Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 764: Một màn kịch lớn (14)




Lương Đậu Khấu trong phòng còn không biết bên ngoài có một đám người đang đứng lại lải nhải không yên: “Vốn muốn để cho cô ta ngủ với người đàn ông khác, lúc đó cô ta sẽ bị Cố lão gia và Cố Dư Sinh từ bỏ, không ngờ cuối cùng lại mang tảng đá đập phải chân mình, cái gì cũng không đủ bù lại được…”



“… Đúng rồi, Chu Tịnh, cậu nói sau khi cậu vào phòng 1311 xong cả người đều thay đổi, không phải là thuốc mình muốn cho cô ta uống…. lại bị cậu uống đó chứ?”



“Có thể là nhân viên phục vụ kia, cô ta lấy tiền của chúng ta rồi, lại không đưa thuốc cho tiện nhân kia uống mà lại đưa cho cậu uống… vấn đề chắc chắn là do cô ta rồi, mình phải đi hỏi cho ra lẽ mới được!”



Sau đó lại có tiếng giày cao gót, đi đến cửa, cửa phòng bị Lương Đậu Khấu đang tức giận đùng đùng mở ra.



Cô ta chỉ đi được thêm một bước chân, cả người giống như bị điểm huyệt, nhìn chằm chằm những người trước mặt, đứng đơ tại chỗ.



Trong nháy mắt, Lương Đậu Khấu có cảm giác như trăm hoa héo tàn trong thế giới của mình, yên lặng như tờ.





Cô không còn vẻ tức giận như lúc ở trong phòng nữa, ý định muốn tìm nhân viên phục vụ tính sổ lại biến mất trong nháy mắt.



Hàng hiên lại rơi vào bầu không khí ngưng trệ quỷ dị.




Qua đúng hai phút, khuôn mặt trắng bệch của Lương Đậu Khấu mới bắt đầu có biểu hiện hoàn hồn, lẩm bẩm: “Ông, Ông nội, cha, mẹ,… mọi, mọi người, mọi người,…”



Cô hoảng loạn không nói ra được câu: “Tại sao mọi người lại ở đây?” liền hoảng loạn cắn môi.



Bầu không khí càng giằng co căng cứng.




Mẹ Lương lặng lẽ liếc mắt nhìn Lương lão gia đang đứng cạnh Cố lão gia, sắc mặt bọn họ trầm thấp đến đáng sợ, liền cười khan nỗ lực điều đình: “Cái này… cái này có thể là… là hiểu… hiểu lầm… hiểu lầm thôi…”



“Hiểu lầm?” Cố Dư Sinh như nghe thấy một chuyện cười, cười khẽ hai tiếng, sau đó ngữ khí liền trở nên độc ác: “Lựa đúng dịp sinh nhật của ông để làm chuyện khiến người khác hiểu lầm, vậy đợi đến khi vợ của tôi bị bỏ thuốc nằm trên giường với người đàn ông khác khiến tất cả những danh môn quý tộc trong Bắc Kinh đều biết, sau đó thì thầm chỉ trỏ sau lưng ông nội thì lúc đó mới thật sự là hiểu đúng sao?”



Mẹ Lương bị Cố Dư Sinh nói đến nghẹn lời, cũng không nói thêm được gì nữa liền cúi đầu.



Lương Đậu Khấu dại ra, lúc này mới chuyển động con ngươi, từ từ phản ứng lại.




Những chuyện cô vừa nói với Chu Tịnh ở trong phòng đều bị mọi người nghe thấy,… Những năm gần đây cô cực khổ lắm mới lấy được sự yêu thương tín nhiệm của Cố lão gia, không còn nữa… thậm chí cô còn làm một chuyện cười trước mặt gia tộc mình,… hình tượng không còn, những lời khen ngợi và sùng bái của tất cả mọi người trong họ cũng không còn,… cô cuối cùng lại có kết quả như vậy…




Trên mặt Lương Đậu Khấu có vẻ hoang mang, sau đó lại biến thành phẫn nộ.



Là cô ta, tất cả đều là vì cô ta!



Nếu không phải cô ta, cô sẽ không trở nên như vầy!



Nghĩ tới đây, Lương Đậu Khấu liền ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm trầm từ từ trừng nhìn Tần Chỉ Ái: “Là cô! Là cô! Là cô hãm hại tôi đúng không? là cô đưa những người này đến đây có đúng không?”



“Aaaaa!” không toại nguyện, lại thất bại thảm hại, Lương Đậu Khấu rít gào, sau đó bỗng nhiên nhào tới Tần Chỉ Ái.