Trong thư cô viết: " Hoàng Anh à, nếu anh đọc được dòng thư này, em đã đi rồi, em không muốn liên luỵ tới anh. Chắc anh cũng biết quá khứ của em rồi. Em không phải muốn giấu anh, mà là em sợ anh biết được quá khứ của em, anh sẽ không còn yêu em như trước nữa. Anh à em biết tình cảm của em là thế nào đối với anh, em coi anh là cả thế giới của em. Nhưng mà em hiện tại không dám đối diện với anh. Hoàng Anh, anh đừng khóc, cũng đừng tìm em, em sẽ trở về, anh đợi em được không? Thư đã dài em mong anh có thể thực hiện lời hứa đó".
Sau khi mà anh đọc xong bức thư tim anh như chết lặng, anh lấy điện thoại của mình gọi cho Khôi. Khôi xuất hiện ngay trước mặt anh, anh đưa cho Khôi bức thư cô viết gửi cho anh. Anh khóc lần đầu Khôi thấy người bạn mình khóc, mà khóc ngay trước mặt anh. Anh hiện tại là một cậu bé yếu đuối, cần có người chăm sóc. Khôi ở lại chăm lo cho anh, trong suốt từng ấy năm, Khôi thấy anh là người rất mạnh mẽ, sẵn sàng quay lưng với cả thế giới để bảo vệ người con gái mà anh yêu. Phương đi rồi, cô không biết rằng, cái người cô để lại yêu cô nhiều lắm. Cái người cô để lại chính luôn là người cô yêu thương nhất. Cô không muốn anh thương hại cô, nhưng cô không hề biết được rằng vì cô anh có thể đánh đổi tất cả.
Cô cũng xin các thầy cô giáo của trường tạm lưu ban. Cô nghỉ một khoảng thời gian khá là lâu. Hoàng Anh rất buồn, thiếu cô anh có cản giác thật lạc lõng. Như cá thiếu nước vậy. Anh dù mạnh mẽ đến đâu, nhưng dù gì anh ấy cũng là người bình thường cũng biết buồn. Anh nhớ cô, cố gắng tìm tin tức của cô. Nhưng mọi việc vẫn là con số không. Khôi bảo anh rằng: " Tớ sẽ giúp cậu tìm được Phương, chúng ta cần tập trung việc học, sắp chuẩn bị lên 12 rồi đó".
Hoàng Anh đồng ý với anh. Khôi thuê đàn em mình tìm người trong hình, cấm là không được bạo hành, tìm thấy thì phải báo cho anh ngay lập tức. Đàn em của anh nghe lệnh bắt đầu đi tìm.
Hoàng Anh sẽ giữ lời hứa anh luôn và mãi mãi đợi cô. Nhưng anh ấy vẫn luôn lo lắng cho cô, nên vẫn cố gắng tìm cô, từ ngày Khôi đưa đàn em đi tìm vẫn chưa có tin tức gì. Nhưng họ vẫn không bao giờ bỏ cuộc. Hoàng Anh luôn nói với phải tìm được tin tức của Phương. Trang lúc này cũng lo lắng cho sức khoẻ của Khôi, Khôi thì quen là nhịn bữa trưa với tối vì thế anh luôn giữ cho mình body 6 múi. Anh luôn chăm tập thể dục thể thao. Anh sắp xếp khẩu phần ăn sao cho hợp lý.
Nhưng bạn anh thì khác từ khi Phương đi. Anh bỏ ăn bỏ uống, bạn anh nói thế nào anh cũng không nghe. Cuối cùng anh nói chúng ta cùng tìm cậu nhịn tôi nhịn cùng cậu. Hoàng Anh vì lo cho bạn nên quyết định ăn. Khôi rất lo cho cậu bạn thân mình nên anh đành đổi khẩu phần ăn. Dần dần Hoàng Anh đã quen dần với được mức ăn của mình. Anh ấy cùng Khôi học, nhưng cũng nghe ngóng tin tức. Một năm trôi qua vẫn chưa có tin tức nào của Phương.
Kì thi từ 11 lên 12 cũng đã bắt đầu. Kì thi này Khôi, Hoàng Anh với Trang cũng đã ôn khá kĩ. Nên đến tuần thi, ba người làm rất tốt. Hoàng Anh quyết định thi xong rồi lại nghe ngóng tin tức tiếp. Anh ấy ổn định lại tinh thần rồi làm bài thi của mình. Hoàng Anh giữ vững tinh thần làm bài một cách tốt nhất.