Eothur Phiêu Lưu Ký

Eothur Phiêu Lưu Ký - Chương 29: Phục Kích (3)




Amrothos cùng gần 20 người cận vệ đuổi theo tên chột mắt, hắn di chuyển rất khôn khéo và ranh ma, như lũ trộm tránh né các vệ binh. Với cách di chuyển liên tục rẽ trái, rẽ phải vào các con hẻm nhỏ bé khác nhau, cộng thêm bất kỳ lối đi nào của hắn cũng khiến bọn họ gặp rắc rối, nào là xe hàng chặn đường, mũi tên bắn lén,…



Quan trọng hơn hết, hắn tạo ra cho những cận vệ có một cảm giác quái lạ. Như tên đấy đã thuộc lòng hết mọi ngõ ngách trong khu vực này. Đây chính là điều đặc biệt, vì cho dù là một người bản địa sống lâu năm đi nữa, cũng rất ít ai có thể thành thạo được thứ này.



Một dấu hiệu cực kỳ khả nghi. Nhưng do còn trẻ tuổi, Amrothos đã không hề nghĩ ngợi gì nhiều, trong đầu anh chỉ có vài chữ “ Bắt, giết hắn… “ trí tuệ anh vẫn đang bị đốt cháy bởi một ngọn lửa nóng bỏng.



Đúng ra, chính xác hơn mà nói anh đang bị cảm xúc của mình chi phối, một điều cực kỳ cấm kỵ trong việc điều khiển binh. Anh đang bị đối phương dẫn trước một bước mà chính anh lại không biết điều đó.



Một người cận vệ bên cạnh anh nhắc nhở.



“ Thưa ngài,… ngài có cảm thấy hắn,… đang dẫn chúng ta không?. “



Do đang chạy với tốc độ cao nên giọng cậu ta có chút đứt quảng cùng với hơi thở hổn hển.



Đáng buồn là Amrothos không trả lời cậu. Đôi mắt anh lại tập trung hết sức vào cái hình bóng của tên khốn trước mặt, ánh mặt trăng đã giúp anh nhìn thấy hắn rõ ràng hơn. Tốc độ của tên kia đang giảm dần, chỉ vài phút nữa bọn họ nhất định sẽ đuổi kịp.







Nhóm Eothur đã tập hợp thành 30 người, bọn họ đang chạy về phía quảng trường nhỏ. Theo tin tức của những người dân đang bỏ chạy, họ biết được đoàn người của Amrothos, con trai của hoàng tử Imrahil đang ở đấy.



Mất vài phút sau, trước mặt họ bỗng nhiên xuất hiện một đám kẻ thù khoảng 10 người, trông chúng có vẻ như đang chạy trốn khỏi thứ gì đấy với dáng vẻ hoảng hốt. Nhưng sự xuất hiện của bọn họ đã khiến chúng phải dừng lại lập tức, thậm chí trên khuôn mặt còn hoang mang hơn.



Corbin nhấc khóe miệng cười, họ đã nhìn thấy lời lý giải cho việc chúng bỏ chạy. Thì ra mấy tên này đang bị đuổi theo bởi một lực lượng vệ binh khác. Chúng gặp xui xẻo rồi, bị bao vậy cả hai phía, sẽ không còn đường trốn chạy cho chúng nữa.



“ Giết “ anh thét lên, rồi tăng tốc lao về phía đám giặc đang hoảng sợ.



Biết rằng không còn đường chạy trốn, một những tên hải tặc buộc phải lao đến về phía họ. Chúng muốn quyết tử, vì chúng rất rõ ràng một điều.



Cho dù chúng có thả vũ khí xuống đi chăng nữa. Dol Amroth cũng sẽ không thả cho chúng con đường sống, vì tội lỗi chúng đã tràn ngập đầy cơ thể, hiếp dâm, giết người, đốt nhà,… không thứ gì là chúng chưa từng làm. Vì vậy, chỉ có cái chết mới dành cho chúng.



Eothur cũng không nương tay gì, hắn xung phong dẫn theo bọn họ và vung mạnh lấy Blooblade.



