Em Vốn Thích Cô Độc, Cho Đến Khi Có Anh

Chương 3




Từ khi lên đại học, cạn cùng phòng ưu ái tặng cho tôi biệt hiệu “Lơ mơ”. Mà đúng là tôi lơ mơ thật, lên lớp quên mang sách, tan học quên cầm cặp, lúc đi ăn cơm thì quên thẻ, ra khỏi nhà thì quên chìa khóa, mấy cái này cũng coi như tạm chấp nhận, nhưng đau khổ nhất chính là tôi không nhớ được tất cả các chữ số Ả Rập.

Action 1

Tôi thường không nhớ các ngày lễ kỷ niệm, quên ngày cầu hôn, quên ngày kết hôn, quên lễ tình nhân, mấy thứ này đều không vấn đề gì vì dù sao thường ngày Kẻ phiền phức cũng rất bận, phải tiếp khách nhiều, không có thời gian ở bên cạnh tôi đón mừng, chỉ có điều tôi luôn quên sinh nhật của Kẻ phiền phức.

Thế cho nên năm đầu tiên yêu nha, hắn nói: “Em quên sinh nhật anh.”

Yêu nhau năm thứ hai, hắn lại nói: “Em đã hai lần quên sinh nhật anh.”

Yêu nhau năm thứ ba, hắn lại nói: “Em liên tiếp ba lần quên sinh nhật anh.”

Yêu nhau năm thứ tư, cuối cùng hắn đã khôn ra nhiều, không còn ngốc nghếch đợi niềm vui bất ngờ nữa, mới qua tháng Chín, hắn bắt đầu lải nhải:

“Còn hai mươi ngày nữa là sinh nhật anh.”

“Ngày mai là sinh nhật anh đấy!”

“Hôm nay là sinh nhật anh.”

Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, phát cáu lên: “Anh thật là phiền phức!”

Kẻ phiền phức: “…”

Đúng là đáng ghét, người ta muốn tặng cho hắn một niềm vui bất ngờ mà!

Action 2

Theo như đám bạn dồi dào kinh nghiệm nói thì nền tảng kinh tế sẽ quyết định kiến trúc thượng tầng, giữ được “huyết mạch kinh tế” của đàn ông là có thể chặt đứt suy nghĩ cặp bồ của họ.

Tôi thấy rất có lý.

Ngày đầu tiên Kẻ phiền phức nhận được lương, tôi lập tức yêu cầu hắn giao nộp thẻ với lý do rất oách: “Em phải quản lý tài chính.”

Kẻ phiền phức nói: “Em chắc là có thể quản lý tiền bạc chứ?”

Tôi vỗ ngực rất ta đây: “Đương nhiên.”

Kẻ phiền phức hỏi: “Hôm qua em mua khoai tây chiên bao nhiêu tiền một túi?”

Tôi: “Ặc…”

Kẻ phiền phức hỏi: “Hôm kia em mua cái váy hết bao nhiêu tiền?”

Tôi: “À…”

Kẻ phiền phức hỏi: “Tuần trước em mua đồng hồ đeo tay hết bao nhiêu tiền?”

Tôi: “Ờ…”

Kẻ phiền phức hỏi tiếp: “Nhà chúng ta còn khoảng bao nhiêu tiền?”

Tôi: “Ừm… trả lại thẻ lương cho anh này.”

Kẻ phiền phức hài lòng nói: “Cuối cùng em đã phát hiện mình không thích hợp để quản lý tài chính rồi chứ gì?”

Tôi lắc đầu: “Em sợ ngày nào anh cũng hỏi em còn bao nhiêu tiền trong thẻ, em lại phải đi tra, như thế phiền chết!”

Action 3

Mật khẩu QQ của Kẻ phiền phức rất phức tạp, lại gồm cả chữ và số, mỗi lần tôi muốn đăng nhập tài khoản của hắn đều phải hỏi: “Mật khẩu của anh là gì thế?”

