Khi Ngọc trở về đến nhà, ông Nghiêm đã đưa theo Tùng đến công ty, còn bà Thanh thì ở lỳ trong phòng không chịu ra. Cả ngôi nhà to như thế giờ chỉ còn bà Diệp làm cô thoải mái hơn chút ít, nhưng thấy cái đuôi đang đi sau đẩy xe lăn cho Nguyên lại cảm thấy bứt rứt trong lòng.
Vân Anh tiến lên một bước, lễ phép cúi chào.
– Cháu chào bác ạ, cháu là em họ của chị Ngọc, đồng thời học cùng trường với chị ấy ạ.
Bà Diệp thấy một khuôn mặt na ná giống con dâu mình chỉ nhìn nhiều thêm hai cái.
– Ồ, cháu đến chơi à? Cứ tự nhiên đi cháu, cứ coi nơi này là nhà mình.
– Vâng ạ, con cũng xem như chị Ngọc, bác cứ sai bảo như con cái trong nhà là được rồi.
Xe lăn của Nguyên tiến lên trước, anh nói thầm với bà:
– Bố mẹ em ấy bận ra nước ngoài, con định để Vân Anh ở đây một hai tháng chờ bố mẹ về. Còn Lan con đã sắp xếp cho con bé rồi. Để Vân Anh ở đây coi như cũng có người bầu bạn với Ngọc.
Ngọc nhìn anh nói thoải mái tự nhiên đến thế, bèn nghiến răng nghiến lợi. Bà Diệp nháy mắt với cô:
– Vào đây mẹ nhờ con một chút.
– Dạ.
Ngọc ngoan ngoãn đi theo mẹ chồng vào trong phòng, cửa vừa đóng lại, bà đã xoa xoa lớp da trên hai cẳng tay:
– Ớn lạnh. Con mang cái quái gì về nhà đấy hả? Con mắt nó, trái liếc một cái, phải liếc một cái, trông như phiên bản lẳng lơ của con vậy. Gì mà xem như con cháu trong nhà? Nhìn thấy mắt nó là ta muốn vả cho một phát rồi.
Ngọc buồn rầu cụp mắt, đầu cúi xuống như đứa trẻ đang tủi thân.
– Con đâu có muốn đưa Vân Anh về đây. Mà con đang từ chối dở thì anh Nguyên đã mở lời đưa người ta về luôn.
– Nguyên ấy hả?
– Mẹ, hay là mẹ nói thật với con đi. Có phải anh Nguyên thích mấy cô gái yếu ớt cần người ta phải che chở như thế không? Có một cô chưa đủ, nhất quyết phải thêm một vài người nữa.
Bà Diệp há hốc miệng nhìn con dâu đang buồn bã, vội phản đối ngay.
– Con nói cái gì vậy? Lúc Nguyên đến tìm mẹ để đến hỏi cưới con, nó nói con có đôi mắt kiên cường, khuôn mặt thì yếu đuối mà tính cách giàu tự tôn. Thêm hôn ước ngày xưa giữa hai nhà nên mẹ mới đồng ý, chứ “các cô gái yếu đuối cần che chở” là cái tiêu chuẩn quái dị gì thế. Nó có thích thì mẹ cũng không đồng ý.
Bà Diệp cố ý phân tích, Ngọc cũng nguôi nguôi một ít. Rồi bà lại vỗ vỗ lên đầu cô, hỏi với giọng sâu xa:
– Hay là… con ghen rồi?
– Không có! – Ngọc giật nảy. – Mẹ, con chỉ khó chịu mà thôi. Mẹ cũng thấy cô ấy trang điểm từ đầu đến chân đều giống y như con, nhìn đã thấy không thoải mái.
– Cái này thì dễ.
Ngọc không hiểu “dễ” trong lời mẹ chồng là như thế nào, cho đến khi bà lấy một ít phấn màu đỏ chấm lên mặt mình một chút. Nhìn từ xa, khuôn mặt của bà Diệp sưng vù lên như bị ong đốt vậy.
– Mẹ, mẹ làm gì vậy ạ?
– Để ta cho con xem làm thế nào giải quyết hết đống ong bướm quanh chồng. Năm xưa ấy hả, mặc dù bố Nguyên chung tình, nhưng không tránh khỏi có mấy chục cô tìm đến. Ta ngứa mắt dọn bằng hết, giờ chỉ là một đứa nhỏ nít ranh, làm gì được đây.
Bà Diệp chấm thêm một nốt muỗi đốt, đắc ý nói.
Sau đó, Ngọc thấy bà đi ra ngoài, cầm theo một chiếc khăn trắng, đứng ở cửa nhìn Vân Anh mà ho khan:
– Bác ơi, bác làm sao đấy ạ? – Vân Anh la thất thanh lên.
Bà Diệp vội xua tay như sợ hãi lắm.
– Cháu đừng qua đây.
– Bác bị ong đốt ạ? Để cháu lấy thuốc bôi rồi đưa bác đến bệnh viện.
– Không cần đâu, cháu đang dùng nước hoa hay phấn trang điểm gì đấy?
– Dạ… cháu…
– Bác bị dị ứng với các loại mĩ phẩm, cứ đến gần là ngứa điên lên. Ở trong nhà cũng không cần phải trang điểm nhiều làm gì cả, nghĩ đến cái thân già cả của bác thì cháu đi tẩy trang đi…
Vân Anh cứ lắp bắp:
– Nhưng… nhưng chị Ngọc vẫn trang điểm mà ạ.
– Cái này là loại phấn bác dùng riêng chỉ có hai phần, đưa cho Ngọc một phần rồi.
Ngọc đứng sau bà Diệp tỏ vẻ lo lắng, mà lòng thì vui khấp khởi. Nếu không phải ở đây còn có người, cô sẽ giơ ngón tay cái lên để tán dương bà.
Ngọc cười trộm, lúc vô tình lướt qua mặt Nguyên thì thấy anh nhìn mình, đôi mắt cong lên như đang nói:
– Em lắm chiêu trò lắm.
Ngọc hung dữ đối mắt lại với anh, há miệng nói thật chậm, cố ý để không phát ra tiếng:
– Ai! Bày! Trò! Ra! Chứ!
Đến lúc này, Nguyên mới chậm rãi lên tiếng:
– Vân Anh đến đây ở nhờ, bầu bạn với Ngọc cũng tốt. Nhưng không làm gì thì cô bé cũng khó xử, từ giờ mẹ để Vân Anh phụ trách vườn cây cảnh trong nhà với cho cá ăn đi, cũng không phải việc nặng lắm. Còn Vân Anh, mẹ anh dị ứng phấn, em đi tẩy trang đi rồi gặp quản gia để nhận việc nhé.
Vân Anh có lẽ là cô gái thông minh, bị bức ép như vậy mà vẫn có thể tươi cười, rồi lủi thui quay đi làm y như lời bà Diệp dặn.
Sau đó, mẹ chồng trao trả con trai mình cho Ngọc. Cô còn đang giận, cách nói chuyện cũng dấm dẳng.
– Anh không đi xem em họ của em à? Con bé đang chờ anh đấy.
Nguyên ôm bụng cười, cười ngặt nghẽo.
– Anh đang trêu tức em đấy phải không?
– Không! Em nghĩ gì vậy? Anh để Vân Anh ở đây là có ý của anh, tuyệt đối không để cô ta làm gì ảnh hưởng đến em cả. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa