Em Về Cùng Ngày Nắng

Chương 70: Anh đã từng cầu hôn chưa?




Qua năm mới này, Ninh Trăn cũng sắp tròn hai mươi.

Kiếp trước cô không kịp đi hết thanh xuân, sinh mệnh vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười chín, nhưng đời này mọi thứ đang bình lặng trôi qua, cô tin tưởng hết thảy rồi sẽ tốt đẹp.

Thật lòng mà nói, cô không quá lo lắng chuyện ba có thành kiến với Lục Chấp.

Lục Chấp có một khả năng mà chính bản thân anh cũng không biết, thời điểm anh nhất mực kiên trì, bất cứ ai cũng có thể bị anh làm cho lay động.

Trái tim anh hết đỗi chân thật, da mặt cũng đủ dày.

Không có người nào anh không giải quyết được, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.

Ninh Hải Viễn vẫn không trả lại điện thoại cho cô, nhưng bản thân cũng không mở máy để tránh bị tên khốn kia chọc cho tức chết.

Năm mới đến cùng không khí rộn rã, tinh thần của ông ngoại cũng khá lên rất nhiều.

Ninh Hải Viễn chuyển viện cho ông cụ, điều kiện ở bệnh viện mới không được tốt như nơi cũ, nhưng tâm trạng của ông cụ người vẫn rất vui vẻ.

Ninh Hải Viễn đề phòng Lục Chấp chẳng khác gì phòng trộm phòng cháy, thời điểm Ninh Trăn đi đến bệnh viện, ông ấy cũng đi theo, chỉ sợ tên khốn kia đột ngột từ đâu chui ra.

Cũng may Lục Chấp thông minh, không có chủ động đi trêu chọc.

Ninh Hải Viễn cũng biết đây không phải là giải pháp, rồi cũng tới lúc Trăn Trăn phải quay về trường, trời nam biển bắc, ông ấy không thể nào quản được.

Có điều đúng là tức chết mà.

Tên khốn đó, sao da mặt có thể dày như thế!

Gần đây đám phú nhị đại đều không biết xấu hổ nữa ư?

Một tuần trước khi trở lại trường sau kỳ nghỉ tết, Lưu Uy gọi điện thoại cho Lục Chấp.

“Lục tổng, quả nhiên Thu Linh có biện pháp, đúng là nhìn không ra lòng dạ cô ta sâu như thế, trước đó cô ta đã âm thầm nắm giữ rất nhiều bí mật đen tối của Tấn gia, chờ đến một ngày Tấn gia ngã ngựa.”

Hắn vẫn không quên kèm theo một câu cảm khái: “Chậc, độc nhất là lòng dạ đàn bà mà.”

Lục Chấp hết đỗi bình thản phê duyệt xong hồ sơ trên bàn mới lên tiếng hỏi Lưu Uy: “Điều kiện của cô ta?”

“Đúng là có, cô ta nói cô ta muốn cậu cho cô ta một sự bảo đảm, còn muốn gặp Thu Miểu.”

“Nói điều kiện?” Lục Chấp lạnh lùng nhếch môi.

“Cái đó Lục tổng...”

“Được rồi.” Lục Chấp nói: “Tôi không có nhiều thời gian để dây dưa với Tấn gia.”

Trăn Trăn đã sắp tròn hai mươi tuổi, anh phải chuẩn bị cầu hôn.

Nhưng hiện tại bố vợ tương lai còn đang muốn đánh gãy chân anh, đúng là chẳng phải tin tốt lành gì.

“Đưa Thu Miểu tới nhà lớn của Lục gia cho bọn họ gặp nhau, đồng thời những thứ Thu Linh yêu cầu cùng với giấy tờ sang Mỹ, toàn bộ ở trong thư phòng của Lục Minh Giang, thím Trịnh có chìa khóa, đi tìm bà ấy lấy.”

Lưu Uy kinh ngạc: “Lục...”

Ánh mắt Lục Chấp trầm tư phẳng lặng, không lên tiếng.

Trước khi chết Lục Minh Giang đã thu xếp chu đáo tất cả mọi thứ cho Thu Linh, chỉ cần Lục Chấp buông tha cho cô ta, đời này cô ta có thể tiếp tục sống mà không phần phải lo lắng điều gì.

