Eothur Phiêu Lưu Ký

Eothur Phiêu Lưu Ký - Chương 12: Về Nhà




“ Elfhelm,… tôi nghĩ ngài nên cử người theo dõi Isengard. Tay phù thủy Saruman đó khá mờ ám. “



Elfhelm lắc đầu không đồng ý điều đó.



“ Eothur, tôi biết cậu đang nghi ngờ ông ta, nhưng chúng ta với lão đã không xâm phạm lẫn nhau. Từ trên ngọn tháp đen ấy, lão có thể biết được sự do thám của chúng ta, nếu chuyện này lộ ra, tộc Elves, Gondor… sẽ không vui vẻ lắm đâu. Theoden sẽ gặp áp lực đấy. “



Eothur thở dài, đã nhiều lần hắn muốn Rohan cử người túc trực, quan sát nơi đó nhưng lần nào cũng bị bác bỏ, họ không muốn dính chuyện vào tay phù thủy. Nghe nói rằng ông ta có quen biết khá sâu rộng với các tộc trên Trung địa.



“ Thôi được rồi, cậu không cần nghĩ nhiều về nó đâu. Mọi chuyện ở đây ta sẽ xử lý, đó là nghĩa vụ của ta. Bây giờ thì hãy nghỉ ngơi đi, tối này chúng ta sẽ làm vài ly cùng một con dê rừng nướng. “



Eothur được Elfhelm cử người dẫn lối về phòng, hắn cất dọn đồ đạc rồi nằm nghỉ trên giường một chút.







Trời tối, Eothur ngồi trong khu sảnh, tay cầm ly bia không ngừng uống với các vị tướng lĩnh, chỉ huy quân đội. Có ai đó đã rò rỉ gì vào tai Elfhelm, khiến ông ta đứng dậy hò hét, muốn thách đấu với hắn trên bàn nhậu.



Một cuộc đọ sức của cả hai người diễn ra, cuối cùng nhờ cơ thể mạnh gấp 1.5 lần người Rohan thường cộng thêm tuổi già của Elfhelm, hắn chỉ cần uống đến ly thứ 4 là ngài ấy nằm gục, ngủ li bì trên bàn.



Hắn nghĩ mình sẽ được yên thân, nào ngờ điều đó đã kích thích các vị tướng lĩnh trong pháo đài Hornburg. Họ liên tục thách đấu với hắn hết người này rồi đến người khác, thét oang lên.



“ Tiểu tử, ngươi nghĩ ngươi thắng được Elfhelm là có thể vô địch pháo đài Hornburg này sao. Lại đây ta sẽ cho ngươi cảm giác nằm gục trên bàn ngày hôm nay. “



Sáng hôm sau, Eothur tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên sảnh chính, đầu óc thì khá mơ hồ, xung quanh hắn cũng khá nhiều người gục ngã. Xem ra thành tích chiến đấu của hắn cũng không tệ chút nào, đủ để hạ mấy ông già lớn tuổi, cứng cựa trên bàn nhậu.







Eothur ở lại pháo đài Hornburg thêm ba ngày, rồi hắn chuẩn bị rời khỏi đây. Lúc này, Elfhelm di chuyển bên cạnh hắn trên hành lang, ông bắt chuyện.



“ Eothur, cậu sẽ không tham gia quân đội nữa à “



“ Cũng không hẳn như vậy, ngài Elfhelm. Tôi chỉ muốn đi khắp trung địa này một vòng, dù sao có nhiều thứ tôi chưa từng được thấy, đây là lúc thích hợp “



Elfhelm vỗ lên vai hắn, ông gật đầu đồng ý và nói.



“ Cậu nói đúng, Eothur. Phải biết rằng, cha của cậu trước khi lên ngôi, ông ấy đã từng sống ở Gondor một thời gian dài, ông đã học hỏi được khá nhiều, và giờ hãy nhìn ông xem, Rohan dưới quyền ông có thể nói là mạnh nhất trong lịch sử của chúng ta. Đám người Easterling bây giờ cũng phải sợ hãi trước những kỵ binh áo xanh. “





Eothur lắc đầu cười, bọn họ trò chuyện một lúc cho đến khi tới cổng, hắn chào tạm biệt ông rồi lên đường.



