Eothur Phiêu Lưu Ký

Eothur Phiêu Lưu Ký - Chương 52: Chiếc Thuyền Cô Đơn (1)




Vài ngày sau đó, Eothur tay trong tay với Ewen, hai người bọn họ đã cùng nhau tham quan, vui chơi khắp cả Harlond, từ một khu vườn nhỏ nhắn cho đến một bến cảng rộng lớn và hầu như họ không bỏ sót một thứ gì cả.



Nếu như chỉ một mình Eothur thì điều đó là không thể, may mà hắn đã có Ewen bên cạnh.



Nàng trở thành một hướng dẫn viên du lịch, bất kỳ nơi đâu có ẩn chứa những cái hay ho, đẹp đẽ, nàng gần như đều đã biết tuốt và chia sẻ chúng cho hắn.



Ví dụ như cái cây cổ thụ to lớn trong sân vườn của nàng, nơi mà có thể nhìn thấy cả nguyên một thành phố đẹp đẽ khi nó về đêm với những ánh lửa đỏ hồng, hay khu vườn nhỏ nằm ẩn sâu bên trong ven rừng, chúng là do tự tay nàng trồng lên với những đóa hoa hồng đỏ, trắng được trải đầy khắp nơi,...



Nhờ những chuyến đi tham quan đó, cuốn sách nhật ký của Eothur cũng đã dày cộm lên vài lần, bên trong chúng hầu như là những bức tranh do chính hắn tự tay vẽ, phát họa. Nào là Ewen đang đứng bên cạnh dòng sông, gốc cây, đóa hoa,... nếu không thì là cảnh mặt trời mọc, ngôi nhà hắn đang ở, tất nhiên là không thể thiếu cả ngọn hải đăng cũ kỹ nhưng lại là nơi chứa ký ức lãng mạn nhất của hắn ở đây.



...



“ Eothur, anh nhìn nè. “ Ewen vui vẻ nhặt được một thứ gì đó dưới bãi biển lên.



Đang nằm phơi nắng trên một chiếc ghế dài, Eothur mỉm cười mở mắt ra để nhìn xem thứ gì đang trên tay Ewen mà khiến nàng vui đến vậy.



“ Ồ, đây là một vỏ ốc biển. “ Hơi chút khó hiểu vì không biết công dụng của nó, Eothur ngước đầu lên nhìn lại nàng.



“ Đồ đần,... anh không biết thổi nó à. “ Ewen chống nạnh làm điệu bộ tức giận.



Thật thà nên Eothur gật đầu luôn.



“ Thôi được rồi, em sẽ làm cho anh nghe. “ Nói xong Ewen đưa ốc biển đến sát gần miệng mình, hai tay nắm lấy nó.



Thấy nàng thử thổi vào vài hơi, nhưng không có gì xảy ra cả ngoài tiếng “ Vù Vù “,



Eothur liền nhún vai.



Hành động thô lỗ đó khiến Ewen liếc hắn với cái ánh mắt ghét bỏ và nói.



“ Từ Từ,... “



Chỉnh lại một chút tư thế cầm, Ewen mới bắt đầu trình diễn tài năng của mình, chỉ với vài hơi là những nhịp điệu đơn giản, và nhẹ nhàng đã xuất hiện, chúng vang lên bay quanh quẩn xung quanh nàng.



Eothur thì trợn con mắt mình ra nhìn, không nghĩ đến nàng lại có khả năng hay ho như vậy.



Và từ từ, âm điệu của Ewen tạo ra khiến Eothur như đang có cảm tưởng mình nghe được những tiếng sóng vỗ của biển cả, những tiếng vang của lũ cá voi khi trồi lên mặt biển tạo thành bọt nước,...



Khúc nhạc này như đang thể hiện bằng âm thanh, tiếng nói của đại dương, một ngôn ngữ kỳ lạ của thiên nhiên mà hắn không thể nào hiểu rõ được.



Trầm mê trong những hình ảnh của biển cả, Eothur quên luôn cả thời gian trôi qua, và đến khi tiếng nhạc dừng lại hắn mới kết thúc chuỗi hình ảnh tưởng tượng trong đầu mình.