Khi đó Lục Chấp vào thăm ông ấy, người sắp chết nhưng ánh mắt lại bình thản đến lạ.

Ông ấy nói xin lỗi Lục Chấp.

Ông ấy bảo: “Xin lỗi con, lúc con còn nhỏ ba đã không quan tâm chăm sóc con, đến khi ba nhận ra được điều đó thì con đã trưởng thành không còn cần người cha này nữa. Con ưu tú hơn ba.”

Ánh mắt vẩn đục của Lục Minh Giang bỗng ngập tràn ánh sáng: “Thời điểm ba biết mẹ con, bà ấy cũng chỉ lớn như con bây giờ, ba thầm nghĩ tính cách bà ấy nũng nịu yêu kiều quen được cưng chiều như thế lại là hôn nhân thương mại, đời này ai chịu nổi bà ấy chứ, cho dù có cưới bà ấy ba cũng sẽ không thích bà ấy, đã vậy thì cùng nhau thê thảm đi.”

Ông ấy vừa nói vừa cười: “Nhưng chuyện đời không ai nói trước được, ba một mặt ghét bà ấy nhưng đồng thời lại không dằn được lòng thích bà ấy. Sau này, bà ấy sinh con rồi cứ thế mà đi, ba luôn day dứt ân hận nếu như có thể trở lại cái thuở ban đầu thì tốt nhường nào, ba sẽ bao dung bà ấy nhiều hơn một chút, yêu thương bà ấy nhiều hơn một chút.”

Lần đầu tiên Lục Chấp nghe thấy ba mình nhắc về mẹ dịu dàng như thế, đôi đồng tử đen láy trong mắt anh khẽ hướng nhìn người trên giường bệnh, im lặng không nói gì.

“Lục Chấp,” Lục Minh Giang nói: “Ba rất hèn nhát nhu nhược, từ đầu đến cuối ba không tin bà ấy đã chết, lúc nào trong đầu cũng nuôi suy nghĩ, có lẽ bà ấy chỉ đi đến một nơi nào đó, ở đó, chờ đợi một ngày ba tìm được bà ấy. Sau này ba gặp được Thu Linh, năm đó cô ấy cũng vừa tròn đôi mươi, là độ tuổi của mẹ con lúc ba mới gặp bà ấy. Thu Linh làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng bị người ta ức hiếp, ba đưa cô ấy về nhà. Dung mạo của cô ấy giống mẹ con như hai giọt nước, ba đã nghĩ, liệu có phải mẹ con quay về tìm ba không?”

Lục Chấp cảm thấy ông ấy vừa đáng thương lại đáng buồn.

“Sau này ba cũng biết cô ấy lòng dạ khôn lường, nhưng mà Lục Chấp, cuộc đời ba không cách nào bước ra khỏi cái ảo ảnh này được rồi, cho tới tận bây giờ, ba mới tin mẹ con đã bỏ ba mà đi hai mươi năm.

Lỗi không phải ở mẹ con, cũng không phải của Thu Linh mà là ở ba. Ba tự mình đi tìm mẹ con nói lời xin lỗi, còn Thu Linh... cô ấy còn trẻ, thậm chí đến cấp ba còn chưa được học xong. Hãy để cho cô ấy sang Mỹ bắt đầu một cuộc đời khác, trường học, nơi ở, chi phí sinh hoạt của cô ấy ba đã chuẩn bị chu toàn, là ba có lỗi với cô ấy, coi như ba cầu xin con, buông tha cho cô ấy.”

Lục Chấp cảm thấy ông ấy thật đáng buồn nhưng cũng hết sức nực cười.

Anh hiểu thấu cái nỗi đau mất đi tình yêu, nhưng con người cả đời chỉ có thể khắc sâu trong tim hình bóng một người, sao có thể hồ đồ đi yêu một kẻ thế thân?

Ninh Trăn sống một ngày, anh yêu cô một ngày.

Nếu cô chết, trái tim anh cũng chết, làm sao còn có thể yêu một người nào khác. Càng sẽ không bởi vì khuôn mặt, giọng nói giống nhau mà nhận nhầm người.

