Ép Hôn Lấy Chồng Tàn Tật

Chương 15




Rất rất lâu về trước khi Ngọc nhớ đến người chồng được gán ghép với mình, cô đã tìm kiếm anh trên mạng. Lúc ấy, cô lướt qua một bài phỏng vấn của tờ báo nọ với anh.

Ngọc còn nhớ rất kỹ, đôi mắt thiếu niên của anh hồi đó vô cùng trong sáng. Nguyên nói công ty Thành Võ là tâm huyết cả đời của anh và những người bạn thân, đó là một dự án có thể mang đến sự tiện lợi cho tất cả mọi người, nhất là trẻ em, người lớn tuổi, người khuyết tật gặp khó khăn trong sinh hoạt thường ngày. Kể từ đó tới nay, Ngọc thấy Nguyên nói được làm được. Thành Võ đã bảy tám năm rồi vẫn đi đầu trong lĩnh vực Trí tuệ nhân tạo, tổng giám đốc của họ được nhắc đến với sự hâm mộ ở bất cứ đâu.

Giờ đây, anh phải chắp tay nhường cho người khác, hơn nữa kẻ đó còn không hề có đóng góp nào cho công ty.

Tại sao ông nội lại bất công như thế?

Bàn tay cầm theo ly nước cam ngày càng nặng trịch, bước chân Ngọc vô thức tiến về phía phòng mình. Cô nghe thấy anh đang nói chuyện với ai đó:

– Được nghỉ ngơi mấy ngày cũng tốt, không có vấn đề gì đâu. Cô ấy chỉ là cái cớ thôi, ông ấy đã muốn làm như thế từ lâu rồi.

Ngọc gõ tay lên cửa hai cái:

– Em vào được không?

Bên trong hơi khựng lại:

– Em vào đi.

Ngọc đến bên bàn của Nguyên, đặt ly nước xuống. Giọng cô nghèn nghẹt:

– Anh uống đi.

Nguyên hơi ngẩn ra nhìn cô với vẻ thăm dò:

– Em biết rồi à?

Ngọc buồn bã gật đầu, đổi lại cái vỗ vai trấn an của người đàn ông:

– Không sao đâu, không phải do em.

– Em chỉ muốn bảo vệ anh… Kết quả, em mới là người hại anh nhiều nhất. Có phải em sai rồi hay không? Em ương bướng xốc nổi để anh phải gánh chịu hậu quả, phải ra mặt xử lý. Em còn không biết lỗi, ngây thơ cho rằng mình giải quyết ổn thỏa rồi. Em… xin lỗi.

– Ngồi xuống đây đã.

– Giờ em đi nói với ông nội, nói tất cả mọi chuyện đều do em hết.

Nguyên thấy cô vợ nhỏ bắt đầu khóc, tâm trạng bình thản của anh như bị xao động mạnh. Theo bản năng, anh thấy cô gái của mình phải vui vẻ cả ngày, không nên buồn bã như thế này mới đúng.

Anh kéo Ngọc ngồi lên giường, rồi ngồi song song với cô:

– Đừng khóc nữa, em nghe này. Năm nay em bao nhiêu tuổi?

– Hai hai.

– Nhỏ quá, ôm còn chưa vừa tay nữa.

Nguyên nói một câu không liên quan, làm Ngọc phải trợn mắt với anh.

Con mắt nào của anh thấy cô ôm không vừa tay chứ? Cô là sinh viên đại học, đã trưởng thành, có thể kiếm tiền, có thể chịu trách nhiệm pháp nhân, không phải trẻ con gì nữa.

Dáng vẻ đáng yêu của Ngọc làm Nguyên ngứa ngáy, khi anh kịp phản ứng được mình muốn làm gì thì mùi hương dịu dàng của con gái đã phảng phất hai bên cánh mũi, còn Ngọc thì đang nằm trong lòng anh.

Anh lúng túng chữa cháy bằng cách tỏ ra bá đạo:

– Xem xem, ôm không vừa tay thật còn gì nữa.

– Anh!

– Được rồi, em muốn khóc thì khóc đi, sau đấy quên hết mấy chuyện này ra khỏi đầu. Lỗi không phải ở chỗ em. Với ông nội, người nghe lời ông một mực mới là cháu ngoan, nên ông mới đuổi chú hai ra khỏi nhà. Giờ anh gặp nạn, không có gì đảm bảo được anh sẽ sinh ra người người thừa kế tiếp theo của nhà họ Võ, anh lại bất chấp lời khuyên của ông mà thay đổi hướng đi của công ty nhiều lần. Việc của em chỉ là cái cớ để ông thu lại quyền lợi và giao cho một đứa cháu ngoan hơn mà thôi.

Nguyên nói đến đây, giọng điệu có phần cay đắng, nhưng chỉ là một chút mà thôi. Ngọc nằm trong lòng Nguyên thấy rõ nhất sự biến đổi này ở anh. Cô ngẩng đầu lên đau lòng hỏi:

– Nếu anh buồn sao không nói? Anh còn giấu em.