“ Bộp, Bộp,... “ Eothur vỗ tay từ từ và nói.



“ Anh không ngờ em lại có những khả năng như vậy đó. “



Không ai là không thích những lời khen, nhất là từ người mình yêu thương. Ewen nhấc khóe môi lên đáp. “ Đơn giản thôi mà, anh muốn học không? “



“ Tại sao lại không chứ? “ Eothur gật đầu liên tục, có thứ hay ho trước mặt như vậy tại sao hắn lại không học chứ.



“ Cạch, cạch,... “ Bỗng nghe thấy âm thanh từ tiếng cần câu đang cắm dưới đất của mình, Eothur nhảy bật ra khỏi chiếc ghế dài. Chạy tới nắm chặt lấy phần cán, rồi gồng sức kéo lên một cách chậm rãi, cẩn thận để tránh bị đứt dây.



Rời khỏi mặt nước, thứ xuất hiện trước mặt Eothur là một con cá dài gần nửa mét.



“ Ha ha ha,... Thật tuyệt vời!!! “



Nhìn thấy Eothur cười lớn, Ewen lại để khuôn mặt ghét bỏ nhìn hắn một lần nữa, nàng thì thầm trong miệng.



“ Chỉ là một con cá thôi, có gì phải cười lớn như vậy không. “



“ Tại sao lại không, đây là lần đầu tiên anh câu cá đấy? “



“ Hừ,... vậy rốt cuộc anh có muốn học thứ này không? “ Nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của nàng, Eothur liền hạ con cá xuống, chạy lon ton đến cạnh nàng và nói.



“ Có chứ sao không, thứ em dạy là hay ho nhất. “



“ Thật không? “ “ Thật. “



Thế là Ewen liền trở lại bình thường, nàng đưa con ốc trong tay lên chỉ cho hắn những thứ cơ bản đầu tiên, thế nào là một vỏ ốc tốt, hay một vỏ ốc dở,... rồi chỉ đến cách cầm, cách lấy hơi,... rất nhiều thứ đã được nhồi nhét trong đầu hắn.



Đến cuối giờ, Eothur có thể tạo ra được những âm thanh cơ bản đầu tiên, thấy thế Ewen đã mở miệng khen ngợi.



“ Tốt lắm, không mất mặt,... khi anh là người yêu của em. “ Còn thưởng cho Eothur một nụ hôn bên má, khiến hắn cười ngây ngô.



...



Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, cũng là lúc hai người họ bắt đầu trở về khu sinh sống của mình. Eothur nắm lấy tay Ewen, hai người họ dạo bước trên những con đường lát đá với những hàng cây xanh được trồng hai bên.



“ Eothur, anh tính làm gì với con cá này? “



Nhấc con cá đang ở bên tay trái lên, Eothur trầm tư một cách nghiêm túc rồi mới trả lời.



“ Có lẽ anh,... sẽ nướng, phải đúng vậy, nướng nó lên. Bọc lá xung quanh, thêm một ít gia vị, nó sẽ rất ngon miệng. “



“ Em ăn chứ “ Ngừng lại chút rồi Eothur quay đầu hỏi nàng.



“ Không,... em nhất định sẽ không ăn. “



“ Ồ,... thế thì thôi “



Vừa trò chuyện vừa đi trên con đường mòn để trở về nhà, hai người họ rẽ vô một con đường khác thì trước mặt họ liền xuất hiện một bóng hình người phụ nữ quen thuộc.



Hết hồn, Ewen và Eothur lập tức tách nhau ra.



Trước mặt họ là ai?



...



Criladon đang trở về từ nhà của bạn, bà đột nhiên nhìn thấy con gái mình và Eothur đang nắm tay nhau, vui vẻ nói chuyện xuất hiện trước mặt, cả hai tuy đã lập tức tách nhau ra. Nhưng Criladon là ai? một người phụ nữ đã gần hơn 1000 tuổi, những chuyện thế này có thể dấu diếm được mắt bà sao.



