Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 37: Anh không cố ý giả nghèo




Sau khi Thương Âu rời đi, ở lại bên cạnh vỉa hè ngoài đường phố chỉ còn lại hai chị em.

Nhìn chiéc xe taxi chở anh đã hoàn toàn hòa lẫn với dòng xe cộ vội vã chạy trên đường, đột ngột Tình Phong chợt lên tiếng.

"Chị, chị thực sự không về Hạ gia sao?"

Miên Lễ khoác một chiếc áo lông gấu lớn, gật nhẹ đầu.

"Ừ. Có về đó cũng chẳng có ích gì đâu. Vốn dĩ, chị cũng chẳng muốn có quan hệ gì với bọn họ cả."

Miên Lễ móc rừ trong túi áo ra một cây kẹo mút vị dâu thuộc một thương hiệu yêu thích của mình. Mà không chỉ có cô, cả Thương Âu cũng thích.

Lúc trước cô không hề thích ăn kẹo, nhưng thấy Thương Âu ăn nên cũng muốn ăn thử, không ngờ nghiện luôn.

Cô vẫy tay tạm biệt Tình Phong định sẽ quay trở lại khách sạn rồi dẫn theo A Mặc bước vào trong xe để quay trở lại Luybov.

Nhưng khi đang chuẩn bị gạt cần số để di chuyển, đột ngột điện thoại ở trong túi áo vest của A Mặc chợt rung lên.

"Cô chủ."

Miên Lễ đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở băng ghế sau xe nhíu mày, dựng lưng dậy nhìn A Mặc đang mở điện thoại, quay xuống nhìn mình.

"Tôi có nhận được tin từ quản gia."

"Rằng cụ lớn muốn tôi về sao? Chẳng phải là tôi dặn cậu hãy chặn hết mọi số liên lạc đến của nhà họ Hạ..."

"Không phải ạ."

A Mặc giơ chiếc điện thoại đang sáng màn hình lên.

"Ông ấy nói, đại tiểu thư Tiêu Niên vừa mới đáp chuyến bay về nước."

...

Buổi tối ở đại sảnh Hạ gia, hay còn nói chính xác là lâu đài của gia tộc nhà họ Hạ, bữa tiệc mừng đại thọ của Hạ đại lão gia được tổ chức.

Ở bên ngoài, những con sedan đã đỗ đầy cả một khoảng sân rộng lớn nhưng từ phía cổng vào vẫn không dứt những dòng xe nối tiếp tiến vào trong.

Vì nhà họ Hạ là một gia tộc rất lớn, Hạ đại lão gia là một trong năm người nắm giữ vận mệnh nền kinh tế cả nước nên có rất nhiều những vị khách quyền quý được mời tới tham dự.

Không chỉ có những đại tài phiệt, doanh nhân giàu có cả trong và ngoài nước mà còn có cả thị trưởng thành phố, thủ tướng Trung Quốc cũng có mặt.



Vì danh phận của những khách mời là không hề tầm thường nên an ninh của bữa tiệc được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Ở ngoài cổng là những người bảo vệ đô con đứng xác nhận giấy mời và kiểm tra toàn bộ những thứ đồ mang theo, ở trên nóc của tòa lâu đài và xung quanh khuôn viên thuộc địa phận Hạ gia đều có những vệ sĩ cầm súng ống sẵn sàng bắn thủng đầu bất kì kẻ nào có những hành động đáng ngờ.

"Xin cho xem thư mời."

Người bảo vệ ra hiệu cho tài xế kéo cửa kính xe xuống rồi mở tấm thiệp mời tham dự ra.

Anh ta nhận lấy tấm thiệp, xác nhận tấm thiệp mời là thật thì liếc nhìn xuống hàng ghế sau xe, thấy chỉ có một mình vị khách được mời mới hẩy đầu cho phép đi vào.

"Tiếp theo!"

Một con xe Porsche đỏ từ đằng sau vòng lên, người bảo vệ nâng tay ra hiệu hạ cửa kính xuống.

"Xin cho xem thư mời."

A Mặc không nói gì mà chỉ đánh mắt ra đằng sau. Người bảo vệ nhìn theo hướng mắt của cậu ta, ngay lập tức phải há miệng kinh ngạc.

Tình Phong thì không nói, nhưng Miên Lễ phải khiến cho anh ta lắp bắp rồi đứng nghiêm người, cúi đầu chào cô rồi đưa tay mời vào bên trong mà không kiểm tra bất cứ gì thêm.