Sau lần hỏi thứ n, cuối cùng Kẻ phiền phức không chịu nổi nữa. “Em kiểm tra anh chát QQ mỗi ngày thì cũng được thôi, nhưng làm ơn đừng để anh biết có được không? Em phải hiểu cảm giác của anh chứ!”

Tôi tự thấy mình đuối lý nên nói nhỏ: Nhưng người ta mấy năm mới kiểm tra một lần, đương nhiên là không nhớ rồi.”

Kẻ phiền phức: “Lấy sổ mà ghi vào!”

Tôi: “Ý kiến hay!”



Rất lâu sau đó, tôi lại dè dặt hỏi Kẻ phiền phức: “Mật khẩu QQ của anh là gì vậy?”

“Vẫn là cái mà em ghi đấy.” Hắn chán nản nói.

“Nhưng cuốn sổ đó em không thấy đâu…”

“Em… đợi một chút.”

“Ừ!”

Mười phút sau, Kẻ phiền phức nói với tôi: “Anh đổi mật khẩu của anh giống với mật khẩu QQ của em rồi đấy.”

Tôi liền nhào vào lòng anh: “Yêu anh chết đi được!”

Sau đó, Kẻ phiền phức còn rất hiểu lòng người, đem đổi mật khẩu ở di động của hắn cho giống của tôi.

Action 4

Tôi và Kẻ phiền phức đi làm giấy khai sinh cho em bé, cô làm ở công đoàn hỏi chúng tôi giấy chứng nhận kết hôn, tôi lau mồ hôi: “Cháu xin lỗi, cháu quên mang theo rồi.”

Kẻ phiền phức cố nhẫn nhịn, niềm nở bắt chuyện với cô ấy, cô cũng tỏ ra thông cảm, nói: “Được rồi, các cháu cung cấp cho cô thông tin vậy. Ngày tháng lấy giấy chứng nhận kết hôn là ngày nào?”

“Ngày tháng ấy ạ?”

“Các cháu nhận giấy chứng nhận kết hôn vào thời gian nào?”

“Năm 2008, hay là năm 2007…” Tôi nhìn sang Kẻ phiền phức với ánh mắt cầu cứu. “Đó là ngày nào nhỉ?”

Kẻ phiền phức với vẻ mặt nghiêm nghị nhìn tôi nói: “Ngày kỷ nhiệm kết hôn của chúng ta là ngày nào mà em cũng không nhớ sao? Em có thể để tâm một chút được không?”

“Ân oán cá nhân của chúng ta về nhà sẽ giải quyết, ngoan đi cưng, trước tiên nói cho cô đây biết ngày chúng ta kết hôn đi mà.”

Kẻ phiền phức im lặng hai giây, sau đó quay người bước ra cửa.

“Này! Anh đi đâu đấy?”

“Về nhà lấy giấy chứng nhận kết hôn!”

“…”

Anh! Anh dám không nhớ ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta à? Anh nghĩ anh chạy đi thế là xong à, về nhà xem tôi sẽ xử lý anh thế nào!

Action 5

Có một hôm, tôi đi làm lại quên mang điện thoại.

Tôi muốn về nhà lấy, nhưng lại bận không dứt ra được, đang lúc băn khoăn thì nhìn thấy Kẻ phiền phức bước thẳng vào phòng tôi, điềm đạm đặt chiếc di động mà tôi đang cần lên bàn.

“Yêu anh quá đi!” Tôi vội vàng thì thầm vào tai hắn rồi lập tức lấy điện thoại ra xem.

Trên di động hiển thị hai mươi mốt cuộc gọi nhỡ, toàn bộ là Kẻ phiền phức.

Tôi cầm điện thoại trong tay, âm thầm tự kiểm điểm.

“Rốt cuộc thì có chuyện gì em mới không quên đây hả?” Kẻ phiền phức chán nản nói.

