Ép Gả Cho Cố Tổng

Chương 47




" Chỉ cần gợi lại cho cô ấy những kí ức vui vê trước đây người càng quan trọng với cô ấy thì hiệu quả sẽ cao hơn. Nhưng tôi không chắc cô ấy sẽ tỉnh lại"

" Bây giờ cô ấy đang nằm ở phòng nào vậy bác sĩ"

" Cô ấy được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt nên chỉ một người được vào thăm "

* Bụp *

Nghe tiếng động mọi người quay ra phía cửa thì thấy Ninh quản gia và Lưu Ánh Tuyết đã đứng đó, khuôn mặt của Ánh Tuyết tái đi anh liền đi ra ngoài.

" Mẹ tới đây khi nào vậy?"

Anh mệt mỏi nói

" Nh.....những gì ông ấy nói là giả thôi phải không con!"

Tay bà run rẩy nắm lấy tay anh, đôi mắt như không tin vào những gì mình nghe có lẽ bà ấy đã bị shock khi nghe những điều vừa rồi. Anh cúi mặt xuống đặt tay lên mu bàn tay bà trả lời

" Là sự thật, thưa mẹ"

Bà nghe xong không đứng vững nữa liền ngất lịm đi. Anh vội đỡ lấy bà đưa vào cấp cứu. Ngồi ngoài phòng cấp cứu mà đầu óc anh rối loạn lên Cơ Lập Hàn thấy vậy đi lại an ủi. Du Khiết Nhi vừa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì mẹ anh lại phải đưa vô, trước giờ anh luôn lãnh đạm, khó đoán nhưng giờ thì ngược lại. Bao sự mệt mỏi, lo lắng, sợ hãi, bối rồi đều hiện lên hết trên mặt anh.

Lát sau bác sĩ bước ra thì nói mẹ anh chỉ bị shock nằm một chút sẽ tỉnh. Nghe vậy anh cũng nhẹ lòng đi một chút. Quản gia khuyên anh

" Thiếu gia, cậu về nhà nghỉ ngơi một chút đi rồi mai hẵng quay lại. Ở đây đã có tôi và Di Băng rồi "

" Không được, tôi phải ở lại canh chừng cho em ấy "

" Mày về nghỉ chút đi, hôm nay mày cũng đã ăn uống, nghỉ ngơi gì đâu. Mày cứ như vậy rồi sao chăm sóc cho em ấy, bộ mày muốn Khiết Nhi sau khi tỉnh lại thấy bộ dạng nhếch nhác này của mày à!"

Anh nghĩ Lập Hàn nói đúng nên cũng gật đầu dặn quản gia rồi rời đi. Lập Hàn ngỏ ý muốn đưa Di Băng về dù gì hôm nay cô vũng mệt rồi còn truyền máu cho Khiết Nhi sợ sức khỏe không chống nổi nhưng cô từ chối

" Cảm ơn anh, nhưng tôi muốn ở lại chăm sóc cho nó, tôi sợ nó bỏ tôi lần nữa "

"Vậy cô về tắm rửa đi rồi tôi đưa cô vào lại"

Cô nhìn lại cơ thể mình thì đúng nên về nhà tắm thật.

" Bác Ninh à, bác chăm Khiết Nhi cho von chút nha, con về tí con quay vô liền"

" Con cứ đi đi, ở đây có bác lo rồi. "

Hai người về nhà cô. Lát sau thì Cố Tĩnh Trạch quay lại, gương mặt đỡ phờ phạc hơn lúc nãy. Anh bước vào phòng cô, đứng sững lại mũi có chút cay nơi khóe mắt cũng chảy xuống giọt nước mắt.

Khắp người cô, xung quanh cô toàn là máy móc để duy trì sự sống, tay vẫn còn truyền máu, trên mặt đeo máy trợ thở. Trên có thể còn nhiều chỗ băng bó. Gương mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền lại, nhìn thấy mà tim anh đau quạnh lại, từng bước từng bước tiến lại giường bệnh của cô rồi hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy

" Nhi Nhi à, em mau tỉnh lại đi. Tỉnh lại để xem anh vì em mà thành thế nào chứ. Bác sĩ nói là em trải qua một việc khiến em rất shock, có phải là việc anh đánh đập em không quan tâm em mà quan tâm Hạ Nghi, hay việc đứa con của chúng ta bị sảy mất đây?. Tại anh, tại anh không bảo vệ tốt cho em và con chúng ta. Em mau dậy để trách anh, mắng anh, giận anh đi chứ, đừng nằm im như vậy nữa mà. Anh xin em đó Nhi Nhi à, mau tỉnh lại đi"