Ép Hôn Được Chồng Như Ý

Chương 40: 40: Niềm Tin Tưởng






Phạm Thiên sau cùng cũng đã hoàng hồn lại, anh ôm cái đầu đau nhức ngồi dậy được đội trưởng nắm tay giúp một tay để có thể đứng lên. Phạm Thiên xua tay và ra hiệu.

"Không sao."

Vì họ đang mặc đồ bảo hộ và trang bị khí oxi nên việc giao tiếp đối với hai người họ là điều không thể, ánh mắt anh nhìn vào cầu thang dẫn lên lầu đầy bất lực. Còn đường bị lửa và thanh gỗ bao quanh, tất cả vật dụng bằng nhựa đã tiếp thêm sức mạnh cho ngọn lửa dần bao phủ tất cả.

Anh nghĩ đến bên trong chính là ba mẹ con đang bị mắc kẹt cần chờ anh lên để cứu họ vì thế Phạm Thiên chốt hạ với Dương Thường Vũ bằng ý chí và nghị lực, tiến bước vào bên trong.

Ánh lửa lao đến như mũi tên phòng mạnh từ xa, bao phủ lớp đồ bảo hộ màu bạc, tiếng tích tách từ những đồ vật bị thiêu rụi phát ra. Làn khói đen có khả năng che khuất tầm nhìn của họ bất cứ khi nào có thể.

Anh ráng chịu đựng đi lên trên tầng trên, ngay lúc đó cũng đã có một thanh gỗ lăn xuống như muốn tông thẳng vào anh.

Cảnh quay chuyển sang bên ngoài, mọi chiến sĩ đều đang dốc toàn lực chữa cháy. Cuối cùng đám cháy cũng có vẻ nhỏ hơn sau gần nửa tiếng, nhưng vẫn còn cháy nên họ không thể lơ là cảnh giác.

Chẳng biết bên trong ra sao chỉ thấy một lúc thấy Phạm Thiên thì anh đã đi với cái chân cà nhắc, ráng lê lết thân lên trên lầu nhờ sự giúp sức của Dương Thường vũ.

Bọn họ cố tìm kiếm ba mẹ con họ nhưng chẳng thấy, khi đi đến phòng ngủ ngay cuối nhà thì cũng đã nghe tiếng gọi yếu ớt từ những đứa trẻ bên trong. Chúng khóc và hét rất lớn, tiếng hét xé lòng làm cho hai người họ phải phá cửa nhanh chóng.

Anh dùng một bình nước giữ nhiệt gần đó đưa cho Dương Thường Vũ đập mạnh vào tay cầm cửa đã bị khóa, đập rất nhiều nhưng chắc là do ông ấy có chút kiệt sức vì lúc nãy ngã khá mạnh.

Phạm Thiên thấy vậy thì giành làm tiếp, anh cầm thật chắc bình giữ nhiệt và rồi một tiếng "bụp" phát ra, cánh cửa đã được mở. Tay cầm đã bị nóng khiến anh mặc đồ bảo hộ nắm lấy cũng phải phát ra tiếng xì xèo.

Bên trong khi mới vào đã đập vào mắt hai người là người mẹ đã ngất xĩu ngay trên giường và hai đứa con gồm một bé trai và một bé gái khoảng năm tuổi ngồi ngay bên cạnh, anh đi nhanh chóng đi vào đưa túi khí cho hai bé trước sau đó ra hiệu cho Dương Thường Vũ đưa hai đứa trẻ ra ngoài, còn anh sẽ cứu người mẹ ra sau.

Dù ông không muốn nhưng chỉ có thể làm vậy vởi vì khi còn kéo dài thời gian khí từ bên ngoài sẽ càng xâm nhập vào phổi của hai bé nhiều hơn, cũng thật phi thuờg khi mẹ của hai bé đã ngất lịm rồi nhưng con của cô ấy vẫn còn sức mà khóc và có thể tỉnh táo hơn người tường như thế.

Ông bế hai hai bé trai và gái lên người đi khỏi nơi đó, để lại Phạm Thiên xử lý người mẹ đang ngất xĩu. Anh tự độ người phụ nữ này chỉ nặng tới mức năm mươi đến năm mươi lăm kí lô gam, phù hợp cho cõng lưng.

