Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 78




Mũi tên màu đỏ thẫm nhanh chóng bật ra, xé gió xẹt qua một đường vòng cung trên không trung rồi vững vàng đâm thẳng vào vùng màu vàng. Lý Tầm buông thõng hai cánh tay, phóng tầm mắt ra xa xác nhận thành tích.

“Ten.” Trên sân vang lên âm thanh cứng nhắc của trọng tài, tiếng vỗ tay và tiếng còi xung quanh vang động núi sông.

“Vòng 10! Lý Tầm lại một lần nữa bắn trúng vòng 10!”

Tại hiện trường thi đấu giải vô địch thế giới cung Recurve nam nội dung đồng đội, bình luận viên của đội tuyển Trung Quốc phát ra âm thanh mừng rỡ như điên vào thiết bị. Bình luận viên khách mời ngồi bên cạnh cũng nở nụ cười tươi, “Đây là vòng 10 thứ hai mà Lý Tầm bắn ra ngày hôm nay, sự phát huy vô cùng xuất sắc.”

Giải đấu được tổ chức ở nước ngoài, mấy hôm nay nhiệt độ cũng rất cao. Bên ngoài sân bãi không có chỗ che nắng, ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, đường tên bay rất dài bao xung quanh khu vực khán giả, phần lớn đến xem trực tiếp là khán giả nước ngoài.

Trên màn hình to đùng hiển thị điểm số trước mắt của hai đội đang dự thi.

CHINA: Set 2 pts

UKRAINE: Set 0 pts

Thi đấu đồng đội nam 8 lấy 4, đội Trung Quốc đấu với đội Ukraine. Lượt đầu tiên kết thúc, vận động viên đội Trung Quốc chiến thắng đội Ukraine với thành tích 58 điểm, được cộng thêm 2 điểm.

Bình luận viên tranh thủ khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của vận động viên, giới thiệu thông tin: “Những khán giả thường xuyên quan tâm bộ môn bắn cung chắc chắn đều biết rõ, đây là một lão tướng của đội Trung Quốc chúng ta, năm nay 32 tuổi, thân hình vô cùng cao, cũng cực kỳ đẹp trai. Vì một số lý do cá nhân nên bốn năm trước anh ấy giải nghệ, năm ngoái mới chính thức quay lại. Đây là lần đầu tiên anh ấy tham gia Giải vô địch thế giới.”

Bình luận khách mời ừm một tiếng, nói: “Có thể thấy trình độ thi đấu của anh ấy vẫn đang trong trạng thái đỉnh cao, so với hai vận động viên trẻ năm nay mà nói, trạng thái của Lý Tầm vẫn ổn định nhất.”

“Là người bắn cuối cùng trong đội hình ba người sẽ phải gánh áp lực nặng nhất, nhất định phải có năng lực lật ngược tình thế, giành được hai điểm then chốt khởi đầu sẽ giúp tâm lý của các tuyển thủ trẻ vững vàng hơn một chút sau đó.”

Người bắn cuối cùng trong đội ba người, nghĩa như tên, chính là vận động viên thi đấu thứ ba trong nội dung đồng đội.

Trong nội dung này, mỗi đội sẽ có sáu mũi tên một lượt. Ba vận động viên mỗi người có hai, vì tính thưởng thức của trận đấu, vận động viên hai quốc gia sẽ luân phiên bắn cung. Mỗi mũi tên đều trực tiếp ảnh hưởng tới tâm lý của tuyển thủ kế tiếp.

Cho nên xếp thứ tự trong đấu đồng đội rất quan trọng. Mũi tên đầu tiên có vai trò rất lớn, tìm một người có năng lực tổng hợp khá mạnh bắn ra thành tích ổn để tạo khí thế. Còn mũi tên cuối cùng thường sẽ phân thắng thua vào thời khắc mấu chốt, áp lực như núi Thái Sơn nên cần một tuyển thủ dày dạn kinh nghiệm thi đấu, kết thúc trận đấu thật đẹp mắt.

Thứ tự ra sân của đội Trung Quốc là Tống Ngưỡng, Vu Thận Vi và Lý Tầm.

Đấu đồng đội tổng cộng có bốn lượt, đội giành chiến thẳng được cộng hai điểm, hòa mỗi bên cộng một điểm, đội nào giành được năm điểm trước sẽ trực tiếp vào vòng bán kết.

