Em Về Cùng Ngày Nắng

Chương 73: Kết cục (Hoàn chính văn)




Cuối cùng Ninh Trăn chọn làm việc tại đơn vị thực tập mình yêu thích, công việc rất phù hợp với chuyên ngành đã học, nhưng vì là lần đầu tiên phát sóng trực tiếp nên không tránh khỏi căng thẳng lo lắng.

Cô chủ trì một chương trình tạp kỹ không mấy nổi tiếng, khách mời của chương trình cũng không phải ngôi sao tiếng tăm, hầu hết là những gương mặt tài năng trẻ.

Cô mặc chiếc váy màu thiên thanh làm tôn lên làn da trắng ngần, vóc dáng mảnh mai dịu dàng, trông còn nổi bật hơn cả nữ diễn viên được mời.

Khi ống kính camera hướng tới, Ninh Trăn cầm micro ngồi xuống bên cạnh nữ diễn viên khách mời, lòng bàn tay rịn lấm tấm mồ hôi.

Đây chỉ là một chương trình bình thường nên nữ diễn viên không có áp lực gì, dù sao người mới kết

hợp với người mới, cô ấy cũng không trông đợi nhờ vào tiết mục này mà nổi tiếng.

Ninh Trăn trái lại vô cùng nghiêm túc và hồi hộp, tối qua cô đã học thuộc lòng lời thoại, tập đi tập lại rất nhiều lần, lúc này cố gắng nói thật trôi chảy không để mắc lỗi.

Cô hỏi nữ diễn viên: “Oánh Nhiên, chị đã từng yêu chưa ạ?”

“Đã từng.”

“Chị có thể chia sẻ với khán giả xem đài những trải nghiệm khắc cốt ghi tâm được không?”

Lý Oánh Nhiên mỉm cười: “Tất nhiên rồi, khi tôi còn học đại học, anh ấy là mối tình đầu của tôi, khi đó anh ấy theo đuổi tôi đuổi đến mức khiến toàn trường xôn xao chấn động.”

Vì tiết mục mang tính vui tươi náo nhiệt, Ninh Trăn còn phải hỏi những câu có tính chất mạnh bạo: “Vậy Oánh Nhiên, nụ hôn đầu của hai người đã diễn ra trong trường hợp nào và ở đâu ạ?”

Ninh Trăn cố gắng không để vẻ ngượng ngùng hiện lên trên gương mặt, bảo người ta miêu tả tỉ mỉ những chuyện thế này, đến bản thân cô còn thấy lúng túng gượng gạo.

Nhưng Lý Oánh Nhiên hết sức thản nhiên: “Năm hai đại học, trong nhà vệ sinh nam.”

“...” Ninh Trăn quả thực choáng váng, nhà vệ sinh nam!

Lý Oánh Nhiên căn bản cho rằng tiết mục này chẳng có mấy người xem, thế là mạnh miệng hỏi gì đáp nấy chẳng chút e dè, nhìn thấy nữ MC chủ trì lời nói cử chỉ mềm mỏng hiền lành, thế là khuấy động

chương trình đặt câu hỏi ngược lại: “Em thì sao, nụ hôn đầu là khi nào?”

Ninh Trăn căn bản không nghĩ tới bước chuyển ngoặt thần thánh này.

Cô nhìn ống kính máy quay cách đó không xa đang hướng thẳng tắp về phía bên này, bấm bụng trả lời: “Lớp mười một.”

“Wow~ người chủ trì yêu sớm nhé.” Lý Oánh Nhiên cười tủm tỉm: “Bạn trai nhỏ của em có đẹp trai không?”

Ninh Trăn khóc không ra nước mắt, trả lời cô ấy: “Đẹp.”

“Đẹp mức nào vậy?”

“Rất đẹp.”

“Phụt ha ha ha ha !”

“...” Ngài đang tham gia chương trình mà! Vỏ bọc thần tượng của ngài đâu? Ngài không còn cần hình tượng nữa sao? Hơn nữa thứ tự này bị đảo ngược rồi...