Nguyên cười cười:

– Không đáng buồn lắm. Trên đời này có quá nhiều chuyện nằm ngoài ý muốn, anh lớn hơn em bảy tuổi, còn trải qua những điều hụt hẫng hơn thế. Buồn bã, giận dữ chỉ làm em mất lý trí mà thôi.

Ngọc cúi đầu chậm rãi nghiền ngẫm lời anh nói.

– Có lẽ giờ em vẫn chưa hiểu đâu. Hai mươi hai tuổi, bảy năm sống trong vòng tay của mẹ, mười lăm năm một mình bước đi, không có ai chỉ em phải làm như thế nào đối phó với ác ý của người khác. Em chỉ có thể dùng một chút mưu mẹo, chỉ biết dùng vũ lực để đương đầu với dì Xuân, với người lên tiếng cười cợt em. Nhưng em không lường đến hậu quả của con đường em đã chọn. Nếu anh là một kẻ khốn nạn mặt người dạ thú, em đoán xem kết cục của em sẽ như thế nào?

Nguyên nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngác của Ngọc, mang đến cho cô sự rung động đến từ linh hồn.

Đúng! Nếu như Nguyên không giống như người đàn ông ngoài mặt vẫn biểu hiện, cô hiện tại đang vật lộn với cuộc sống như thế nào? Có phải sẽ còn khó khăn gấp bội so với khi ở nhà mẹ đẻ. Ngọc chưa từng nghĩ đến, vì cô đã sống trong sự bảo bọc quá kỹ của Nguyên và mẹ anh.

– Dựa vào người khác không phải cách lâu dài được. Vội vã phản ứng với tất cả những người xung quanh em chỉ làm em tổn thương mà thôi.

Sự im lặng bao trùm lấy hai người thật lâu, cho đến khi Nguyên uống xong ly nước cam, Ngọc vẫn không lên tiếng.

Bên ngoài trời bắt đầu ngả một màu xám, mặt trời khuất sau những cành đào khẳng khiu trước cửa sổ phòng hai người. Ngọc nhìn thấy một cái lá xanh mới nhú lên, âm thầm chuẩn bị cho đợt ra hoa vào mùa xuân.

Cô đưa tay lên giữ lấy trái tim đang đập rộn ràng của mình, còn ầm ĩ hơn cả tiếng dế kêu trong đêm.

Cô nhận ra mình phải lòng Nguyên rồi, phải lòng người mà cô vẫn luôn lợi dụng. Từ trước đến nay, cô chưa từng nhắc đến anh trong những kế hoạch tương lai của mình, thậm chí còn lên ý định ly hôn với anh.

Là một cô gái mới lớn, cô nhạy cảm phát hiện ra trái tim của mình đã thay đổi rất nhiều. Cô không còn muốn Nguyên bảo vệ mình nữa, mà đổi lại muốn bảo vệ anh.

Người ta nói, ai yêu trước là người thua cuộc. Ngọc ban đầu vẫn còn ương bước không dám nhận mình là kẻ thua cuộc, cho đến khi Kiệt xuất hiện trước mặt cô sỉ nhục Nguyên cô cũng không chịu nói thật với trái tim mình.

Nhưng giờ, tình chưa biết đến từ bao giờ, quay lại nhìn đã sâu đậm vô cùng.

Hai má của Ngọc chợt đỏ ửng cả lên. Nguyên vẫn đang theo dõi cô từ nãy đến giờ, nhíu mày khó hiểu:

– Em làm sao thế? Nóng à?

– Không! Không có! Em đang lạnh.

– Đúng rồi, anh cho người làm cho em phòng kính ở ngoài vườn, giờ chắc đã xong rồi. Em thấy bức bối thì ra ngoài xem thử.

Ngọc còn đang tìm cơ hội để rời khỏi phòng, nghe vậy thì mừng như được mùa.

– Dạ. Vậy lát đến giờ cơm anh gọi em, em đi đọc sách một xíu.

– Bật đèn lên không hại mắt.

Nguyên còn dặn dò nhiều nữa, nhưng Ngọc chỉ biết ba chân bốn cẳng chạy đi. Vừa mới ra đến cửa, cô nhìn thấy Vân Anh đang đứng trước cửa phòng mình.

– Chị… chị…

– Em còn không nấu cơm ra đây làm gì?

Nháy mắt, Ngọc cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

Vân Anh hiếm có khi nhìn thẳng vào mắt cô:

– Chị khóc ạ?

– Không có gì, bụi bay vào mắt thôi.

Cô xua tay phủ nhận, thừa nhận mình đang khóc chẳng khác nào làm trò cười cho Vân Anh.

Cô ấy thấy Ngọc lườm mình, vội lui ra.

– Dạ dạ… Vậy em đi trước.

Ngọc cũng không nghĩ nhiều nữa, chuyển bước về phía vườn đào. Cô không biết rằng mình vừa đi khỏi thì cánh cửa phòng cũng mở ra.