Trên màn ảnh phía xa, Lý Tầm đội mũ bóng chày và đeo kính râm xuất hiện giữa màn hình. Anh vươn cánh tay ra, Tống Ngưỡng và Vu Thận Vi cũng chồng tay lên, cùng hô to một tiếng khí thế: “Cố lên!”

Vòng thứ hai do đội Ukraine bắn trước.

Tống Ngưỡng kề sát phía sau Lý Tầm, cằm tì lên bả vai anh, “Nóng quá à, phơi chết em rồi. Em cảm giác mình sắp cảm nắng…”

Lý Tầm cởi mũ bóng chày xuống đội lên đầu cậu, “Đợi lát nữa xong anh mua kem cho em.”

Tống Ngưỡng ấn vành mũ xuống, ra sức tưởng tượng: “Thật ra em muốn uống nước mơ chua Bắc Kinh hơn, tốt nhất là ướp lạnh, ăn kèm với mỳ gà lạnh, quá đã!”

Mặt mày Lý Tầm hớn hở, anh thấp giọng nói: “Em biểu hiện thật tốt, về nhà anh chuẩn bị cho em.”

Tống Ngưỡng ghé sát bên tai anh, “Nhưng biểu hiện không tốt thì làm sao đây?”

Lý Tầm nhướng mày hỏi ngược lại: “Em nói xem?”

Tống Ngưỡng: “Nhận phạt.”

Vương Nam Phong đang quan sát đối thủ, vô tình nhìn thấy tư thế dính vào nhau như trẻ sinh đôi của hai người thì vội ho một tiếng.

Cả hai không có phản ứng gì, ông lại hắng giọng thêm cái nữa.

Cuối cùng Lý Tầm cũng quay đầu lại, gửi cho ông ánh mắt “Sao thế?”.

Vương Nam Phong ngoắc tay, “Qua đây đứng đi.”

Lý Tầm sải bước dài tới chỗ ông, dù Tống Ngưỡng không hiểu mô tê gì nhưng cũng đi nhanh qua. Cậu giống như động vật nhỏ vừa ra đời, còn đang thiếu sữa để uống, muốn cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên người động vật trưởng thành mới an tâm.

Vương Nam Phong hết cách ép bọn họ, đấu tranh tư tưởng rồi từ bỏ. Dù sao giới truyền thông có hỏi thì cứ trả lời là tình cảm anh em quá tốt đẹp.

Ba mũi tên của đội Ukraine kết thúc, bình luận viên thông báo: “26 điểm, xem ra người bắn thứ hai của họ có trạng thái không ổn định lắm. Hai lần đều xuất hiện sai lầm.”

Khách mời giải thích: “Bản thân đội Ukraine cũng xếp hạng thấp hơn đội Trung Quốc chúng ta trên bảng xếp hạng quốc tế, lại thêm ngay lượt đầu tiên đã bị đội chúng ta vượt mặt, chắc chắn chịu áp lực rất lớn. Điều quan trọng nhất là vận động viên phải tự tìm cách hóa giải áp lực cho bản thân thế nào.”

“Anh có thể dự đoán xem thành tích lượt này của đội Trung Quốc chúng ta sẽ như thế nào không?”

“Với trạng thái trước mắt mà nói, tôi cho rằng chúng ta có xác suất rất lớn giành thêm hai điểm nữa. Trước tiên phải nhìn xem hai vận động viên trẻ hai mươi tuổi có phát huy ổn định hay không. Hai cậu ấy còn rất trẻ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy họ trong giải đấu này.”

“Vậy chúng ta hãy mong chờ vào sự thể hiện của bọn họ.”

Đèn đếm ngược sáng lên, Tống Ngưỡng đứng lên vạch bắn, hàng vạn con mắt đang nhìn chằm chằm thẳng vào cậu.

Vu Thận Vi hét lên sau lưng: “Thả lỏng ra mà bắn, 26 điểm thôi, chuyện nhỏ.”

Lý Tầm dính chặt mắt vào nhúm tóc bị gió thổi dựng lên sau gáy Tống Ngưỡng, khẽ giọng khích lệ: “Cố lên, bọn anh ở đây, đừng nôn nóng.”

Máy quay di chuyển sang khu vực khán giả, những cổ động viên mặc đồng phục cổ vũ màu đỏ giơ cờ và banner trong tay lên cao nữa.

Tống Ngưỡng thu lại tầm mắt khỏi vài chữ “Đội Trung Quốc cố lên“, hít sâu một hơi, động tác lưu loát cài mũi tên giương cung, nheo mắt lại ngắm bia.