Ánh sao bạc một lần nữa xuất hiện trong đêm nay. Với một cú chém, hắn đã chặt đứt cái đầu của tên trước mắt, có lẽ đây là cái chết đẹp nhất cho đối phương, khi không một chút đau đớn vì vết thương. Chỉ cần chớp mắt một giây, liền lên đường tới cõi hư vô.



Mất vài giây sau, hơn 10 tên hải tặc đã trở thành những cái xác dưới chân họ.



Những vệ binh phía bên kia đã dừng chạy nhanh lại, bọn họ đứng yên tại chỗ, một số người thở hổn hển vì đám hải tặc này chạy khá lẹ. Rồi trong đám họ có một người len lỏi bước ra, anh ta đi từng bước từ từ tới trước mặt Corbin và những cái xác, anh giơ bàn tay nói.



“ Cậu là chỉ huy của bọn họ à. “



Corbin gật đầu trả lời cùng với đó là bắt tay anh. “ Phải, tạm thời, anh là… “



“ Thuộc lực lượng cận vệ, chúng tôi theo Amrothos tới đây. “



“ Amrothos, vậy anh ấy đâu rồi. “



Anh ta lắc đầu bảo. “ Chúng tôi chia nhau ra, tôi đuổi theo đám này, còn anh ta đuổi theo tên chỉ huy của chúng. “



Eothur đứng bên cạnh nghe được. Hắn nhíu mày, thấy lạ lạ, lập tức hỏi kỹ lại.



“ Đuổi theo, ý anh là sao? “



Anh ta nhìn qua hắn, thấy trang phục không phải của vệ binh mà là như dân thường, liền nhìn lại Corbin nói.



“ Đây là,… “



“ Eothur xứ Rohan, anh ta đã cứu mạng tất cả chúng tôi. “



Eothur vội vàng nói tiếp. “ Xin lỗi, anh có thể kể cho chúng tôi nghe về những gì anh trải không, Amrothos đuổi theo là thế nào? “








Lofer đứng cạnh đàn em của mình, hắn lặng yên nhìn đám hải tặc Corsair đang nhanh tay, nhanh chân lượm nhặt những thứ quý báu ở trên bến cảng.



Nào là chiếc nhẫn vàng của cái xác nằm dưới đất, bộ giáp sắt, dây chuyền bạc,… cái gì nhỏ thì chúng tự động nhét túi cho riêng mình, cái gì quá quý giá, hay cồng kềnh thì chúng cống nạp lên trên tàu. Hải tặc đúng là hải tặc, nói vậy chứ chính hắn cũng là hải tặc, nhưng hắn khôn ngoan, kiêu ngạo hơn bọn chúng nhiều lần.



Ngày hôm nay, theo lệnh của Sauron, hắn muốn Dol Amroth phải đổ máu thật nhiều, phải khiến ngọn lửa cháy khắp nơi. Như hắn đã thề, nhất định phải để lại một vết sẹo lớn cho vùng đất nơi đây, và giờ, có thể nói hắn đã hoàn thành công việc của mình, châu báu, vinh quang,… mọi thứ sẽ tới với hắn, như lời hẹn ước của sứ giả chúa tể.



Nhưng Lofer không chỉ muốn như vậy, hắn còn muốn trả thù cho mục đích riêng của mình. Imrahil, Imrahil hôm nay ngươi nhất định phải nằm dưới đây, không phải ngươi thì cũng là con ngươi, phần thắng sẽ mãi nằm bên cạnh ta.



Một tên chạy ra từ trong làn khói đen, quỳ gối trước mặt hắn và nói.



“ Imrahil và thằng con Erchirion của lão đang tới thưa đại ca. “



“ Chúng có bao nhiêu người? “



“ Khoảng 1000 người. “



Lofer hơi chút nhíu mày, liếc qua tên thuyền trưởng Corsair đang đứng chống nạnh đằng kia, hắn trầm ngâm một chút rồi nói.



“ Nói với tên bên kia, Sauron muốn chúng ta phải giết chết Imrahil, nếu ai thành công, ông ta sẽ thưởng lớn. “



“ Nhưng,… “



“ Im mồm, và thực hiện đi. “



Hắn biết, nếu như gặp số lượng kẻ địch quá đông, Corsair hèn nhát lập tức sẽ bỏ chạy ngay và luôn. Nhưng vàng bạc và thứ lấp lánh, sẽ khiến chúng phải ở lại đây, nhấn chìm bản thân chúng trong cơn điên cuồng. Và dòng máu tham lam của chúng nhất định sẽ buộc chúng chiến đấu cho mục đích của hắn.