Lưu Uy ‘vâng’ một tiếng rồi hỏi anh: “Lục tổng, cậu có trở về thành phố B không? Hiện giờ Tấn gia đang rối ren, tình hình tài chính gặp phải vấn đề lớn, nếu như Thu Linh đồng ý giúp đỡ, bên Tấn gia chắc chắn sẽ không để yên, nếu không thì cậu quay về đề phòng những tình huống xấu có thể xảy ra?”

“Không cần.” Lục Chấp dừng một lát: “Đúng rồi... trong thư phòng của tôi có một tập tài liệu, anh cất cẩn thận.”

Ngữ điệu của anh khá nghiêm nghị, Lưu Uy cực kỳ tò mò đó là cái gì.

Nhưng Lục tổng không cho phép hắn cù cưa dông dài.

Lục tổng cố làm ra vẻ hiu hiu thong dong hỏi hắn: “Hiện giờ con gái mười chín tuổi đính hôn có sớm không?”

Lưu Uy nhủ thầm trong bụng, nếu mà là con gái lão tử, lão tử sẽ giết chết thằng khốn kia.

Có điều Lưu Uy là ai chứ, là một trợ lý có đầu óc thông minh sáng suốt không bị đứt mạch chỗ nào, làm sao có chuyện phỉ báng tuyên chiến với cấp trên như thế, hắn thề son hẹn sắt nói càn: “Sớm chỗ nào chứ, vừa vặn vừa vặn, mười chín đính hôn hai mươi kết hôn quá hoàn hảo!”

Giọng của cấp trên phơi phới: “Được.”

Lưu Uy nín cười, ngài chờ bị nhạc phụ đại nhân nhà ngài đánh chết đi.

Hắn sẽ âm thầm đứng phía sau xem Lục tổng bất khả chiến bại trên thương trường phớn phở đi chịu chết.

“Lục tổng, nếu mọi việc đã ổn thỏa thì nhanh chóng trở về thành phố B đi, bên đó không phải là địa bàn của Lục gia ngài, làm gì cũng không an toàn.”

Mặc dù đó là nhà của bạn gái nhỏ ngài.

~

Thu Linh nhìn thấy Thu Miểu bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm.

Em gái cô ta năm nay mới mười tám tuổi nhưng trên mặt đã bị lưu lại vết sẹo do phẫu thuật, tính cách cũng hết sức lạnh nhạt lạnh lùng.

Một cô gái nhỏ trở thành ra như vậy, hai nhà Lục Tấn không thoát khỏi liên quan.

Thu Miểu cau mày: “Chị, chị thật sự tin Lục Chấp sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”

“Sao lại không tin?”

“Trước kia chị...” Chuyện đứa trẻ.

“Nhưng suy cho cùng chị cũng không có làm gì hại cậu ta.” Thu Linh dửng dưng: “Tính cách của Lục Chấp, chỉ cần chúng ta không chọc vào cậu ta, cậu ta sẽ xem chúng ta như con giun con dế, đến nghiền chết cũng lười hao công tốn sức.”

Mặc dù hình dung này không dễ nghe, nhưng sự thật chính là như vậy.

Lưu Uy xuống lầu, đưa xấp hồ sơ trên tay qua cho bọn họ: “Đây, xem thử đi, toàn bộ những thứ cô yêu cầu.”

Thoạt đầu, Thu Linh nở nụ cười xinh đẹp động lòng người luôn thường trực bên khóe môi lật giở từng trang, đến trang cuối cùng nét cười tan biến.

Lưu Uy đứng một bên hừ lạnh: “Tôi cũng coi như đi theo tiên sinh Lục Minh Giang gần mười năm, ông ấy thật sự không có bất cứ lỗi gì với cô, trên hồ sơ có đầy đủ mọi thứ, nhà ở Mỹ, trường học, thậm chí đến bệnh viện chữa bệnh đau dạ dày của cô ông ấy cũng đã liên hệ chu đáo, cô tự mình từ từ xem.”

Thu Linh trầm mặc xem hết xấp tài liệu kia.

Thu Miểu hỏi Thu Linh: “Chị sao vậy?”

Cô ta lắc đầu.

Lưu Uy lạnh lùng: “Đúng rồi, đến phút cuối trước khi nhắm mắt tiên sinh Lục Minh Giang vẫn còn đợi cô, nhưng cô đã không đến.”

Thu Linh siết chặt xấp tài liệu trên tay, vẫn không ngẩng đầu lên.