Hiện trường thi đấu yên tĩnh lại một cách thần kì, bên tai chỉ còn tiếng đi lại khẽ khàng của nhân viên công tác.

Clicker hạ xuống đúng thời điểm, Tống Ngưỡng thả đầu ngón tay ra.

“Vòng 10!” Giọng bình luận viên vang lên đanh thép, “Đây là vòng 10 đầu tiên của Tống Ngưỡng ngày hôm nay! Xem ra vận động viên của chúng ta đã tìm được cảm giác thi đấu.”

Bình luận viên khách mời nói: “Bây giờ tôi có thể cảm nhận được tại đây đang có gió, nhưng rất may là sức gió này cũng không gây ảnh hưởng tới tuyển thủ của chúng ta phát huy.”

“Cái này có liên quan đến phương thức huấn luyện bình thường của họ đúng không?”

“Đúng vậy. Trong giai đoạn tuyển chọn và chuẩn bị, các vận động viên của chúng ta đã thực hiện khóa huấn luyện đặc biệt, phải thích ứng với các điều kiện thời tiết, sân bãi, nhiệt độ không giống nhau. Tôi nghĩ cho dù tình hình có xấu đến mức nào đi chăng nữa, họ đều có thể tích cực đối phó.”

Vòng 10 của Tống Ngưỡng ổn định được tinh thần chiến đấu, cậu xoay người nắm lấy bàn tay nóng ướt của Lý Tầm mấy giây mới buông ra.

Đến lượt Vu Thận Vi ra sân.

Lý Tầm kề sát bên tai Tống Ngưỡng, nhỏ giọng khen ngợi: “Vừa nãy em thể hiện rất tuyệt, huấn luyện viên đội bên cạnh đều khen động tác của em.”

“Thật sao?” Tống Ngưỡng nhìn thoáng qua đội ngũ đứng gần đấy, huấn luyện viên đang nói gì đó với vận động viên. Cho dù có bị kính râm che thì cậu vẫn có thể cảm giác được sắc mặt ông ta có vẻ nghiêm nghị, chẳng qua không giống như đang chỉ trích mà là khích lệ.

“Anh còn có thể nghe hiểu tiếng Ukraine sao?”

“Vừa nãy ông ta nói tiếng Anh.”

Vu Thận Vi bắn trúng vòng 9 điểm không tệ. Lý Tầm giành được 10 điểm hoàn thành phần thi tốt đẹp.

Tổng điểm ba mũi tên được 29, áp đảo đội Ukraine ở cả ba lượt, giữ ưu thế tuyệt đối thường không thấy ở các giải đấu lớn.

Máy quay di chuyển đến khu vực khán giả, mấy lãnh đạo của đội tuyển quốc gia đang gác chéo chân bình tĩnh uống trà.

Bình luận viên trực tiếp hưng phấn tới mặt mày hớn hở: “Tôi nghĩ ba mũi tên sau của đội Ukraine rất khó vớt vát lại, cơ hội đội Trung Quốc vào tứ kết tranh huy chương là rất lớn.”

“Đúng vậy, có thể nói vòng này vận động viên của chúng ta đã nắm chắc phần thắng. Thật ra từng mũi tên của họ khi ra sân đều là nền tảng cho các biểu hiện phía sau. Đấu càng hay thì càng nguy hiểm, càng đấu càng xuất sắc. Ngay từ đầu đã tụt lại thì tư tưởng sẽ chịu đả kích rất lớn, thậm chí bạn có thể cảm nhận được vận động viên đội Ukraine đang căng thẳng. Tốc độ đấu của họ rất chậm.”

Trận này đấu với Ukraine, đội Trung Quốc giành được chiến thắng có thể nói là không hồi hộp chút nào. Hết trận đấu, các đội viên bị phóng viên và máy quay bao vây xung quanh.

Đối diện với những chuyện mới mẻ thế này, Tống Ngưỡng thiếu cảm giác an toàn đi sang dính chặt lấy Lý Tầm.

Nhưng khi được yêu cầu tạo dáng chụp ảnh, anh chàng lại vui vẻ cong ngón tay, thể hiện nửa trái tim….

Lý Tầm quét mắt qua, đến đứng cùng với cậu.

Tống Ngưỡng mỉm cười trước máy quay, tai cậu đã nóng đến hồng hồng.

Vu Thận Vi khó chịu nói: “Mấy người như vậy khiến tôi có vẻ rất dư thừa.”