Imrahil và con trai mình dẫn đầu các vệ binh tiến về bến cảng. Ông hơi chút khó hiểu, sao chúng chưa tấn công vào khu dân cư. Đáng lẽ ra họ nên gặp chúng ở đó. Đằng này, chúng vẫn không tấn công hay rút lui, mà vẫn chiếm khu bến cảng rồi chờ đợi gì đó, có lẽ chúng đang chờ đợi ông sao.



“ Cha, Amrothos vẫn chưa xuất hiện. Đáng ra em ấy nên ở đây cùng với người của mình vào lúc này. “ Erchirion hơi lo lắng nói với cha mình.



“ Đừng lo Erchirion, em trai con đã trưởng thành, ở khu bên kia chỉ là hỗn loạn một chút. Với 100 người, nó có thể xử lý hoàn tất mọi thứ, có thể chúng đang bỏ chạy, khiến nó mất một chút thời gian. “ Imrahil dừng một chút, rồi nói tiếp.



“ Hơn nữa, chúng ta không cần đến nó cũng có thể xử lý được đám hải tặc này. “



“ Thưa ngài, chúng ta gần đến khu bến cảng rồi. “ Người cận vệ bên cạnh ông lúc này lên tiếng.



Imrahil quay đầu nhìn thẳng về phía trước, làn khói đen và ngọn lửa đang bùng cháy khiến họ mất chút tầm nhìn. Vừa đi thẳng ông vừa ngẫm nghĩ rồi ra lệnh.



“ Di chuyển từ từ, hàng đầu tiên nâng cao khiên, và giáo, hai bên cánh cũng cẩn thận. Chúng thường sẽ tấn công bất ngờ vào hai bên. “



Với kinh nghiệm đầy mình, ông đã quen thuộc với kỹ năng tác chiến của đám hải tặc trên lục địa. Chủ yếu là chiến đấu trong thành phố, chúng thường hay thích chơi trò tấn công bao vây, đánh cánh này cánh kia, với đủ trò bỉ ổi. Chính vì vậy ông ra lệnh phải di chuyển từ từ, cẩn thận bị chúng đánh úp, với ông, một mạng người lính rất là đáng giá, không nên coi thường sinh mạng của mỗi người.



Imrahil bỗng nghe thấy âm thanh gì đó từ trên bầu trời, nó trộn lẫn với âm thanh của ngọn lửa đang bốc cháy, tiếng bước chân của bọn họ,… Đây là một âm thanh rất quen thuộc, chợt ông nhớ ra nó bắt nguồn từ thứ gì, ông thét lớn lên.



“ Mũi tên, giơ khiên lên trời! “



Một số người ở gần phản ứng kịp, họ nhanh chóng nâng chiếc khiên gỗ trên tay mình lên cao. Những cận vệ xung quanh Imrahil bu lại, giơ cao chiếc khiên bọc thép, tạo thành một bức tường chắn cứng cáp, không gì có thể xuyên qua được.



Imrahil và Erchirion có thể nói là được bảo vệ an toàn nhất.



“ Vụt vụt “



Những mũi tên xuyên qua làn khói đen, chúng bắt đầu hiện thân, đâm mạnh thẳng xuống. Một số người của họ chưa kịp giơ cao chiếc khiên trên tay liền bị trúng đòn, có người bị đâm vào cổ, có người trúng ngực,… đòn tấn công từ xa đã khiến họ gặp tổn thất.




“ Phập… “ Từ bên trong vòng tròn, Imrahil có thể nghe thấy tiếng mũi tên cắm vào chiếc khiên, cùng với đó là âm thanh kêu la của một số người bị dính đòn. Chúng khiến ông thở dài, trong lòng cảm thấy hơi buồn bã, khi vẫn không thể tránh khỏi sự mất mát.



Ông hít vào một hơi thật sâu, cố bình tĩnh trở lại. Bọn họ không thể thấy được khuôn mặt yếu kém của ông.



Rất nhanh, đòn tấn công liền kết thúc. Imrahil ra lệnh.