Tôi lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, nói nhỏ: “…Yêu anh!”

Mặt hắn đang hầm hầm bỗng trở nên rạng rỡ.

Lúc rời khỏi văn phòng tôi, khóe mắt hắn còn mang ý cười.

Action 6

Không biết bắt đầu từ lúc nào, vào mỗi buổi sáng trước khi chúng tôi chuẩn bị đi làm, Kẻ phiền phức luôn nhắc nhở tôi với thái độ không biết mệt mỏi:

“Đừng quên mang điện thoại đấy!”

“Nhớ mang theo chìa khóa nhé.”

“Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, nhớ mang theo áo gió đấy…”

Một hôm, tôi tò mò hỏi Kẻ phiền phức: “Dạo này anh không chê em lơ mơ nữa à?”

Hắn cười xoa đầu tôi: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này cứ để anh nhớ cho! Em chỉ cần nhớ… yêu anh, thế là đủ!”

Action 7|

Con gái của tôi “Tiểu phiền phức” tròn ba tháng tuổi, tôi bế con đi tiêm phòng.

Kết quả vì không cẩn thận, tôi đã làm mất điện thoại và ví tiền, không có một xu trong người.

Tôi buồn quá, mượn di động của người khác gọi điện cho Kẻ phiền phức: “Em ngốc quá nên để rơi mất điện thoại và ví tiền rồi.”

Kẻ phiền phức đã được tôi luyện cho khả năng chịu đựng cực lớn, thế nên bình thản hỏi: “…Có rơi mất con không?”

“Không.”

“Được rội, bây giờ anh đi đón hai mẹ con. Mất gì cũng không quan trọng, em và con có thể trở về là tốt rồi.”

Trái tim đang lo lắng, rối bời của tôi bỗng thấy ấm áp vô cùng.

Action 8

Đừng nghĩ tôi không mẫn cảm với các con số Ả Rập thì không có sở trường gì, có lúc tôi cũng làm cho Kẻ phiền phức phải nhìn tôi với ánh mắt thán phục.

Kẻ phiền phức xem phim điện ảnh thường chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, ngay cả tên phim là gì cũng không nhớ. Nhưng tôi chỉ cần xem qua bộ phim nào một lần, phân đoạn đó chỉ xuất hiện một, hai lần trên màn hình là tôi có thể lập tức nói ra tên phim, diễn viên chính, nội dung câu chuyện, thậm chí những lời thoại quan trọng.

Cuối cùng tôi cũng tin rằng: Khi Thượng Đế đóng cánh cửa này thì đồng thời cũng mở ra một cánh cửa khác cho bạn.

Trong lúc hưng phấn, tôi hạ quyết tâm bắt đầu bước chân vào con đường sáng tác văn chương.

Khi quyết định sáng tác tiểu thuyết trên mạng Tấn Giang, tôi đã nghĩ ra bút danh đặc biệt thích hợp với phong cách văn chương của tôi, đó là: Diệp Lạc Hữu Tâm.

Tôi hí hửng hỏi ý kiến của Kẻ phiền phức thì hắn nói: “Dù chỉ là bút danh nhưng em cũng phải tôn trọng sự thực. Em nói xem, tim em để ở đâu?”

Tôi không biết nói gì, lẳng lặng đổi tên thành Diệp Lạc Vô Tâm. Mặc dù biết đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy nó chẳng phù hợp với phong cách của tôi chút nào.

Action 9

Tôi nghe biên tập viên người Việt Nam nói rằng tiểu thuyết của tôi ở Việt Nam rất được yêu thích, các fan của tôi ở Việt Nam cũng mong được gặp tôi một lần. Thực ra, tôi cũng rất muốn gặp các bạn ấy.

Lần đầu tiên tôi nói với Kẻ phiền phức “Em muốn đến Việt Nam”, hắn chỉ trả lời tôi bằng hai từ: “Không được.”