Tống Ngưỡng và Lý Tầm liếc mắt nhìn nhau, gần như là đồng thời giơ cánh tay nâng lên quá đỉnh đầu, tạo ra một hình trái tim lớn…

Vu Thận Vi bị vướng ở chính giữa, chẳng hiểu sao có cảm giác mình giống như con chó.

Quay trở về khu vực nghỉ ngơi, Tống Ngưỡng cất cung tên đi, nhận thức ăn và đồ uống.

Bọn họ giải quyết bữa trưa tại đây luôn, đồ ăn do ban tổ chức chịu trách nhiệm chuẩn bị, không phải Hamburger thì là mỳ sợi, khoai tây nghiền. Đồ nước ngoài không hợp khẩu vị cậu, lại thêm thời tiết nóng, cậu ăn mấy miếng salad đã đặt dĩa xuống.

Lý Tầm xiên hai miếng bò bít tết nhỏ đưa đến bên miệng cậu, “Ăn mấy miếng nữa, nếu không chiều không có sức.”

Tống Ngưỡng giơ cánh tay lên, chọc chọc vào cơ bắp của bản thân: “Yên tâm, em có sức mà.”

Lý Tầm vẫn không thu tay lại, Tống Ngưỡng không ép được anh đành phải há miệng cắn. Miếng thịt bò khá khô, cậu ăn mà như uống thuốc, phải uống ngụm nước trái cây lớn mới trôi được.

Bên cạnh vang lên tiếng cười, bọn họ quay đầu lại, chính là mấy người Hàn Quốc tình cờ gặp ở Thanh Hải lần trước.

Ahn JiMoo không hề e dè dùng tiếng Trung chế nhạo: “Chưa tốt nghiệp nhà trẻ à? Còn cần người đút nữa?”

Đối phó với mấy thằng ngu cách tốt nhất là lờ nó đi. Tống Ngưỡng thầm nhủ trong lòng xong thấy dễ chịu hơn hẳn.

Ahn JiMoo cười cười, lau miệng đứng dậy đi tới trước mặt Lý Tầm: “Ầy, tôi nói với anh chuyện này.”

Lý Tầm cau mày không nói gì.

Ahn JiMoo cười khẩy cúi người xuống, tới gần Lý Tầm nói nhỏ không ai nghe thấy được: “Anh có cảm thấy mình rất giống bố tôi không?”

Mặc dù Tống Ngưỡng không nghe thấy nhưng nhìn nụ cười này của cậu ta cũng có thể cảm nhận được, Ahh JiMoo không nói được chuyện gì hay ho.

Lý Tầm ngẩn ra vài giây, ấn vào ghi âm, đưa điện thoại tới: “Tôi nghe không rõ, cậu lặp lại lần nữa đi.”

Ahn JiMoo cụp mắt nhìn sang, không bằng lòng lắm xoay người đi.

Vu Thận Vi hiếu kỳ nói: “Thằng đấy nói gì với anh thế?”

Lý Tầm lảng tránh, nhắc nhở: “Nếu như buổi chiều có cơ hội đấu với Hàn Quốc, nhất định phải cẩn thận. Đám người này còn có thể gây kích động tới chúng ta, mọi người tuyệt đối phải tỉnh táo, tránh để bọn họ dao động.”

Tống Ngưỡng: “Vâng.”

Vòng tứ kết diễn ra vào đầu buổi chiều, Trung Quốc đấu với Ấn Độ, Hàn Quốc đấu với Mỹ. Đội Trung Quốc vẫn phát huy xuất sắc như cũ, dùng thành tích 5:3 lấn át Ấn Độ, trở thành đội đầu tiên lọt vào vòng chung kết.

Khi bọn họ kết thúc, có một phóng viên nước ngoài chặn Vu Thận Vi hỏi: “You surprised the audience with your performance today. Do you have confidence in the next final?” (Sự thể hiện của bạn hôm nay khiến khán giả rất bất ngờ, bạn có tự tin cho vòng đấu kế tiếp không?)

Vẻ mặt Vu Thận Vi nghệt ra, không có phiên dịch viên ở đây, cậu ta chỉ vào Lý Tầm, ấp úng nói: “”I don’ t know what you say. This is our… our đội trưởng.” Cậu ta châu đầu ghé tai hỏi Tống Ngưỡng: “Đội trưởng nói thế nào?”

Lý Tầm suýt chút nữa bị trình độ tiếng Anh nát bét của cậu ta dọa quỳ, hơi cúi người xuống nói vào micro: “”We will try our best.” (Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.)