Cô mới là người chủ trì, cô không muốn ngày đầu tiên ra trận đã bỏ mạng trên sa trường.

Lý Oánh Nhiên cảm thấy cô bé chủ trì xinh xắn này thật thú vị: “Vậy bạn trai hiện giờ của em thì sao? Có phải là anh chàng đẹp trai với nụ hôn đầu kia không?”

“Cùng một người.” Ninh Trăn vẫn đang cố giãy dụa: “Oánh Nhiên, trong số những sao nam đã từng cộng tác chung, chị cảm thấy ai là người đặc biệt nhất ạ?”

“Woa, hai người là tình yêu lâu bền! Em xinh đẹp như thế, bạn trai em chắc cũng là cao phú soái (cao ráo, giàu có, đẹp trai) phải không?”

“... Chúng ta hãy quay trở lại chủ đề trước đó, chị...”

Ninh Trăn chủ trì một ngày, nghẹn lòng muốn nhồi máu cơ tim.

Chị Lam là người chịu trách nhiệm dẫn dắt cô, sau khi xem lại đoạn quay này cũng không kìm được trêu chọc: “Chị cũng chưa được gặp bạn trai em, hôm nào đưa cậu ấy đến đài cho mọi người biết mặt đi.”

Ninh Trăn mếu dở khóc dở: “Có phải hôm nay em biểu hiện tệ lắm không ạ?”

“Đừng nản lòng, dẫn vài lần sẽ quen thôi, hơn nữa nhan sắc này của em nhìn rất thích mắt, tiết mục vốn không ‘hot’, mọi việc ổn cả chẳng sao đâu.”

~

Nhưng hôm sau, chương trình có tên gọi ‘Thời thanh xuân của sao’ bỗng bất ngờ sốt sình sịch.

Lúc chị Lam gọi điện thoại tới, Ninh Trăn vừa mới thức dậy.

“Em mau xem tin nóng trang đầu Weibo.” Giọng chị Lam hớn hở như chim sẻ ríu rít: “Lợi hại lắm Ninh Trăn!”

Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mở weibo ra

——

Lục Chấp: ‘Thì ra anh rất đẹp trai?’

Ninh Trăn: “...!” Lục chấp post video mà cô đã chủ trì hôm qua, còn kèm theo một câu hỏi như thế, người xem giải mã một giây.

Lượng bình luận bên dưới đã vượt quá con số mười vạn.

Cô mở ngẫu nhiên mấy cái ra xem, khiếp vía hãi hùng.

‘Sinh thời hệ liệt, Chủ tịch tập đoàn Lục thị còn sống!’

‘Lần đầu tiên post weibo chính là ân ái, tớ muốn đá thức ăn cho chó này!’

(*Cẩu lương – thức ăn của chó: các cặp đôi yêu nhau thường hay show các hành động thân mật, tình cảm, và các FA thường gọi đó là cẩu lương.)

‘Thì ra Lục tổng là hoa đã có chủ LOL.. LOL.’

...

Không phải Lục Chấp đang ở Mỹ ư? Sao không chịu ở yên bên đó còn kiếm chuyện trêu cô, Ninh Trăn có thể tưởng tượng được bộ dạng cười nghiêng ngã của anh khi xem video mà cô đã chủ trì.

Hai tháng trước anh tỉnh lại, vì đề phòng có máu bầm tụ trong não, ông nội Lục đã đưa anh sang Mỹ kiểm tra.

Cô cũng bắt đầu hăm hở tiến tới giấc mơ, thuê một căn phòng nhỏ ở gần đài truyền hình.

Không nghĩ tới anh vẫn luôn chú ý cô.

Tối đến, cô vừa mới nấu cơm xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Dường như linh tính mách bảo, cô bồn chồn không dám mở cửa.

Cách một cánh cửa, vậy mà tựa như cô có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim anh đập.