“ Ewen,... con đi đâu vậy? “ Nhẹ giọng giả vờ hỏi



Ewen khổ cười đáp. “ Eothur muốn đi câu cá, nên con dẫn cậu ta dạo quanh bờ biển một chút, mẹ nhìn tay cậu ta xem. “



Criladon liếc qua thấy con cá dài gần nửa mét, nhưng đồng thời bà cũng nhìn thấy được chiếc nhẫn quen thuộc của Ewen đang trên tay Eothur.



Trong lòng bà đột nhiên rung động, như một cơn bão cấp 12, một cơn sóng thần, một trận động đất lớn giáng xuống thế giới nội tâm của bà.



“ Con gái mình nó thật sự đã,... yêu một con người? “



Tất cả mọi thứ đều diễn ra trong một cái chớp mắt, bên ngoài bà vẫn là bà, không một chút dấu hiệu cảm xúc từ nội tâm nào được bộc lộ, vẫn là khuôn mặt bình tĩnh đó.




Criladon mỉm cười nhìn con gái mình nói.



“ Ta nghĩ trời cũng sắp tối, mà cha con hình như đang có việc kiếm con kìa, chúng ta nên trở về thôi. “



Ewen hơi chút lưu luyến nhìn Eothur, nhưng vì để tránh Criladon, ánh mắt buồn rượi đó lập tức biến mất, giả vờ vui vẻ nhảy nhót sang mẹ mình, ôm lấy một cánh tay bà.



“ Vậy à mẹ, thế thì chúng ta đi thôi. “



Criladon cười cười, sau đó bà nhìn lấy Eothur chào tạm biệt.



“ Chúng tôi đi trước, có gì hẹn ngày mai gặp lại cậu. “



Eothur vô tình bắt gặp được một cái ánh sáng lóe lên trong mắt bà, hắn hơi chút khó hiểu nhưng không thèm để ý lắm, bàn tay giơ lên vẫy chào Ewen.



...



Về đến nhà mình, Criladon cũng không nói chuyện gì nhiều với Ewen, bà chôn hết những suy nghĩ về chuyện hai người họ vào sâu bên trong nội tâm mình, tiếp tục những sinh hoạt bình thường vào cuối ngày như mọi khi bà vẫn làm.



Kiểm tra thức ăn, lên phòng làm việc gọi chồng mình xuống, bắt đầu bữa tối,...



“ Ewen, dạo nay ta hình như thấy con ít ở nhà nhỉ? “ Ngồi trên bàn, Ewen đang cầm lấy quả cà rốt thì bất ngờ nghe được mẹ mình hỏi.



“ Dạ,... thì mấy hôm nay con đang dắt Eothur dạo quanh thành phố. “



“ Ồ, Thế hai đứa vui vẻ chứ? “ Uống lấy một ngụm nước trái cây, Criladon hỏi tiếp con gái mình.



“ Cũng vui ạ. “



Sau đó Criladon tiếp tục hỏi thăm vài câu nghe không quan trọng gì lắm với con gái mình. Chỉ có Ewfila thì quay sang vợ mình, ông phát hiện bà đang có chuyện gì đó, dù sao hai vợ chồng đã sống gần 500 năm sao ông lại không phát hiện được thứ gì đó bất thường chứ.



Nhưng thấy bà vẫn chưa muốn nói ra, Ewfila cũng nuốt lại những suy nghĩ của mình, lát nữa thì đằng nào bà cũng sẽ kể ra mọi chuyện cho ông thôi.



...



Đến trời tối, Ewfila rời khỏi phòng làm việc vào lúc đã khuya, ông thay đồ rồi leo lên chiếc giường lớn của mình, và nhìn sang bà vợ đang nhắm mắt.




“ Anh cảm nhận được chứ? “ Bà đột nhiên mở miệng hỏi ông.



“ Chuyện gì? “



“ Về con gái chúng ta và Eothur đấy? “



“ Không phải hai đứa đang bình thường sao. “



“ Không... “ Criladon đột nhiên mở mắt mình ra, bà ngồi dậy nói với chồng mình.



