Ngạn, cũng cắm rễ sinh trưởng vào lớp da trên cổ và ngực của cậu, trói chặt cậu trong lòng: “Vừa nói gì, lặp lại cho anh nghe.”

Các sợi tơ siết chặt hơn, Tiểu Ngạn không thể thở nổi, nhưng cậu cố chấp không chịu xin tha.

“Đây là kết quả của việc chọc giận quái vật…” Chiêu Nhiên thậm chí không nới lỏng tay chút nào, “Em dám thề thốt gọi anh tới tìm em, nhưng đến giờ vẫn cứng đầu không thừa nhận đã gọi anh… Anh là kẻ đến rồi đi theo ý em sao? Nếu em xem lời hứa của chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch, thì tốt nhất em nên thực hiện lời hứa của mình, trừ khi em chết trong kén của anh, anh mới rời đi.”

“Em nghĩ những năm qua anh không nghi ngờ mình tìm nhầm người sao?” Khi tâm trạng đi xuống bất cứ lời tổn thương nào cũng có thể nói ra, Chiêu Nhiên lạnh lùng nói, “Ít nhất em phải ngoan hơn chút chứ.”

Vai của Tiểu Ngạn cứng lại, cắn chặt răng muốn phản bác điều gì đó, nhưng cậu gần như bị siết chặt đến ngạt thở, chỉ có thể thốt lên những lời đứt quãng nói anh buông ra, tay bị vặn ra sau phát ra tiếng kêu răng rắc của khớp xương lệch vị trí.

Chiêu Nhiên nghe thấy tiếng động đó, theo phản xạ buông lỏng tay, cúi đầu suy ngẫm vài giây rồi thở dài giúp Tiểu Ngạn chỉnh tay về vị trí cũ: “Được rồi, đừng động đậy.”

“Em chẳng thèm nói chuyện với anh, đồ quái vật ngu ngốc. Em bận lắm.” Tiểu Ngạn ôm vai dựa vào tường thở hổn hển, con mắt không bị băng bịt lại hung hăng trừng Chiêu Nhiên, nhặt túi đồ trên sàn lên, mở cửa rời đi.

Nghe thấy tiếng bước chân tiến gần cửa, Úc Ngạn đang lén nghe ngoài phòng ngủ nhanh chóng nấp sau rèm cửa, nhưng chỉ thấy Tiểu Ngạn chạy ra một mình không quay đầu lại, ôm vai ra khỏi cửa lớn rồi giận dữ đóng sầm cửa lại.

“Ơ,” Úc Ngạn vội vàng chạy tới vặn khóa cửa, “Tôi còn chưa ra ngoài —”

Trong lúc cấp bách y vặn nhầm hướng khóa cửa, vô tình tự khóa mình trong phòng, một cánh tay từ phía sau chạm nhẹ vào tai trái Úc Ngạn rồi đặt lên tay vịn cửa chống trộm trước mặt.

Một lọn tóc hồng rủ xuống vai của Úc Ngạn.

Chiêu Nhiên cúi đầu đến gần y, chóp mũi chạm nhẹ vào da cổ y, như con thú hoang đánh hơi mùi trên người Úc Ngạn.

Đôi mắt đỏ như máu phản chiếu lên cánh cửa sáng ngời, vẻ sắc sảo tươi tắn tràn đầy tính công kích, giống như một bông hoa hồng gai hé nở bên tai, khóe miệng anh hơi nhếch lên, răng nanh khẽ mở, hỏi bên tai Úc Ngạn: “Cậu là ai vậy?”