“”Are you worried about being defeated by the Korean team again?” (Bạn có lo lắng sẽ bị đội tuyển Hàn Quốc đánh bại một lần nữa không?)

Để lấy lòng thiên hạ, những người làm truyền thông luôn thích lợi dụng miệng lưỡi của mình đưa ra các câu hỏi nhanh chóng. Chữ “again” của người hỏi giống như một cây kim chọc thẳng vào trái tim Lý Tầm.

Chẳng qua khoảng thời gian vài năm cũng đã đủ tôi luyện một con người trở nên đao thương bất nhập.

Lý Tầm đối mặt với máy quay, mặt không đổi sắc nói: “They’re the ones who should be worried about being defeated.” (Bọn họ mới là người nên lo lắng bị đánh bại.)

Lại một lần nữa chạm mặt đội Hàn Quốc là trong trận chung kết trên sân thi đấu, hai đội lần lượt ra sân.

Bầu không khí chung kết sôi động hơn nhiều so với giữa trưa, cả khu vực khán đài có hơn năm nghìn vị trí, tất cả đều kín chỗ ngồi.

Khí thế thi đấu tăng vọt, trong phòng phát sóng trực tiếp, bình luận viên lưu loát thông báo: “Ra sân trước là đội Hàn Quốc, người đầu tiên là Ahn JiMoo, một vận động viên trẻ mười chín tuổi. Tuy là người nhỏ tuổi nhất trong đội nhưng thành tích thi đấu của cậu ấy cũng rất đáng kinh ngạc.”

“Người đang vào sân thứ hai là Ryoo JeongMyung, hai mươi sáu tuổi, cũng là một lão tướng nổi tiếng, hiện đang xếp thứ 19 trên bảng xếp hạng thế giới.”

“Người thứ ba trong đội là Park JaeYong, bằng tuổi với Lý Tầm của đội chúng ta, năm nay 32 tuổi, cũng là một lão tướng vô cùng xuất sắc của đội Hàn Quốc, thường xuyên có mặt tại Giải vô địch thế giới và Thế vận hội Olympic. Lần trước anh đã giành chức vô địch thi đấu cung Recurve đơn nam giải vô địch thế giới, huy chương vàng nội dung đồng đội và cá nhân ở Olympic.”

Bình luận viên khách mời: “Thực lực đội Hàn Quốc thống trị các giải bắn cung quốc tế không thua gì đội bóng bàn của Trung Quốc chúng ta, đến nay vẫn chưa đánh mất huy chương vàng giải vô địch thế giới lần nào. Nhóm nam của Trung Quốc chúng ta năm nay chỉ còn cách chức vô địch một bước, nhưng đây cũng là bước đi khó vượt qua nhất. Gánh vác trọng trách trên vai, hi vọng đội viên của chúng ta có thể gắng giữ sự bình tĩnh, duy trì sự tỉnh táo, kiên cường trước áp lực, phát huy được trình độ tốt nhất.”

Nhìn thấy Park JaeYong, Lý Tầm nhớ đến chấn thương từng dính phải ở Thanh Hải.

Trọng tài ra hiệu cho đội viên hai bên bắt tay. Lý Tầm nắm chặt tay Park JaeYong, có thể cảm nhận được đối phương thầm vận lực, anh cũng không chịu yếu thế siết chặt tay. Hình thể hai bên có chênh lệch, lại thêm ngón áp út của Park JaeYong đeo nhẫn, hơi dùng sức là khớp xương sẽ bị nhẫn cấn vào đến đau đớn.

Sau khi thả tay ra, hắn nhíu mày vẩy cánh tay, trừng mắt nhìn Lý Tầm, nghiến răng nghiến lợi nói toàn tiếng Hàn, trông biểu cảm có lẽ không phải nói cái gì hay ho.

Lý Tầm nhíu mày, cũng học theo dáng vẻ của hắn ở Thanh Hải, nhún vai tỏ vẻ mình nghe không hiểu.

Tống Ngưỡng lên đầu tiên, cậu đứng lên vạch bắn, vừa ngước mắt lên đã thấy biển người đông nghịt.

Ban tổ chức rất khéo léo phân chia khu vực khán đài theo quốc gia, đội cổ động của hai nước Trung-Hàn không kém nhau bao nhiêu, giơ quốc kỳ và biểu ngữ không giống nhau, một đỏ một trắng, cảnh tượng trên khán đài chia ra thành hai nửa mang tính phân biệt và biểu trưng rõ ràng.