Chờ đợi và đau thương trong nháy mắt đã trở nên rất xa xôi.

Người đàn ông bên ngoài cười khẽ: “Này, bạn học nhỏ, không cho bạn trai của em vào nhà à?”

Lúc này cô mới đẩy cửa ra.

Ánh đèn rọi vào mắt anh phản chiếu những tia sáng rực rỡ tựa sông ngân đêm nào.

Anh giang rộng cánh tay: “Anh về rồi.”

Cô cong cong môi, nhào vào lòng anh.

“Nhớ anh không?”

“Nhớ!” Nhớ anh tựa ngàn đời đã đi qua.

Căn phòng nhỏ được cô bày biện rất gọn gàng ấm cúng.

Lục Chấp nhìn một vòng không nén được cười: “Cô bé con có tiền nhất thành phố B vậy mà lại ở trong cái tổ nhỏ thế này?”

“Ở đâu mà có tiền nhất?” Cô phủ nhận: “Em không có ký vào giấy tờ đó.”

“Bây giờ ký?”

“Không ký.”

Anh cũng không miễn cưỡng, dù sao cả đời còn rất dài.

Anh quay lại với chủ đề ngày trước, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô: “Bạn học nhỏ, em còn nợ một câu thích anh.”

“Thời hạn đã qua rồi.” Ninh Trăn chớp chớp mắt: “Hay là ngày mai?”

“Nhẫn tâm như thế.” Lục Chấp cười khẽ.

“Nhưng em đồng ý lời cầu hôn của anh đúng không?” Trong mắt anh ánh lên vẻ hớn hở không thể che giấu, nắm lấy tay cô. Bụng nghĩ thầm cũng may lão tử tỉnh lại sớm, nếu không theo đuổi cả đời đến bảo bối cũng không có.

“Ninh Trăn.”

“Dạ.”

“Bây giờ ba em không ghét anh nữa đúng không?”

Ninh Trăn bật cười: “Dạ.” Lúc trước Ninh Hải Viễn thấy cô đau đớn thương tâm như vậy, cũng biết Lục Chấp yêu cô sâu sắc nhường nào, hiển nhiên không ghét anh nữa. Nhưng cô chưa nói cho anh biết, gặp lại, Ninh Hải Viễn đánh anh một trận là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Trong mắt anh hết thảy là dịu dàng: “Tốt quá, anh đợi em lớn lên.”

Không bỏ lỡ, có thể trao cho em một đời viên mãn vẹn tròn.

Cái yết hầu nơi cổ họng người đàn ông khẽ chuyển động: “Ninh Trăn, em sắp hai mươi mốt tuổi rồi.” Anh cắn răng: “Nếu tính theo tuổi tâm lý, anh cộng lại cũng đã gần ba mươi, em nói có thê thảm không?”

“Thê thảm lắm ạ.” Ninh Trăn không nén được cười.

Anh bẹo mặt cô: “Không có lương tâm, vậy khi nào em gả cho anh?”

Ninh Trăn nghiêm túc trả lời: “Tối nay?”

“...” Lục Chấp chỉ còn thiếu đem mấy chữ ‘trời sập’ viết lên mặt. “Em nghiêm túc sao?”

“Dạ, chưa bao giờ nghiêm túc như thế.” Cả thanh xuân đều là anh, sớm hay muộn nào quan hệ gì? Cô vòng tay ôm cổ anh, hôn lên khóe môi anh: “Lục Chấp bảo em phải bảo vệ anh ấy thật tốt, em nghĩ em có thể làm cho anh ấy hạnh phúc cả đời, anh thấy thế nào ạ?”

Anh ghì chặt thắt lưng cô: “Ừm, chỉ mình em có thể.”

Lục Chấp kìm rồi lại nén, vẫn không cách nào nén được cái câu phóng đãng kia xuống: “Phải thử một chút chứ nhỉ?”