Nhanh chóng Phạm Thiên đeo túi khí và nắm lấy cỗ tay người phụ nữ kéo thật mạnh dậy, động tác nhanh nhẹn xoay người đặt người mẹ ngã vào lưng.

Dùng sức ở chân và lưng Phạm Thiên đứng dậy và khiêng người mẹ đi dần ra bên ngoài, cứ như lúc này chân anh đã hết đau vì ý chí cứu người cháy bỏng bên trong, dùng hết toàn lực để cứu giúp người mẹ hai con.

Khi xuống lầu thì đã thấy Dương Thường vũ đã đưa hai đứa trẻ ra ngoài và đang chờ anh, ông ấy vẻ mặt hấp tấp như là muốn anh ra ngoài.

Anh cũng không chần chừ mà cẩn thận đi xuống lầu, ai ngờ lại có thanh gỗ to từ tầng trên gãy khúc rơi xuống từ trên chỉa vào vùng đầu anh.

Phạm Thiên và cả Dương Thường Vũ đều trợn to mắt, ông sợ hãi khi sự sống và cái chết của anh đang treo ngược nhành cây.

"Thưa quý khán giả, bên trong là chiến sĩ lính cứu hỏa có tên Phạm Thiên đang xung phong cứu người mẹ đang mắc kẹt và hình như đã phát ra tiếng hét lớn của một người đàn ông nào đó ở bên trong, không biết an toàn của họ có ổn hay không."

Lý Tuệ An rung rẩy khi nghe thấy tin tức phát trực tiếp từ cô phóng viên bên trong màng hình điện thoại, cô hoảng hốt không nói nên lời.

Lý Tuệ An đang coi tin tức từ điện thoại của Hạ Hạ, hai người vẫn còn nán lại tại đơn vị gần một tiếng đồng hồ. Rảnh rỗi sanh nông nổi, cô xúi giục Hạ Hạ mở kênh trực tiếp về nơi anh đang làm nhiệm vụ thông qua tin tức từ các người cùng đơn vị của anh.

Biết nơi họ liền coi trực tiếp mới có cảnh lúc nãy, Lý Tuệ An sợ hãi rõ ràng lúc nãy mình đã nói với anh "an toàn quay về" nhưng bây giờ lại có thông tin không khả quan lắm, bên truyền hình trực tiếp lại chuyển anh cảnh khác nói xem tức hay không chứ.

Cô cứ đi loanh quanh rồi lại muốn rời khỏi để đi đến nơi đó tìm Phạm Thiên nhưng lại bị Hạ Hạ ngăn cản, với sức khỏe yếu ớt như thế này của Lý Tuệ An cứ như thế ra ngoài thì không bị cóng rồi bệnh chết mới là lạ ấy.

Hạ Hạ dùng hết nội lực ngăn cản cô từ lần bày đến lần khác, vạch trần cảm xúc của Lý Tuệ An bây giờ chắc chắn là phương án tốt nhất để giữ cái chân không nghe lời của cô, Hạ Hạ nhanh chóng hỏi cô.

"Đấy, cậu nói không yêu anh ta mà giờ lại muốn đi tìm anh ta bất chấp sức khỏe à? Nói điêu đấy hả Lý Tuệ An!"

"Cậu nói gì vậy, thả mình ra đi. Mình chỉ là đang lo lắng cho một mạng người mà thôi, mình khỏe rồi không sao cả."

Lý Tuệ An muốn rời khỏi vòng tay của Hạ Hạ đang siết chặt vùng thắt eo nhưng lại bị cô bạn víu chặt hơn, cô nói nhỏ vài điều thêm.

"Cậu ngoan cho tớ đi một lần thôi, bên ngoài trời đỡ rơi tuyết và ít lạnh hơn rồi. Với cả tớ đi taxi lạnh cái nổi gì chứ."

Hạ Hạ đến ạ cô, chuyện này còn có thể nói được. Cô bạn không hiểu nổi cô xem dự báo thời tiết ở đâu mà có thể nói trời đã đỡ rơi tuyết và ít lạnh hơn nữa, tất cả chỉ là biện hộ, Hạ Hạ nói nhỏ lại.

"Cậu điên à? Ai nói với cậu là trời đã bớt rơi tuyết? Trời âm độ nặng như thế này có ma mới chạy taxi chở cậu đi đó. Ở yên chờ anh ta về đi, chắc chắn không sao mà cậu phải có niềm tin vào chồng của mình chứ!"