Anh sau khi cảm nhận được rằng cô không bao giờ thích anh. À không phải cô chưa từng quan tâm đến cảm xúc của anh. Cô nếu có quan tâm chỉ Một chút thoáng qua. Anh thật sự đã tự mình đa tình suốt 20 năm nhưng anh đã quyết định rút ngắn đi 3 năm vậy là chỉ có 8 năm.
Nhưng đó cũng là gần 10 năm anh thích cô, đơn phương cô. Anh ấy biết rằng bản thân cô chỉ có Hoàng Anh mà thôi. Cô và Hoàng Anh yêu nhau cũng đã 12 năm rồi. Tình cảm mưa dầm thấm lâu cô và Hoàng Anh luôn ở bên nhau rất thắm thiết. Anh dần nhận ra tình cảm của anh dành cho cô nó không bao giờ đến.
Đến lúc cô cảm nhận được thì lúc này Hoàng Anh không còn yêu cô nữa. Cô hỏi Hoàng Anh rằng:" Tại sao cậu lại không theo đuổi tớ nữa". Anh trả lời:" Cậu có Hoàng Anh rồi mà, tớ không muốn theo đuổi một người có người yêu như cậu, lúc tớ luôn dõi theo cậu, cậu với Hoàng Anh đang làm gì, cậu có quan tâm không, tớ quyết định rồi 17 năm vậy là quá đủ rồi, tớ chịu tổn thương vậy đủ rồi, mà cậu biết mà tớ không theo đuổi không phải tớ không dám chờ cậu, mà tớ nhận ra việc chờ đợi cậu là điều không xứng đáng, 17 năm tớ theo đuổi cậu, cậu biết, nhưng đến khi cậu ấy xuất hiện cậu lại bỏ đi,mà cậu chấp nhận lời tỏ tình của tớ, cậu làm vậy có ý gì? ".
Cô nghẹn lời không nói được câu nào cô không hiểu tại sao cô lại bỏ anh đi. "Phương à, nếu không yêu tớ đừng bắt tớ là người thay thế, nó đau lắm" anh nói câu cuối rồi trở về lớp. Cô đứng đó không hiểu sao nước mắt tuôn rơi, cô giờ mới hiểu tại sao, anh lại yêu cô nhiều như thế, cô không phải không yêu anh mà là cô chưa từng có cảm giác với anh, anh chưa từng làm cô rung động. Nhưng cô lại làm cho trái tim anh nhiều lần thổn thức.
Cô bắt đầu dừng dòng suy nghĩ khi tiếng chuông vào lớp vang lên, cô lau dòng nước mắt, rồi trở về lớp, cô giáo đã có sự sắp xếp mới trước cô ngồi với Khôi, giờ cô ngồi với Hoàng Anh, Khôi ngồi cạnh một cô gái, cô gái đó là học sinh mới chuyển trường, tên là Ngô Thu Trang chính là cô gái hàng xóm thích anh, anh với cô bé tính tình khá hợp nhau, nhưng cô bé Thu Trang cũng học giỏi giống anh, cô cũng khá xinh.
Nhưng xinh theo phong cách khá cá tính, anh thấy cô khá hợp với tính cách của anh. Kể từ khi anh quyết định không yêu Phương nữa, anh trở thành con người khá lạnh lùng, nhưng đến khi gặp Trang anh quyết định là chỉ ấm áp với mình cô mà thôi. Trang rất vui vì anh đáp lại tình cảm của cô.
Hai người bàn nhau về vấn đề học tập, khi bắt đầu vào học, họ ghi chép bài khá đầy đủ. Chẳng mấy chốc thời gian học cũng đã gần hết. Sắp đến giờ nghỉ giải lao giữa giờ.
Các bạn học sinh vẫn luôn cố gắng ghi bài đầy đủ, bây giờ chỉ còn 5 phút nữa là thời gian nghỉ giải lao bắt đầu. Năm phút trôi qua khá là nhanh. Thời gian nghỉ giữa giờ kéo dài 15 phút, anh thì sắp xếp lại thời gian để có thể học tốt hơn, Hoàng Anh nhắn cho anh bảo rằng cậu muốn gặp anh. Anh liền đồng ý.
Anh ra gặp Hoàng Anh, Hoàng Anh nói rằng Phương có hai tính cách khác nhau (rối loạn nhân cách phân liệt), một tính cách yêu Hoàng Anh, một tính cách yêu đại ca xã hội đen, anh không ngờ cô lại thích anh, Hoàng Anh nói ở nhân cách thứ hai cô rất là lạnh lùng, ngay cả đối với người cô thương nhất, cô nói là cô chỉ yêu mình Khôi.
Thực ra trước khi Trang đến với anh, anh cũng từng bị căn bệnh này, nhưng chính bản thân anh phát hiện ra rằng, cô sẽ không bao giờ để ý rằng phía sau cô luôn có người dõi theo. Dần dần căn bệnh này của anh cũng không còn nữa. Phương thì biết anh yêu cô, cô mới biết rằng cô bỏ lỡ một người yêu cô rất nhiều. Nhưng cô suy nghĩ kĩ chính cô từ chối tình cảm của anh, cũng chính cô không cho anh cơ hội để anh có thể, thể hiện bản thân. Dần dần cô nhận thấy rằng Hoàng Anh vẫn luôn là người tốt với cô nhất.