“ Edoras, chúng ta sắp gặp lại nhau. “







Vài ngày sau, khi mặt trời đứng thẳng trên bầu trời, cái ánh nắng gay gắt của nó chiếu rọi khắp thung lũng Harrowdale, cùng với ánh sáng ấy là sự nóng bức.



Dưới cơn nóng trên thung lũng, cơ thể Eothur đã toát đầy mồ hôi, thấm đẫm chiếc áo đang mặc. Đôi mắt hắn nheo lại, nhìn về một nơi xa xôi. Hãy xem kìa, đó là Edoras, hắn,... Eothur đã trở về.



Nhìn nó xem, chẳng khác gì so với hai năm trước khi hắn rời đi.




Những tòa tháp canh, những ngôi nhà mái rơm, hay tòa sảnh Meduseld, đứng trên cao nhất của thủ đô. Mọi thứ vẫn y chang trong ký ức của Eothur. Hắn hít vào một hơi, chỉ cần một chút nữa thôi hắn liền có thể trở về nhà, cha, Theodred, Eowyn mọi người có khỏe không.



Eothur mỉm cười, hắn đá hông ngựa, thúc nó tăng thêm tốc độ. Chỉ cần một chút nữa thôi, mày cũng sẽ được nghỉ ngơi trong chiếc chuồng của mình, thế nên hãy nhanh lên đi.



Từ khoảng cách hắn đang đứng tới Edoras, thật ra cũng không gần lắm chỉ tại đang ở trên thung lũng nên tầm mắt hắn không có gì cản trở, có thể nhìn thấy nó từ phía xa xôi. Nhưng phải mất gần nửa tiếng, hắn mới có thể đến gần cổng thành.



Viên chỉ huy trên tòa tháp canh nhìn xuống, ông cần xem xét ai đang tới cổng. Nhìn dáng người, khuôn mặt đối phương khá quen quen, hình như ông đã gặp người này nhiều lần trước kia, là ai vậy nhỉ.



“ Alan, là tôi, ngài không nhớ tôi sao? “



Giọng nói, kiểu phương thức biểu đạt của chàng trai vang lên trong đầu ông, một ký ức, hình ảnh từ từ được hé lộ. Và ông đã nhớ ra nên vui mừng hét lên cho các đồng bạn.



“ Eothur, hoàng tử Eothur đã trở về. Các ngươi còn chờ gì nữa, mau mở cổng và thông báo cho nhà vua đi. “



Eothur mỉm cười nhìn cảnh này, lúc hắn lên đường trở về đã không thông báo, gửi thư cho bọn họ. Hơn nữa, hắn cũng không mang bên người vị cận vệ nào cả, Elfhelm khuyên hắn nên mang theo vài người nhưng hắn đã từ chối lòng tốt của ông. Thế nên khi thấy hắn đi một mình, một số người lính gác vẫn chưa chịu mở cổng, để xem đối phương là ai.



Thật ra, cổng thành Edoras không phải lúc nào cũng đóng. Trong một ngày, nó có thời gian mở đóng. Bắt đầu từ buổi sáng đến gần giữa trưa, chiếc cổng sẽ được mở ra. Còn vào chiều, cổng sẽ mở từ lúc mặt trời hạ xuống khoảng 45 độ đến khi mặt trời lặn, sau đó nó sẽ khép đến sáng.



Nói 45 độ, chứ thật sự cũng là tùy hứng, tùy cách nhìn của tay chỉ huy, miễn là những người dân, đoàn thương nhân có thể ra vào là được.



Eothur cưỡi ngựa tiến vào trong, bước qua những người lính canh, mỉm cười chào bọn họ. Ngoài ra là những ánh mắt của người dân gần đó, mang vài nét tò mò, không biết vị hoàng tử nay có gì khác xưa không.




Xuống ngựa, có người lính giúp hắn dẫn nó vào chuồng, còn Eothur thì đi bộ từ từ lên phía trên cao nhất ngọn đồi, sảnh Meduseld. Bàn chân đạp xuống mặt đất đầy cát bụi, cảnh vật xung quanh, người dân, mọi thứ bên trong Edoras cũng chẳng đổi thay bao nhiêu cả.



