Ép Hôn

Chương 26






Mấy đứa trẻ cũng bu lại xung quanh nó. Con bé mỉm cười. Con nít đúng là đáng yêu thật. Chúng suy nghĩ mọi việc rất đơn giản và luôn lạc quan, chẳng phải lo bất cứ điều j`.
Sau đó, tụi nhok còn kéo con bé vào làm bánh và chơi cùng tụi nó. Con bé cười rất nhiều. Mọi buồn rầu trong nó dường như tan biến hết khi nhìn thấy những nụ cười trong sáng kia. Nó sung sướng hơn chúng rất nhiều. Jun nhìn nó cười, anh cũng cảm thấy an tâm hơn. Anh đã đúng khi quyết định đưa nó đến đây. Nhìn nó cười, ko hiểu sao lòng anh lại xốn xang vậy nữa. Có lẽ...anh thick nó rồi chăng?
- Áh! Cứu! Cứu với!
Tiếng hét thất thanh làm mọi ng` giật mình chạy ra phia bờ biển. Một đứa trẻ bị rớt xuống biển, cố gắng ngoi lên để kêu cứu. Hoảng hốt. Ko ai bik làm j`. Con bé định nhảy xuống cứu thì bị Jun ngăn lại. Anh nhanh chóng bơi ra cứu đứa bé. Đứa bé đc đưa vào bờ. Hơi thở đứt quãng. Mạch đập rất yếu. Cuống. Con bé vội vàng cúi xuống thực hiện một vài động tác sơ cứu. Sau mọi cố gắng, cuối cùng đứa bé cũng nôn hết nước ra, hơi thở đã đều hơn, mạch cũng khá ổn định. Mọi ng` liền đưa đứa bé đó đến bệnh viện gần đó. Con bé đi đến chỗ Jun.
- Anh ổn chứ?
- Anh ko sao. Chắc lúc nãy em sợ lắm nhỉ?

- Uhm...
- Thôi, cũng tối rồi, mình về thôi.
- Uhm...
Rồi nó và Jun đi ra xe. Ko hiểu sao suốt đoạn đường nó cứ nhìn anh. Mặc dù chỉ mới quen anh nhưng ko hiểu sao nó lại có thiện cảm với ng` con trai này. Ạnh thật sự là một ng` tốt bụng, hiền lành và bik cách an ủi ng` khác. Nó thực sự đã thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Dừng xe. Tôi mun đi bộ một đoạn. Cảm ơn anh về ngày hôm nay.
- Ko có j`. Nhưng hãy để anh đưa em về nhà.
- Ko cần. Tạm biệt.
Con bé cúi chào rồi đi thẳng.
Nó bước đi chầm chậm, đưa mắt nhìn xung quanh. Trời đêm đầy sao, mát lạnh. Bóng tối bao phủ lên mọi vật. Tất cả như khoác lên mình một tấm áo đen huyền bí. Trăng bị mây che khuất, chỉ để lại một khoảng sáng nhạt trên bầu trời. Gió thổi nhẹ, khẽ rung rinh mấy ngọn cây cao. Thật yên tĩnh. Ko một tiếng động. Con bé hít thở bầu ko khí trong lành, trong lòng thấy chút j` đó bình yên...
Con bé bước vào nhà, chào ba và ông rồi đi thẳng lên phòng. Trước cửa phòng, nó vô tình đụng phải làm ly nước đổ ngay lên ng` thằng nhok. Thằng nhok hét ầm lên.

- Cô có mắt có mũi ko hả? Đi đứng kiểu j` thế?
- Xin lỗi.
Con bé ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi làm thằng nhok ngạc nhiên đứng sững tại chỗ. Lạ quá. Nếu là thường ngày thì con bé đã hét lên "Mắc mớ j` tôi phải xin lỗi anh", vậy mà hôm nay nó lại ko một chút phản ứng như vậy. Thằng nhok ko cảm thấy vui một chút nào, trái lại nó thấy lo hơn. Chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi. Gõ cửa.
- Vào đi.
- Có chuyện j` vậy?- thằng nhok bước vào trong, hỏi con bé.
- Chẳng có chuyện j` cả.
- Ko có chuyện j` mà nhìn cô thế này à?
Thằng nhok chỉ vào con bé: đầu tóc xỏa tung rũ rượi (y như ma), ánh mắt buồn rười rượi, dáng vẻ mệt mỏi nằm gục trên bàn. Đồ đạc xung quanh thì bừa bãi, tung tóe, mỗi thứ một nơi.

- Trông cô thảm quá, chẳng giống thường ngày chút nào. Vì chuyện của...tên j` nhỉ? Ah`, vì chuyện của cô gái tên Hana j` đó phải ko?
Con bé ko đáp, điều đó có nghĩa là thằng nhok đã đúng.
- Cô nghĩ rằng cô ta bị như thế là vì cô phải ko? Nên cô mun tránh xa cô ta ra chứ j`? Ko cần ngạc nhiên, cô ta nói với tôi là cô mun tránh mặt cô ta. Cô đúng là... Suốt ngày tự ình thông minh cơ mà, sao h ngốc thế. Chuyện đó đâu phải lỗi của cô. Nếu có thì chỉ là lỗi cô ko quan tâm đến cô ta hơn thôi. Lỗi là của ng` đã đánh cô ta chứ, sao cô lại ngu ngốc ôm hết trách nhiệm và tội lỗi của Bona lên đầu mình để rồi thê thảm thế này? Cô nghĩ nếu cô tránh xa cô ta thì cô ta sẽ đc an toàn, sẽ vui vẻ à? Cô nhầm to rồi đấy. Thật là điên khùng. Thay vì tránh mặt, làm cô ta bị tổn thương thì sao cô ko bảo vệ cô ta đi, chẳng phải mọi chuyện sẽ đơn giản hơn sao? Sao lại chọn giải pháp vừa làm mình lẫn ng` khác đau khổ cơ chứ. Cô ko bik nghĩ à? Chẳng phải cô làm vậy là vì ko mun cô ta bị tổn thương sao? Vậy mà chính cô lại đang làm cô ta bị tổn thương đấy. Thật tình tôi ko hiểu cô đang nghĩ cái j` nữa. Thật tốn công nói với cô quá đi. Tôi mặc xác cô đấy, mun làm thế nào thì làm.
Nói rồi thằng nhok bỏ về phòng, để mặc con bé đang nằm gục trên bàn, suy nghĩ về những j` thằng nhok đã nói