“Đội Trung Quốc! Cố lên!” Không biết là ai tiên phong, khán đài bỗng nhiên náo động hẳn lên, họ giơ cao biểu ngữ trong tay ra sức hò hét.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, bình luận viên siết chặt lấy kịch bản: “Hiện tại mũi tên đầu tiên của đội Trung Quốc sẽ do vận động viên trẻ Tống Ngưỡng của chúng ta bắn. Đối với thi đấu đồng đội mà nói, mũi tên này của cậu ấy cực kỳ quan trọng…”

Tống Ngưỡng hít sâu trong tiếng reo hò khí thế ngất trời, giơ hai tay lên, trông như đang bình tĩnh ngắm bia nhưng thật ra suy nghĩ của cậu đã vọt lên cả trăm.

Sự căng thẳng của cậu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ ngắm bia, điểm này Tống Ngưỡng cũng nhận thức được nhưng cậu rất khó khống chế. Clicker chưa hạ xuống, cậu sẽ không thể buông tay.

Đã mười lăm giây.

Lý Tầm đứng phía sau Tống Ngưỡng, một tay đỡ cung tên, nói: “Cứ từ từ, không vội, vẫn còn thời gian.”

Thời gian tổng cộng cho sáu mũi tên thi đấu đồng đội là 120 giây, theo lý mà nói, trung bình mỗi mũi tên là 20 giây, nhưng cho dù có vượt quá 20 giây cũng không sao. Những đội viên phía sau chỉ cần bắn mũi tên trong khoảng thời gian quy định thì vẫn không coi là quá thời gian, đây cũng là lý do Vương Nam Phong xếp Tống Ngưỡng bắn đầu tiên.

Đội bọn họ có Vu Thận Vi———Anh bạn này chỉ mất thời gian 11 giây để ngắm bia.

Cho nên trên phương diện thời gian, Lý Tầm vẫn khá nhẹ gánh.

Khi Tống Ngưỡng thả tay, bình luận viên đồng thời nói: “Hình như đè vạch vòng 9, có thể thấy cậu ấy hơi lo lắng. Bây giờ trọng tài đang dùng kính viễn vọng xác nhận… Hay quá, trọng tài đã xác nhận là vòng 9, một điểm số không tệ.”

Bình luận viên khách mời: “Nhưng chúng ta đang phải đối mặt với đội mạnh nhất thế giới, 9 điểm chắc chắn vẫn chưa đủ. Hi vọng hai đội viên tiếp theo có thể phát huy càng xuất sắc hơn.”

Âm thanh rõ ràng được truyền đến hàng nghìn hộ gia đình thông qua đầu thu.

Ghế sô pha trong phòng khách nhà Tống Ngưỡng chật ních bạn bè thân thích, trên khay trà vung vãi một đống hạt và đồ uống, nghiễm nhiên đã trở thành cứ điểm tụ tập.

Lý Sơ Chi chỉ vào ti vi hô to: “Là anh hai và cậu!”

Niệu Niệu nằm nhoài bên cạnh bàn trà, nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì nghển cổ sủa “gâu” một tiếng, chọc cho mọi người cười ha ha.

Dì giúp việc ngồi bên cạnh xé miếng quýt nhét vào trong miệng: “Tuệ Anh, Tiểu Ngưỡng nhà cô thật sự rất ăn ảnh, so sánh với mấy người nước ngoài kia đúng là vô cùng thanh tú.”

“Đương nhiên rồi, chị không nhìn thử xem là ai sinh sao? Do gien cả đấy.”

Tống Cảnh Sơn cười, điều chỉnh âm lượng ti vi lên mức to nhất.

Trong ti vi vang lên giọng nói đầy tiếc nuối của bình luận viên: “Thành viên thứ hai của đội Trung Quốc mắc sai lầm, chỉ giành được 8 điểm. Điều này mang lại áp lực rất lớn cho Lý Tầm.”

Bình luận viên khách mời: “Chúng tôi ở ngay tại đây có thể cảm nhận được, trên sân thi đấu đã nổi gió, sai lầm của mũi tên vừa xong có lẽ liên quan tới tốc độ gió. Hi vọng cậu ấy có thể mau chóng điều chỉnh lại.”

Ánh mắt Lý Sơ Chi sáng lên: “Đến lượt cậu rồi!”

Ánh mặt trời buổi chiều rất gay gắt, ngay chính giữa sân bãi, Lý Tầm đeo kính râm và đội mũ bucket, tay cầm một chiếc cung Recurve màu đỏ đen ra sân. Máy quay được đẩy tới, quay được sống mũi và đôi môi mím chặt của anh.