Vừa bước chân lên lối mòn, hắn liền thấy được Theodred. Anh ta đứng đó mỉm cười, rồi hai người họ ôm nhau theo cách chào hỏi của chiến binh, sau đó anh khoác tay lên vai hắn và nói.



“ Nhìn em kìa, đã cao hơn vài tháng trước rồi đấy. “



Trong hai năm cách xa nhà, Eothur cũng không phải là không gặp được Theodred, mang danh là hoàng tử kế vị Rohan. Anh ta thường hay đi xem xét, thông báo lệnh của nhà vua, vì vậy hai người họ cũng đã gặp mặt vài lần.



Nhún vai, hắn đáp.



“ Chắc em vẫn đang trong thời gian phát triển. À, cha và chị Eowyn đâu rồi vậy, họ vẫn khỏe chứ? “



“ Cứ bình tĩnh đi chàng trai, họ đang chờ em ở phía trong kia. Sức khỏe họ vẫn như ngày nào, em không cần lo gì cả đâu, cha chúng ta có thể sống thêm chục năm nữa mà vẫn bẻ gãy sừng trâu. “



Eothur lắc đầu cười, Theodred vẫn thỉnh thoảng nói đùa như ngày nào, bản tính anh chẳng có gì thay đổi cả.



Cả hai bọn họ khoác vai nhau tiến vào sảnh Meduseld. Vừa bước qua cổng gỗ, Eothur đã nhìn thấy Theoden, ông đã già hơn trước một chút, vài cọng tóc bạc đã len lỏi trong mái tóc vàng của ông. Ngoài ra bộ râu đen cũng đã chút hóa trắng.



Khuôn mặt, mái tóc thì có chút thay đổi, nhưng dáng người, tướng đi ông không hề khác gì như xưa. Bước chân vẫn vững chắc, cơ thể thì khỏe mạnh, ông vẫn giống như một con sư tử vàng, chúa tể của thảo nguyên trong ký ức của hắn.



Ngoài cha mình, Eothur còn nhìn thấy được Eowyn, cô mang trên mình bộ váy dài màu xanh lá, dáng người thon thả, mái tóc ngày càng vàng óng. Đôi môi hồng hào mỉm cười, vừa mới hai năm không gặp, trông chị ta ngày càng trở nên xinh đẹp, tao nhã hơn trước nhiều lần.



Theoden mỉm cười nhìn hắn, hai tay ông giang rộng ra “ Eothur, chào mừng con đã trở về nhà. “




Eothur tiến gần tới ông, cảm nhận được cái ôm ấm áp, tình thương của cha mình, hắn đứng cạnh ông mỉm cười và nói.



“ Trông cha đã già đi một chút rồi “



“ Ha ha,... đừng lo con trai. Ta vẫn đủ sức để sống thêm vài chục năm nữa “



Sau đó ông quay đầu nói với Hama, tướng quân lực lượng cận vệ.



“ Cuộc họp ngày hôm nay đến đây là được rồi. Hãy cho mọi người nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta sẽ thảo luận tiếp. “ Hama gật đầu, chuẩn bị thông báo cho mọi người.




“ Nhưng thưa ngài, còn vấn đề ngài đang nói với tôi thì sao “. Một giọng nói âm trầm vang lên, nhìn về bên trái của nhà vua. Eothur thấy được một người đàn ông, mặc áo choàng cổ dài, lông đen, Khuôn mặt người đó trắng bệch, xanh xao, cùng với đó là mái tóc đen dài.



Nếu như trí nhớ của Eothur không lầm, người này hình như là Grima. Là một người trong đoàn cố vấn của Rohan, giúp cha hắn quản lý một số phương diện.



“ Chúng ta sẽ nói chuyện đó vào ngày mai, Grima. “ Vua Theoden nói.



Nghe theo lệnh của Theoden, vị cố vấn cũng rời khỏi tòa sảnh, cùng với những người khác.