“ Đưa người bị thương rời khỏi đây, tiếp tục tiến lên!!! “



Bọn họ rất nhanh liền tiếp cận khu đất trống của bến cảng. Lần di chuyển này, họ không bị tấn công bởi một thứ gì cả.



Và vượt qua làn khói che mắt, Imrahil chợt nhìn thấy thứ gì đó, khiến ông dừng bước lại trong miệng thều thào.



“ Không thể nào… “ Erchirion đứng bên cạnh nghe được liền hỏi cha mình.



“ Cha, có chuyện gì vậy? “



Trước mặt họ là hơn 600 tên hải tặc đang chờ đợi ở đấy. Chúng nhe răng ra, tay cầm chặt vũ khí. Tuy vậy đó không phải là thứ có thể khiến Imrahil dừng lại và thều thào, kẻ mà ông tưởng đã chết mới là thứ khiến ông hốt hoảng, Lofer cá mập.



Lofer nhấc một bên khóe môi lên, thét lớn. “ Giết,…! “ Đám hải tặc xung phong ngay lập tức, như một cơn sóng thần đang tràn vào đất liền.



Imrahil tỉnh tảo lại, cũng ra lệnh. “ Đội hình phòng thủ, dàn trận. “



Nếu như hải tặc là một cơn sống thần, thì các vệ binh với chiếc khiên chắn, ngọn giáo, họ là một ngọn núi cao vững chắc, một bức tường bê tông không gì có thể phá thủng. Cơn sống thần và bức tường, hai bên va chạm mạnh vào nhau.



Cuộc chiến đẩy lùi hải tặc của Dol Amroth chính thức bắt đầu diễn ra.







“ Chúng tôi bị tấn công ở quảng trường,… Amrothos đã chỉ huy mọi người đánh bại những tên hải tặc quấy rối, chúng bỏ chạy, anh ta đã nhìn thấy tên chỉ huy nên đã đuổi theo với cận vệ của mình. Sau đấy, các anh biết đó, hơn 100 người đã được chia thành nhiều nhóm nhỏ khác nhau... “



“ Khoan… “ Eothur bỗng nhiên ngắt lời viên chỉ huy, khiến đối phương nhìn hắn với ánh mắt hơi lạnh lùng, và tức giận. Dù sao cũng đúng thôi, ở đây hắn không có thân phận gì cả, mà nãy giờ hắn ngắt lời anh ta khá nhiều, nên đối phương bực tức là chuyện bình thường.



“ Các anh đánh bại chúng hay chúng tự bỏ chạy. “



“ Bọn tôi đã đánh bại chúng. “ Viên chỉ huy nói với cái giọng có chút không bình tĩnh, hắn hỏi anh ta như cấp trên đang tra khảo vậy. Trong khi ở đây anh mới là người có quân hàm cấp cao nhất.



“ Anh chắc chứ? “ Đôi mắt Eothur nhìn thẳng vào mặt viên chỉ huy. Hắn hơi có chút không ổn về việc này, cái gì mà bọn họ bị phục kích rồi đánh bại chúng chứ, với đầu óc tên phục kích kia, chẳng lẽ không nhận ra số lượng người mình bị áp đảo sao.



“ Tôi nhắc lại một lần nữa, chúng… “ Người kia dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Eothur, khí thế mạnh mẽ này làm anh ta có cảm giác như đang đứng trước mặt Imrahil ngay tại lúc này. Anh nuốt nước bọt, đáp.



“ Chúng đột nhiên bỏ chạy. “



Eothur thở dài, vậy không nghi ngờ gì nữa, mục tiêu chúng là Amrothos.



“ Đi thôi, anh biết họ chạy hướng nào chứ, chúng ta phải tới đó ngay lập tức? “



“ Hướng bắc. “



Bọn họ nhanh chóng chạy về hướng Amrothos truy đuổi. Corbin chạy lên gần hắn, anh thở hổn hển rồi hỏi.



“ Có chuyện… gì vậy Eothur? “



Nhờ cơ thể mạnh 1,5 người bình thường, Eothur có thể lực tốt hơn bọn họ. Hắn đáp với giọng trôi chảy như bình thường.



“ Tôi có linh cảm không tốt về chuyện này, có lẽ mục tiêu của chúng là con trai của Imrahil. “