Hoàng Anh nói với cô:" Hôm nay anh có việc rồi, hẹn em khi khác nha". Phương nói:" Hoàng Anh, đồng ý đi, em đợi lâu lắm rồi ý, nha anh". Anh nhìn dáng vẻ dễ thương của cô anh, anh không kìm lòng được anh liền nói:" Thôi được rồi, anh đi".
Nhưng bản thân anh không muốn đi, Khôi nhìn anh biết, Hoàng Anh nhìn Khôi với vẻ mặt như muốn nói: "Anh ơi đi chung với em đi, em không muốn đi một mình đâu".
Ánh mắt của Khôi đáp lại:"Nhưng bọn em không được để anh ăn cẩu lương nha, không là anh về đấy". Hoàng Anh thể hiện ánh mắt sự đồng ý.
Khôi nhanh chóng thay bộ đồ. Anh chạy theo Hoàng Anh với Phương. Phương thấy anh nên hỏi: "Sao anh đi theo bọn em làm gì? ". Khôi liền bảo:" Anh có đi theo bọn em đâu anh có việc bên rạp chiếu phim nên đi thôi". Phương nghe anh nói vậy cô cũng không hỏi gì nữa. Anh đi theo Phương và Hoàng Anh. Tuy là anh không nói nhưng Hoàng Anh cũng đủ hiểu anh đồng ý đi là vì gì.
Hoàng Anh đang vui vẻ trò chuyện với Phương. Bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một người muốn kiếm chuyện với anh ấy, cũng may là có Khôi đi theo, anh và Hoàng Anh liền quyết một trận sống mái với nó.
Sau khi xong việc, Phương không ngờ rằng chàng thiếu niên của cô có thể mạnh đến như vậy. Anh chỉ cần vài thế võ là đã quật ngã, và cô cũng bất ngờ với tài năng của Khôi.
Cô không thể ngờ rằng hai anh phối hợp với nhau có thể tạo ra một sức mạnh kinh khủng như vậy. Mười lăm phút sau ba người đã có mặt tại rạp chiếu phim. Nhưng cô lại quên chưa mua vé xem phim.
May thay Khôi đã mua ba chiếc vé xem phim. Anh còn mua thêm cả bỏng với nước cho cả ba người. Sau đó họ vào đúng nơi chiếu mà anh đã chọn.
Anh chọn một bộ phim khá hay, khá hấp dẫn. Nó là một bộ phim khiến nhiều người phải rơi nước mắt. Sau buổi xem phim đó, Hoàng Anh rủ Phương với Khôi đi chơi những trò cảm giác mạnh.
Đối với Phương, cô rất sợ các trò có cảm giác mạnh. Cô bị sợ độ cao. Còn Khôi với Hoàng Anh chơi rất hăng say. Anh ấy biết cô không chơi được những trò cảm giác mạnh. Anh đưa cô đến những nơi có những trò cảm giác nhẹ.
Chỉ khổ thân Khôi, anh lại được ăn cẩu lương. Cẩu lương từ chính Hoàng Anh và Phương. Anh ngán ngẩm, trong khi người yêu anh đang trong viện, thì ở đây hai người đang tình cảm mặn nồng với nhau.
Anh nhấc máy lên, gọi cho bà tác giả: " Alo, chị ơi em muốn thay ca cho chị". Bà tác giả nghe xong liền nói: "Ừ, em qua đây đi, cô bé mới nghỉ ngơi được một chút thôi". Khôi nghe xong: "Vậy chị đợi em chút, em qua bây giờ".
Khôi bảo với Hoàng Anh: " Hai người cứ tiếp tục, tao qua bệnh viện đây". Hoàng Anh bảo: " Mày bỏ tao à, mày không định cho tao đi cùng à". Khôi nói tiếp: "Còn người yêu mày thì sao, nhờ cô ấy buồn thì sao, dù gì mày cũng rắc cẩu lương cho tao ăn, tao không được ân ái tao tức đó".
Anh nói tiếp: "Thôi tao đi đây, mày với Phương cứ tiếp tục đi". Anh nói xong anh trở về bệnh viện. Anh qua phòng của Trang. Bà tác giả thấy anh liền dặn dò anh cẩn thận. Rồi chị cũng đi về.
Anh sau khi được bà tác giả dặn dò cẩn thận. Anh chăm sóc cho cô rất là chu đáo. Anh đợi cô nghỉ ngơi xong xuôi. Anh với mới mở mắt ra liền hỏi anh:"Anh, chị anh đâu". Anh nói: "Chị ý có hẹn với bạn nên gọi anh về chăm sóc cho em".