“Tại sao?”

“Anh chỉ có một người vợ là em, anh phải bỏ bao nhiêu tiền ra để nuôi em, nhỡ mà bị mất thì anh tổn thất quá lớn!”

Tôi: “…”

Được rồi, tôi nhẫn nhịn.

Một năm sau, sau nhiều lần xin xỏ không có kết quả, bạn tôi là Đan Đan không chịu được nữa lên tiếng bênh vực: “Anh cũng chuyên quyền quá đây, chỉ là ra nước ngoài một chuyến thôi mà, có gì ghê gớm đâu, chẳng lẽ đi không về à? Nếu anh không yên tâm, em sẽ đi cùng với cô ấy!”

Kẻ phiền phức nhìn vẻ mặt chờ đợi của tôi, cuối cùng đồng ý với đề nghị là để Đan Đan đi cùng với tôi.

Trước khi lên máy bay, Kẻ phiền phức lại dặn dò Đan Đan một lần nữa: “Cố gắng trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy rời khỏi tầm mắt của cô đấy.”

Cô bạn nói: “Anh không phải lo, không mất được đâu!”

Kết quả, máy bay vừa cất cánh, tôi bỗng nhớ ra là mình đã để quên hành lý ở cửa hàng miễn thuế của sân bay…

Đan Đan nhìn tôi rất lâu như không còn gì để nói, sau đó mới thở dài: “Anh ấy nói chẳng sai, đúng là bà rất có khả năng không quay về được!”

Tôi nhìn cô bạn với ánh mắt nài nỉ: “Bà đừng nói gì với Kẻ phiền phức chuyện tôi để quên hành lý nhé… Nếu để hắn biết, sau này chắc chắn tôi không được đi du lịch mất.”

Action 10

Mặc dù ở nhà, tôi thường bị Kẻ phiền phức chê bai đủ kiểu, nào là vô tâm, nào là đãng trí, nào là viết tiểu thuyết gì mà không thiên vị chồng, nhưng không biết vì sao, tất cả bạn bè của Kẻ phiền phức đều rất quý tôi.

Có hôm đã mười một giờ đêm Kẻ phiền phức còn gọi điện cho tôi, nói rằng hắn có một người bạn chưa gặp tôi bao giờ nên muốn làm quen.

Hắn bảo tôi chuẩn bị một chút, mười phút nữa hắn đón tôi dưới lầu.

Vì muốn giữ thể diện cho Kẻ phiền phức, tôi phải chui từ chăn ấm ra ngoài, uống một cốc cà phê to, sau đó xuống lầu cùng Kẻ phiền phức đi gặp bạn hắn.

Người bạn mới của Kẻ phiền phức nhìn thấy tôi, lập tức cầm ly rượu ngồi xuống cạnh tôi, bắt đầu kể lể: “Ngày nào ông ấy cũng nhắc đến em, khen ngợi em, khen đến nối bọn anh đều vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị.”

Tôi kinh ngạc nhìn sang Kẻ phiền phức: “Anh toàn khen người khác sau lưng vậy sao?”

“Anh chỉ khen em sau lưng người khác thôi.” Sau đó anh thì thầm vào tai tôi: “Mắt anh kém cũng không sao, không để cho người khác biết là được!”

Tôi bực quá bật cười: “Anh khen trước mặt em thì khó lắm à?”

Hắn nói: “Em sẽ tự kiêu!”

Tối hôm đó, tôi đã nhận ra một điều: Nếu một người đàn ông thực sự chê bai, ghét bỏ bạn, anh ta sẽ tuyệt đối không bao giờ nửa đêm nửa hôm gọi bạn ra ngoài để gặp bạn bè của hắn.

Sau đó, tôi có thể không ngại ngần mà tỏ ra lơ ngơ, mơ hồ, dù sao thì luôn có người giải quyết những rắc rối đó và không bao giờ ghét bỏ tôi.