"Xe tiếp theo!"

Ngay sau khi con xe Porsche đỏ rời đi, nối tiếp sau đó là một con Phantom thế chỗ.

"Này đại ca! Đến nơi rồi đấy! Xin ông có thể tập trung một chút có được không?! Tự dưng bắt người ta phải lái xe đến đây...!"

Trình Tranh kêu lên, vừa đập đập lưng vào ghế.

Thương Âu đang mải bóc vỏ cây kẹo mút vị dâu ở băng ghế sau xe, không cẩn thận làm rách luôn cả viền vỏ.

Anh nhíu mày, lấy luôn răng để cắn lớp vỏ ở trên đầu kẹo mút.

"Im lặng chút nào Trình Tranh. Chẳng phải hồi thanh thiếu cậu từng có ước mơ được đi xe Mercedes sao? Bây giờ tôi cho cậu lái hẳn con Phantom đấy."

Trình Tranh nghe vậy thì lập tức im lặng mà nhoẻn miệng cười, bỏ qua cả vụ đang chuẩn bị ngủ một giấc chiều ngon lành thì bị tên này vực dậy bắt làm tài xế cho mình.

Người ta giờ đang là tỷ phú, phải nhẫn nhịn.

"Xin mời xuất trình thư mời ạ."

"Ơ, ờ."

Trình Tranh ngóc đầu xuống, nghiến răng.



"Thư, mời."

Thương Âu cau mày lườm Trình Tranh rồi lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra, đưa cho người bảo vệ.

"Đây là?" Người bảo vệ khó hiểu nhíu mày, nhưng sau khi đọc được cái tên in ở trên danh thiếp, khuôn mặt của anh ta đã ngay lập tức biến sắc, vội vàng gọi điện báo cho quản gia trong nhà rồi khom lưng mời xe đi vào bên trong.

Cách chào đón trịnh trọng y hệt như với Miên Lễ.

"Ngài Walt, thật vinh hạnh khi ngài đã đến!"

Trình Tranh há miệng nhìn Thương Âu - kẻ có quyền lực lớn đến nỗi khiến cho người khác phải kính cẩn nghiêng mình.

Thương Âu tuy đã đạt đến độ tuổi trưởng thành rồi nhưng một góc nào đó bên trong anh vẫn còn khá trẻ con. Khi được nhìn thái độ của người khác tôn kính mình y như đang diện kiến một vị đế thánh, vai anh hơi nới rộng, cái cần cổ hếch lên kiêu ngạo.

Con xe Phantom di chuyển trong những ánh nhìn của người khác, theo sự chỉ dẫn mà tiến vào nơi để xe.

Từ bên ngoài, Trình Tranh được tận mắt chiêm ngưỡng những bức tượng thiên thần cầm loa ở trên đỉnh của một số lan can tầng cao với độ tinh xảo đạt tới độ thiên tài, những ánh đèn lấp lóa ấm áp và trang trọng, những bệ đài phun nước có những ánh đèn lấp lánh phun lên không trung những dải nước có đường cong tuyệt đẹp.

Những dòng khách mời bận trên mình những bộ đồ xa hoa, cười nói đầy duyên dáng, trông qua đều biết là người có địa vị cao trong xã hội.

Trình Tranh nhìn lên tòa kiến trúc đồ sộ ấy, không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.

Tòa lâu này thật khiến cho người ta mơ ước rằng mình cũng có thể là một trong số những khách mời kia

"Đây là Hạ gia, là nhà của Miên Lễ đấy. Cậu không sợ sẽ bắt gặp nhau hả?"

Thương Âu khó hiểu.

"Tại sao tôi lại sợ cô ấy chứ?"

"Thì chẳng phải cậu đang giả nghèo sao?"

Nghe câu nói ấy, khuôn mặt của Thương Âu nhìn Trình Tranh càng thêm nhăn nhó hơn nữa.

Cậu ta nói gì vậy?

"Tôi chưa bao giờ giả nghèo cả. Là cô ấy nghĩ tôi nghèo."

Cứ nghĩ đến đây, đầu anh lại cảm thấy nhức nhối, chỉ đành biết thở dài.

"Và cô ấy cũng không có mặt ở đây đâu. Từ lúc Hạ gia tổ chức thường niên những buổi tiệc trong gia tộc, Miên Lễ chưa từng tham gia một lần nào cả."