“ Được rồi, Eothur,... con hãy ngồi xuống đây với ta. Hãy kể cho cha nghe về mọi thứ đi mà con từng trải đi. “



Ngồi xuống ghế, vua Theoden hỏi những gì hắn từng trải qua ở phía tây xa xôi. Eothur kể cho ngài những trận chiến, hắn kể cảm xúc khi hắn tham gia trận đánh đầu tiên của đời mình, hay những niềm vui ở trong doanh trại cùng với các người anh em Rohan,...



Tất nhiên, cả cái lần hắn suýt chết ở trong trận phục kích bất ngờ. Và nhờ may mắn, hắn mới có thể thoát khỏi đó cùng với một số người sống sót, nếu không thì chính hắn cũng đã nằm ở đó cùng với Imer.



Theoden yên lặng nghe những gì con trai mình kể. Thỉnh thoảng đôi mắt ông nháy lên khi đến những giai đoạn nguy kịch, nguy hiểm mà Eothur gặp phải. Bề ngoài ông im ắng, nhưng trong lòng thì lại khác hẳn một trời một vực, nó tràn đầy cảm xúc, vui mừng, tiếc nuối,… nhất là cái khúc hắn bị những ngọn giáo đâm trúng, nhưng may mắn là vết đâm đã không quá sâu. Thế là một cơn giận dữ đã hiện lên trong trái tim của nhà vua.



Chuyện Eothur bị phục kích, chính ông cũng đã biết từ lâu. Vào cái ngày nghe được tin đó, ông đã đi qua đi lại, lo lắng, bồn chồn, nhiều đêm thức trắng, ông cũng ra lệnh Hama tìm hiểu về chuyện đấy, cũng chỉ biết được đó là một sự trả thù. Và khi nghe tin, con trai ông vẫn mạnh khỏe, ông mới bớt dần những cảm xúc tiêu cực.



Một lúc sau, khi câu chuyện của Eothur kết thúc, ông mới cất tiếng.



“ Eothur, bây giờ con đã thật sự trưởng thành, con đã trải qua những mất mát, nguy hiểm, niềm vui của cuộc sống. Ta đã không còn gì có thể chỉ dạy cho con nữa, nhưng cuộc đời vẫn còn nhiều thứ, và con sẽ tự biết trong chuyến hành trình của mình. “



Theoden dừng một chút, rồi ông nói tiếp.



“ Con mặc dù là con trai của ta, là hoàng tử của xứ Rohan, nhưng con lại không mang trong mình dòng máu hoàng tộc. Chính con cũng hiểu rõ điều này, vì vậy con không cần phải có gánh nặng lớn về xứ sở này đâu, Eothur. “



Nắm chặt bàn tay hắn, ông nói tiếp.



“ Con khác với Eomer, Theodred, có một ngày chúng cần phải chịu đựng cái ngai vàng mà ta đang giữ lấy. Ngoài sự vinh quang, phú quý, quyền lực,... đi theo nó cũng sẽ là một trách nhiệm mệt mỏi, nặng nhọc và đau khổ. Ta biết con có ước mơ ngắm nhìn thế giới này, hãy thực hiện nó đi Eothur, hãy biến ước mơ con thành hiện thật. Và rồi, vào ngày con trở về, hãy kể cho ta mọi thứ mà con từng trải. “



Eothur hiểu được những gì mà cha mình nói, ông ấy không có ý xúc phạm, hay có ý là hắn sẽ mãi không thành vua Rohan, mà chính hắn cũng đâu cần tới cái thứ đó. Ông ấy chỉ đơn giản muốn nói, đừng đè nặng Rohan vào vai mình quá, hãy thực hiện giấc mơ của mình, hai năm phục vụ trong quân đội, cũng là một khoảng thời gian đủ để hắn trả ơn cho nơi này.



Xem ra đã đến lúc, Eothur nên thực hiện nguyện vọng của bản thân. Còn về sau, hắn có giúp Rohan không, hãy để nó cho tương lai, vì bây giờ hắn còn không biết, mình có thể sống, hay chết khi rời khỏi đây. Có khi hắn bị phơi thây tại một cánh rừng âm u nào sao.