Mũi tên bay ra ngoài, bình luận viên căng thẳng trong lòng: “Vòng 9, Lý Tầm cũng được 9 điểm. Điểm số trước mắt của đội Trung Quốc là 26 điểm. Có thể thấy trạng thái của họ khi đấu với đội Hàn Quốc có sự khác biệt rất lớn so với khi đấu với đội Ukraine.”

Bình luận viên khách mời: “Đúng vậy, tôi ở ngoài sân còn thấy căng thẳng theo chứ đừng nói vận động viên trên sân.”

Đến lượt vận động viên đội Hàn Quốc ra sân, Vương Nam Phong đỡ kính viễn vọng, nói: “Mọi người điều chỉnh trạng thái, đừng căng thẳng như vậy, nhất là Vu Thận Vi. Em đừng nghĩ nhiều thế, bọn họ không hoàn hảo tới mức không thể không đánh hạ được.”

Lý Tầm đi vòng ra sau kính viễn vọng nhìn ba mũi tên trên mặt bia, hơi chau mày. Thành tích 26 điểm vẫn có sự chênh lệch nhất định với kỳ vọng của anh, thậm chí anh cũng có thể dự kiến được đội Hàn Quốc giành được hai điểm mở màn. Trừ khi ba mũi tên tiếp theo, ba người họ phải giành điểm tối đa, biết đâu có thể đấu hòa nhau.

Vương Nam Phong vỗ bả vai anh, nói: “Mũi tên vừa nãy của cháu hơi chếch về bên phải khoảng 1 cm, vấn đề không lớn, cố gắng giữ ổn định.”

Lý Tầm gật đầu: “Vâng.”

Ahn JiMoo đội Hàn Quốc bắn được vòng 10, hàng ngàn khán giả giơ cờ sôi trào, đứng bật dậy gân cổ gào thét: “Đại Hàn Dân Quốc Hwaiting(*)!”

(*) Cách nói cố gắng lên của người Hàn.

Sau ba mũi tên, đội Hàn Quốc giành được 28 điểm. Ba người đập tay thật mạnh, giương ánh mắt khiêu khích về phía đội Trung Quốc.

Thua người chứ không thể thua khí thế được, khi đến lượt Tống Ngưỡng ra sân, chỗ ngồi phía sau trên khán đài có người vung quốc kỳ lên: “Đội Trung Quốc! Cố lên!”

Người anh em này vừa hô xong, cảm xúc của các khán giả lại một lần nữa được khơi dậy, họ giơ tay hét to, tiếng huýt sáo vang dội.

Tống Ngưỡng nghe thấy mà nhiệt huyết sôi trào, hít một hơi thật sâu.

Cậu nghĩ, hôm nay không còn mục tiêu gì khác, chỉ cần nghe giọng cổ vũ này thôi cũng phải ra sức bắn trúng được vòng 10 hạ gục đối thủ.

Bình luận viên khách mời: “Chúng ta có thể thấy động tác của Tống Ngưỡng đã lưu loát hơn rất nhiều so với hồi nãy.”

“Vòng 10!” Bình luận viên kích động gào to, “Đây là vòng 10 đầu tiên đội Trung Quốc giành được!”

“Thành viên thứ hai của chúng ta cũng rất xuất sắc! Mặc dù là một vòng 9 nhưng mũi tên rất rất gần với vòng 10 rồi, xem ra cậu ấy đã tìm được trạng thái.”

“Đến lượt Lý Tầm ra sân, bây giờ gió hơi lớn, không biết có ảnh hưởng gì tới anh ấy không…”

“Vòng 10! Quá đẹp! Một mũi tên đè vạch vòng 10!” Bình luận viên phấn khởi vỗ đùi, “Trước mắt tổng điểm của đội Trung Quốc là 55 điểm!”

Mà ngay sau khi anh ta báo điểm xong, trên màn ảnh hiển thị thành tích 54, anh ta không thể tin nổi “Hả” một tiếng, rất bất đắc dĩ nói: “Sau khi trọng tài dùng kính viễn vọng xác nhận đã sửa thành tích của Lý Tầm thành vòng 9.”

Vị đại ca ban nãy vừa hò hét đứng ngồi không yên: “Mẹ kiếp, trọng tài đưa ra quyết định kiểu gì thế? Rõ ràng là đè vạch!”

