Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 717: Dư Sinh, em có thai rồi (3)




Nghe thấy cô cười sắc mặt Cố Dư Sinh càng thêm khó coi, hắn tàn nhẫn trừng Tần Chỉ Ái một cái, khiến cô mím môi nín cười cúi đầu.



Lúc trước, ai mà dám cười hắn như thế, hắn đã nổi điên lên từ lâu rồi, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể nén giận mà thôi.



Hắn chỉ có thể phát hỏa lên điện thoại đè mạnh mấy lần để cúp máy.



.......



Bác sĩ Hạ và bác sĩ khoa sản đến hầu như là cùng một lúc.



Hai người đã kiểm tra xong từ sớm, Cố Dư Sinh ngồi bên cạnh vẫn lải nhải liên thu bất tận: “Huyết áp thế nào? Tốc độ tim đập có bình thường không? Thai nhi có bình thường không?” Cuối cùng, bác sĩ Hạ và bác sĩ kia vây quanh kiểm tra Tần Chỉ Ái hơn một giờ mới rời đi cùng một lúc.



Cố Dư Sinh đưa họ xuống lầu, cửa phòng ngủ chính không khóa, có thể nghe thấy tiếng nói của hắn dưới lầu.



“Mẹ con đều khỏe mạnh chứ?”



“Sức khỏe của cô ấy có chỗ nào không tốt không?”



“Các người có chắc là chỉ cần uống B11 là được rồi không? Ngoài ra còn có thực phẩm dinh dưỡng nào cần ăn không?”



Tần Chỉ Ái ngồi trên giường, đáy lòng cảm thấy ấm áp, cụp mắt mím mím môi vẫn không nhịn được mà mỉm cười.




.......



Lúc Cố Dư Sinh quay lại, trong tay lại cầm thêm một ly sữa nóng.



Hắn tự mình làm cho Tần Chỉ Ái xong, liếc mắt nhìn thời gian đã là một giờ khuya, phụ nữ mang thai nên ngủ sớm dậy sớm, Cố Dư Sinh cho cô uống sữa xong liền lập tức tắt đèn, thúc Tần Chỉ Ái ngủ.



Có lẽ do đêm nay có quá nhiều chuyện vui, Tần Chỉ Ái không ngủ được, cứ cảm thấy vui vẻ không thôi.



Trong đêm đen, Cố Dư Sinh vùi mặt vào cổ cô, cô có thể tinh tường cảm giác được những biến hóa của hắn.




Cô biết hắn muốn, nhưng cô cũng biết, hắn đang nhẫn nhịn.



Tuy rằng không nói gì, cũng không nhúc nhích nhưng cô nghe thấy tiếng thở của hắn, cũng có thể biết hắn đang nhịn đến khó chịu, cô không nhịn được mở mắt ra, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng: “Dư Sinh, nếu không…”



Nói xong, cô rút tay khỏi tay hắn.



Hắn hiểu ý của cô, vươn mình hôn môi cô, sau đó nắm tay cô từ từ rời đi…



......




Sau khi Tần Chỉ Ái ngủ, Cố Dư Sinh vẫn mặc quần áo, xuống giường.



Hắn ngồi trong thư phòng cả đêm, hút hai gói thuốc lá, quay về máy tính tìm các loại sách về thai nhi, cho đến hừng đông, nhiệt tình trong thân thể không còn nữa, lúc này mới đứng dậy rời khỏi thư phòng.



Trên người hắn vẫn còn mùi thuốc lá, hắn sợ về phòng ngủ chính sẽ bị cô phát hiện, lại cố ý chạy vào phòng ngủ khác, tắm rửa sạch sẽ, sau khi ra ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa ở nhà dưới, biết là quản gia đã tới, liền đi xuống lầu đưa tài liệu cho quản gia, dặn dò dài dòng một lúc lâu, cuối cùng mới quay về phía phòng ngủ chính.



.......



Thứ hai, trời vừa sáng, Cố Dư Sinh đã lôi kéo Tần Chỉ Ái đến cục dân chính.



Vì quá sớm, hai người ngồi đợi trong xe 20 phút, cục dân chính mới mở cửa.



Bọn họ đến sớm nhất nên không cần xếp hàng, sau khi vào, điền vào giấy tờ, chụp ảnh, sau đó đợi vài phút liền có thể lấy hôn thú.



Hai cuốn sổ nhỏ rất mỏng rất nhẹ, nhưng Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái cầm trong tay, lại có những cảm xúc ngổn ngang, không kiềm được, viền mắt đều nóng lên.



Buổi trưa Cố Dư Sinh mới biết Tần Chỉ Ái không đi du học, vẫn có những thứ cần phải bàn giao lại với trường.