Đôi mắt cô trong suốt long lanh, gương mặt ửng hồng, chỉ nhìn anh như vậy, trái tim anh đã muốn tan ra. Anh dứt khoát vứt luôn mặt mũi: “Em yên tâm, không đau đâu.”

Mười ngón tay đan cài, nụ hôn rơi lên môi.

Ninh Trăn nhắm mắt lại, cố dằn xuống sự run rẩy.

Nghe tiếng anh hít thở, cô có thể cảm nhận được anh đang cố đè nén khát khao ham muốn.

Những nơi ngón tay anh lướt qua đều dâng lên cảm giác run rẩy lạ lẫm. Cô trỗi dậy dũng khí mở mắt ra, không kìm được khẽ thở nhẹ, nhìn dáng vẻ anh say mê kích động, cô thủ thỉ dịu dàng: “Lục Chấp, em vẫn luôn nợ anh một câu.”

Cô nói: “Em yêu anh.” Bắt đầu từ khi anh viết thư tình, nợ một lần nợ suốt bao năm.

Trong mắt anh chảy tràn những tia sáng nhỏ vụn cùng ham muốn, những nụ hôn nông ngắn mạnh mẽ và dữ dội dồn dập rơi xuống, cô có thể cảm nhận được những lời này đã khiến anh trở nên điên cuồng trong nháy mắt.

Cô không biết những lời như thế không thể nói vào lúc này, ba chữ này như thuốc kích tình, đến cuối cùng cô khóc vỡ thành tiếng anh cũng không thể dừng lại.

Không đau chính là lừa người dối quỷ.

Anh thì thỏa mãn tột cùng, tràn trề sảng khoái.

~

Đầu thu tiết trời se lạnh.

Sáng sớm Lục Chấp đã thu dọn xong đồ đạc của Ninh Trăn, đợi cô thức dậy, anh sẽ đưa cô về Lục gia.

Anh kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng rọi vào phòng, bên cạnh là cô say ngủ, bên ngoài mặt trời rực rỡ đang lên, là cảnh tượng anh đã chờ đợi suốt hai kiếp.

Lông mi cô rất dài phủ bóng râm xuống làn da trắng ngần.

Tim anh mềm vụn.

Có lẽ Ninh Trăn vĩnh viễn không bao giờ biết, cái cảm giác vừa gặp đã điên đảo khi lần đầu tiên nhìn thấy cô năm mười bảy tuổi ở kiếp trước.

Anh chơi game suốt đêm, nằm sấp trên bàn học ngủ thiêm thiếp, nghe thấy âm thanh mềm mại dịu dàng của thiếu nữ, anh ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay, chỉ một ánh nhìn, trái tim đã rơi nhịp đập điên loạn.

Suýt nữa anh cho rằng đây là giấc mộng hoang đường trong cơn mơ thức tỉnh.

Thiếu nữ đứng trên bục giảng, gò má ửng hồng, nhẹ nhàng nói: “Hy vọng được học chung với các bạn thật vui vẻ.”

Anh say người, sau đó vỗ tay cùng những người khác.

Hành động ngớ ngẩn mà cả đời anh chỉ làm duy nhất một lần.

Này, Ninh Trăn.

Hoan nghênh em bước vào sinh mệnh anh.

~

Ninh Trăn giơ tay che nắng.

Cô không mở mắt, vô thức cuộn trọn người dúi vào lòng anh.

Cô khẽ cong khóe môi.

Có lẽ từ rất sớm cô đã biết Lục Chấp thích mình.

Khi đó mười sáu tuổi, cô gái nhỏ nhát gan.

Sau khi nói xong mấy lời giới thiệu, trong lòng đầy thấp thỏm lo lắng, bên dưới bục giảng là vô số ánh mắt hoặc tò mò hiếu kỳ hoặc buồn chán vô vị nhìn cô.

Chỉ có duy nhất một ánh mắt không như vậy.

Thiếu niên ngồi ở bàn đầu tiên.

Màu đen trong đôi mắt, là tình cảm nồng nàn sâu đậm không đổi dời.