Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 31: Thôi nào




Nhóm cướp đột ngột xông vào rồi quát tháo, chĩa súng ra toán loạn xung quanh.

Trong ngân hàng lập tức trở thành một mớ hỗn loạn với tiếng người hét lên đầy khiếp hãi.

Có người òa lên khóc một cách kinh hãi, có người đã run đến mức ngã khuỵu xuống dưới đất, hoặc là ôm choàng lấy người thân gần đấy, hoặc thiết thực hơn là đứng núp vào những góc khuất của gian sảnh chính.

Ai trong số họ cũng suýt bỏ chạy nhưng vì bị quát “Cấm di chuyển!” của lũ cướp mà đều đứng bất động như trời trồng, âm thầm run rẩy.

Nhưng cũng có một số người bĩnh tĩnh hơn mà chỉ đứng nguyên một chỗ. Trong đó có Thương Âu và Miên Lễ, cả hai đều ngừng lại mọi cử động, cẩn trọng nhìn lũ cướp đã tràn vào trong sảnh ngân hàng, đóng kín cửa không để cho ai xâm nhập hoặc thoát ra ngoài.

Một cô nhân viên ngân hàng đánh liều mà lẳng lặng nhấc điện thoại lên tính gọi cho cảnh sát, nhưng đã bị lũ cướp phát hiện mà dí súng vào đầu.

“Có con bé này gan lớn quá nhể?”

Giọng cười đầy nham hiểm của hắn cùng với động tác giật chốt an toàn trên khẩu súng ngắn khiến cho cô nhân viên kia sợ hãi đến đánh rơi cả điện thoại xuống sàn nhà, nước mắt giàn giụa, môi mím chặt vào nhau đến tím bầm.

Tến cướp dẫm nát chiếc điện thoại, vừa lôi tóc của cô gái đó ném ra giữa lối đi của sảnh ngân hàng, hét lớn.

“Tất cả lũ chúng mày đều ra hết đây rồi ngồi xuống! Mau lên! Nếu không thì đừng trách tao giết hết tất cả lũ chúng mày!”

Ở trong phòng vệ sinh, Tình Phong – cậu thanh niên hiện giờ ở trong nơi an toàn nhất thế gian - đang bận “giải quyết nỗi buồn” thì nghe thấy có một tràng những tiếng động lộn xộn ở bên ngoài.

“Chuyện gì thế nhỉ?”

Tình Phong lầm bầm rồi tặc lưỡi.

Thôi kệ, ứ phải chuyện của mình. Trước mắt phải “xả” nốt đã.

Lũ cướp huơ huơ khẩu súng, ngay lập tức tất cả mọi người đều giơ hết cả hai tay lên, run rẩy mà đi đến chỗ cô nhân viên vừa bị ném ngã ban nãy mà ngồi xuống, tụ thành một nhóm người.

Miên Lễ cũng theo đám đông mà bước xuống khỏi ghế ngồi, nhưng một mảnh váy của cô bị mắc vào đinh ghế.



Trong khi cô loay hoay muốn gỡ váy ra thì đột ngột cánh tay bị một tên thuộc nhóm cướp giật mạnh, hắn vừa chĩa súng vào đầu cô vừa gào lên.

“Mày làm gì mà lề mề thế hả?! Tính chống đối à? Muốn chết hả?!”

Tên kia quả nhiên không biết dùng lực, nắm lấy cánh tay cô siết đến phát đau.

Miên Lễ nhăn mày, trên trán toát mồ hôi.

Tên kia còn đang lớ ngớ vì mới chợt nhận ra biểu cảm đau đớn của Miên Lễ thì đã bị Thương Âu ở bên cạnh bóp chặt lấy cổ tay.

Lực tay của anh cực lớn, cầm lấy cổ tay hắn mà siết đến gần như xương khớp gãy vụn.

“Cô ấy đang bị bệnh, thông cảm.”

Tên cướp kia bởi vì ánh mắt hung ác của anh mà hô hấp không thông, còn suýt nữa ngã ngửa xuống sõng soài ở trên sàn ngay khi Thương Âu vừa mới buông tay hắn ta.

Nhìn Thương Âu bao lấy cả người của Miên Lễ rồi cẩn trọng dìu cô đi đến chỗ tập trung mà ngồi xuống, tên cướp kia bần thần chửi tục, nhưng trong lòng vẫn chưa hết run sợ, chà chà một tay lên chỗ cổ tay đã bị siết mạnh đến gãy gập, tím bầm kia của mình.

Lúc đó, hắn ta có cảm giác anh đã định giết luôn hắn vậy!

Một tên khác trong đám cướp cầm một cái bao vải, đi đến trước mặt từng người.

“Bỏ những thiết bị di động của lũ chúng mày vào đây! Điện thoại, máy tính... cứ là thiết bị liên lạc thì đều bỏ vào. Nếu để bị tao phát hiện lũ chúng mày giấu diếm không đưa thì chết với tao!”

Chúng đi qua từng người, tất cả đều sợ hãi không dám làm trái ý chúng, đều thả điện thoại của mình vào trong bao.

Đến chỗ của Thương Âu, anh lấy từ trong túi áo ra chiếc điện thoại di động của mình ròi thả vào trong bao vải, lúc đến lượt của Miên Lễ, cô lại nhìn lên tên cướp, đôi mày lãnh cảm khẽ nhướng lên.

“Không mang điện thoại.”

“Nói láo vừa thôi! Là người lướn mà lại không có điện thoại?!”



Nhìn tên cướp kia nổi giận mà khua khoắm loạn xạ trước mặt của Miên Lễ, Thương Âu chỉ đành gấp gáp mà giải thích cho tên đó.

“Bình thường cô ấy không mang điện thoại trên người mà là đưa cho vệ sĩ của mình cầm.”

Tên cướp hừ một tiếng, nạt.

“Nói sớm đi chứ! Mất thời gian!”

Nhưng hắn quay người, còn chưa kịp bước đi tiếp thì Miên Lễ đã móc từ trong túi áo ra một gói đậu phộng, thản nhiên như không mà đưa lên miệng nhai rộp rộp.

Không chỉ có tên cướp bị sốc đâu mà là tất cả đám đông đều mắt tròn mắt dẹt nhìn hết về phía của Miên Lễ.

Cô để ý thấy mọi sự chú ý đều đổ dồn hết lên người mình, khó hiểu mà nhìn quanh.

“Mọi người nhìn gì vậy?”

Tên cướp mấp máy môi, cuối cùng cũng đủ sức để quát lên.

“Mau đưa đây!”

Miên Lễ bĩu môi.

“Thôi nào. Gói duy nhất rồi.”

Thương Âu mím môi, giật lấy gói đậu phộng của cô rồi đưa cho tên cướp kia.

Khi hắn ta rời đi, anh mới hạ giọng mà dỗ dành Miên Lễ đang phùng má cáu giận ở bên cạnh mình.

“Chốc nữa chúng rời đi, anh sẽ mua lại cho em hẳn năm gói.”

Bà già nhà cô. Đến anh cũng không thể hiểu nổi tại sao Miên Lễ có thể dửng dưng như vậy được. Đau tim chết anh mất.