“ Em có cảm giác,... hai đứa đang yêu nhau. “



Nghe được chữ “ Yêu “, Ewfila lập tức nhíu đôi lông mày của mình lại.



“ Em có chắc không? Lỡ đâu đó hai đứa chỉ là bạn bè bình thường, Eothur là người cứu mạng nó mà. “



“ Cũng chính vì Eothur cứu mạng nó nên em mới nghĩ đến điều này. “



Ewfila trầm ngâm không nói thêm bất kỳ lời nào cả, sau một lúc im lặng ông thở dài, lấy tay vỗ nhẹ sau lưng vợ mình khuyên bà.



“ Trời đã khuya lắm rồi, em nên ngủ một giấc đi, chuyện đó chúng ta sẽ xem xét sau. “



“ Nhưng,... “



“ Nghe lời anh,... “ Nói xong, Ewfila cũng nằm xuống chiếc giường, ông đắp chiếc mềm bao phủ hết cả cơ thể mình để lại Criladon đang ngồi đó.



...



Một khoảng thời gian sau đó, Eothur và Ewen vẫn duy trì được tình cảm của hai người họ mà không để ý tới có người đang cẩn thận quan sát.



“ Anh cuối cùng cũng làm được rồi. “ Ewen khẽ cười khi Eothur vừa thi hành xong một khúc nhạc bằng con ốc biển.



“ Thế nào, anh nghĩ mình cũng có tài năng trong âm nhạc đấy. “ Eothur “ dương dương tự đắc “ nói với người yêu mình.



“ Thế anh biết chơi đàn hạc không? hay cây sáo cũng được,... “



“ À..., anh nghĩ mình nên rút lại lời nói vừa nãy. “



“ Ha ha ha... ” Ewen từ khẽ cười biến thành cười lớn, cái âm thanh đó như nhát dao đâm thẳng vào trái tim của Eothur vậy.



Một chút sau, Ewen lấy tay đẩy chiếc cằm đang cúi xuống của Eothur. “ Nếu anh không biết,... em có thể chỉ cho anh những thứ đó. “



Eothur vui vẻ trở lại, choàng hai tay ôm lấy nàng, hai khuôn mặt họ sát vào nhau. “ Cảm ơn em trước nhé, baby. “ Nói xong liền hôn lấy chiếc môi thân quen đó.



Vừa tách ra, Ewen liền hỏi. “ Baby, ý anh là sao? “



“ Thì nó dạng như,... kiểu xưng hô thân mật của các cặp đôi thôi. “



“ Bây giờ loài người các anh hay nói vậy à? “



“... Chắc thế. “



Trong lúc hai người thân mật, từ sau đám cây xum xuê xuất hiện hai bóng người khác nhau, họ đứng từ rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi chuyện đang xảy ra ở dưới.



“ Em đã nói rồi, Ewfila, chúng ta phải làm sao bây giờ? “



Criladon vẻ mặt buồn khổ dựa vào ngực chồng của mình.



Ewfila thì thở dài lấy và nói như chấp nhận mọi thứ: “ Hãy để mọi chuyện cứ tự nhiên xảy ra đi. Có lẽ đây chính là vận mệnh của nó. “



“ Anh nói như vậy là nghe được sao? “ Criladon tức giận la lớn.



“ Anh muốn nhìn con gái chúng ta sẽ già đi và chết đi như người phàm bình thường sao? Hay anh muốn nó sống trong đau khổ sau khi hưởng thụ cái tình cảm đó của con người kia. “



“ Nhưng,... “



“ Ewfila, con gái chúng ta chỉ mới 30 tuổi, nó còn quá trẻ để cảm nhận những thứ này, trái tim nó sẽ không chịu nổi nếu thấy con người kia chết vì tuổi già, thậm chí là nó sẽ từ bỏ món quá của thượng đế để chấp nhận cái chết. “



Dưới những lời nói của vợ mình, Ewfila không còn cách nào khác, ông quay đầu nhìn lại hướng hai người kia đang âu yếm và nói với cái giọng nặng trĩu.



“ Được rồi, anh sẽ,... nói chuyện với cậu ta. “