Thật lâu sau, cô ta mới khàn giọng: “Tôi sẽ nói bí mật của Tấn gia, anh hãy nghe cho kỹ. Ông cụ Tấn gia giết người... giết... bà nội của Lục Chấp.”

Vẻ mặt vốn hờ hững không màng đếm xỉa của Lưu Uy lập tức biến thành ‘F*ck’.

Ông cụ Lục day dứt đau lòng luôn cho rằng vợ mình tự sát... hóa ra là hiện trường giả.

Con bà nó lật trời.



Thu Linh hít sâu một hơi nói tiếp: “Người đang nắm giữ Tấn gia hiện giờ cũng không phải là dòng giống của ông cụ Tấn, chỉ cần làm giám định AND sẽ biết ngay.”

Lưu Uy suýt chút nữa phá lên cười, ông cụ Tấn tranh đấu nửa đời, không ngờ nón xanh đội chắc đét như thế.

Giới quyền quý đúng là hỗn loạn.

Hai sự kiện kinh thiên động địa này, quả thật đã đủ khiến Tấn gia rơi đài.

Lưu Uy vừa mới bước ra cửa định gọi điện báo cho Lục tổng tin tức này, Thu Linh đã gọi hắn lại: “Anh đợi đã.”

“Có chuyện gì sao?”

“Giúp tôi nói với Lục Chấp một tiếng xin lỗi, ngoài ra, cậu ấy ở thành phố A phải cẩn thận một chút, nơi đó... là địa bàn của Lâm gia không sai chứ?”

Lưu Uy nhíu mày: “Là Lâm Tử Xuyên, bạn cũ của Lục tổng.”

“Ừm.”

“Được, coi như cô vẫn còn chút lương tâm.”

“Lưu Uy!”

“Cô nói hết một lần có được không?”

“Anh... có thể cho tôi biết...” Giọng Thu Linh bật thốt nghẹn ngào: “Mộ của Lục... Lục Minh Giang ở đâu không? Tôi... dù sao tôi cũng phải kính anh ấy một chung rượu.”

Lưu Uy sững sốt, nhìn người phụ nữ nước mắt nhạt nhòa.

Hắn đột nhiên nhớ lại mấy năm trước, Lục Minh Giang cười nói – cô ấy không tệ như thế đâu, là các cậu nghĩ cô ấy quá tệ. Con người rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng đều phải nỗ lực để sinh tồn, đến khe đá còn có thể nứt ra hoa mà.

Cô ấy và Thu Miểu đều bị người ta khi dễ uy hiếp mà trưởng thành, Thu Linh là chị, cô ấy phải bảo vệ chính mình còn phải bảo vệ chu toàn cho em gái.

Thời điểm dẫn Thu Miểu rời khỏi nhà lớn Lục gia.

Cô ấy trầm mặc cúi người vái chào nơi đã ở bao năm.

“Chị?” Thu Miểu gọi cô ấy.

“Miểu Miểu.” Cô ấy nói: “Khi còn bé chúng ta đã nói, sau này lớn lên sẽ trở thành người tốt, đúng không?”

“Dạ.”

“Chị đã không giữ lời.” Cô ấy hạ thấp giọng: “Nhưng bắt đầu từ bây giờ cũng không muộn.”

~

Lưu Uy đang háo hức định báo cho Lục tổng hai tin tức oanh tạc này.

Giọng Lục Chấp nghe có phần căng thẳng gượng gạo, nhưng anh cố làm ra vẻ thản nhiên: “Lưu Uy, anh đã từng cầu hôn chưa?”

“...” Sặc, con trai con gái của hắn lớn như vậy, không cầu hôn thì chắc từ trên trời rớt xuống chắc?

“Chuyện này, tỷ lệ thành công cao bao nhiêu?”

“...” Đây là câu hỏi quỷ gì thế, muốn tôi làm báo cáo thống kê quốc gia cho ngài sao?

“Lỡ như bị từ chối, phải phản ứng thế nào?”

“...”

“Được rồi Lưu Uy, anh không cần nói gì hết, lão tử không thể nào có chuyện thất bại.”

Trợ lý oán hờn nhất trong lịch sử – Lưu Uy.

Hắn con bà nó đến một chữ còn chưa kịp nói nữa!