——-Trong hạng mục bắn cung đã quy định, nếu mũi tên chạm lên vạch đen, họ sẽ phán điểm số dựa vào vòng cao hơn. Đáng lẽ ra mũi tên này của Lý Tầm phải được phán quyết là vòng 10.

Nhưng phán quyết có đè vạch hay không thì vẫn mang tính chủ quan nhất định.

Nói trắng ra thì trọng tài nói gì thì chính là cái đó.

Lý Tầm vòng ra phía sau kính viễn vọng nhìn, thấy rõ mũi tên vừa nãy bản thân bắn ra thì cau mày.

Thế này còn chẳng phải đội Trung Quốc chịu thiệt trong giải đấu quốc tế sao?

Mấy vị lãnh đạo của đội tuyển quốc gia ngồi trên khán đài cũng không nhìn nổi, tức giận không quan tâm tới hình tượng nữa, chửi ầm lên: “Con mẹ nó, phán quyết cái quái gì vậy?”

Chỉ là không ai ngờ được rằng, sau đó đội Hàn Quốc cũng xuất hiện sai lầm nhỏ. Mũi tên thứ năm và thứ sáu của họ lần lượt được 9 điểm và 8 điểm. Màn ảnh hiển thị tổng điểm là 45, nói cách khác, trừ khi người thứ ba đội Hàn Quốc bắn trúng vòng 10 thì mới có thể hòa với đội Trung Quốc, mỗi bên được cộng một điểm.

Đây là mũi tên cực kỳ quan trọng, khán giả Hàn Quốc phất cờ hò reo: “Hwaiting! Hwaiting!”

Khán giả Trung Quốc ở bên kia cũng bắt nhịp hò hét theo: “Vòng 8, vòng 8, vòng 8!”

Cảnh tượng phấn chấn này trông có vẻ khôi hài, Tống Ngưỡng cố gắng nhịn cười, vừa quay đầu đã nhìn thấy ngồi ngay hàng đầu tiên của khu vực khán đài là mấy vị lãnh đạo tác phong luôn nghiêm túc và thận trọng của đội tuyển quốc gia, ấy vậy mà cũng đang đọc thần chú: Vòng 8, vòng 8, vòng 8,…

Chỉ tiếc trời không toại lòng người, mũi tên cuối cùng của Park JaeYong trúng vào đường biên bên trên giữa vòng 9 và vòng 10.

Vương Nam Phong nhìn qua kính viễn vọng thấy mũi tên kia cũng đè lên vạch đen, rất tương tự với mũi tên của Lý Tầm. Nếu như dựa theo phán quyết vừa nãy của trọng tài, mũi tên này hẳn phải được 9 điểm, hai bên hòa nhau, mỗi bên được 1 điểm.

Mấy giây sau, trên màn ảnh hiển thị tổng điểm của đội Hàn Quốc——55 điểm.

CHINA: Set 0 pts

KOREA: Set 2 pts

“Mẹ kiếp?” Toàn thể khán giả Trung Quốc choáng váng, “Tình hình mũi tên vừa rồi như nào đấy?”

“Chẳng phải vòng 9 sao?”

“Trọng tài bị ngu à?”

Tống Ngưỡng và Lý Tầm trao đổi ánh mắt vừa kinh ngạc vừa không còn gì để nói.

Cảm giác này quả thực khó chịu như đớp phải ruồi—–Đặc biệt là khi huấn luyện viên đối phương nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt khinh thường, cảm giác bị sỉ nhục tăng đến tột đỉnh.

Nhân viên đội tuyển quốc gia thấp thỏm ngồi không yên, dẫn theo phiên dịch viên đi về phía nhóm trọng tài khiếu nại, cuộc đấu buộc phải tạm dừng.

Cách đó thật xa, Tống Ngưỡng vẫn có thể nghe thấy âm thanh tranh chấp. Nhân viên công tác của đội tuyển quốc gia mặc đồng phục màu đỏ, vì một điểm ít ỏi, vì khả năng chiến thắng mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai với người ta.

Thế nhưng người phạm sai lầm sao có thể dễ dàng thừa nhận lỗi lầm của bản thân, bọn họ sẽ chỉ xảo quyệt biện minh, thậm chí còn vu ngược lại cho đội Trung Quốc tội quấy nhiễu.

Mấy phút sau, kết quả khiếu nại đã có. Phán quyết vẫn được giữ nguyên, đội Hàn Quốc chiến thắng, giành được hai điểm lượt đầu tiên.