41
Rõ ràng là tôi muốn an ủi Bùi Kỳ, kết quả quay đi quay lại, lại biến thành cậu dỗ dành tôi, xấu hổ đến mức lăn lộn trên ghế sô pha.
Chỉ là tôi không ngờ, đến ngày hôm sau, tin tức càng ngày càng thái quá.
Trường học của Bùi Kỳ đều đứng ra phản ứng và bày tỏ sẽ không bao giờ nhân nhượng, nhất thời dư luận đang ngày càng thảo luận sôi nổi, như thể Bùi Kỳ thực sự đã làm ra những việc đó.
Tôi thực sự không thể ngồi yên được, vội vã quay về công ty để tìm Trâu Miên, thế nhưng không ngờ được, người ngồi đợi ở trong văn phòng, còn có cả Kế Thước.
"Anh Kế, mau dừng những tin tức kia lại đi. Em trai kia chỉ là một người bình thường, mấy năm nay tôi đều nghe theo yêu cầu của anh nhìn chằm chằm Hạ Viên, chưa từng để cho cô ấy có scandal với người khác, lần này tôi thật sự không ngờ, cô ấy sẽ thích em trai đó…”
Nghe Trâu Miên nói như vậy, tôi kinh ngạc đến mức không nói nên lời, tôi cứ ngỡ, cuộc gặp gỡ với Trâu Miên chỉ là tình cờ, là may mắn của mình.
“Yêu cầu của tôi, cô biết rất rõ.” Kế Thước dựa vào ghế, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Trâu Miên.
Trâu Miên không khỏi nhíu mày: "Anh Kế, dù có nói như nào thì Hạ Viên cũng là đàn em của tôi, tôi qua lại với cô ấy, cô ấy vẫn luôn chiều theo ý của tôi, nhưng một khi từ chối rồi thì thật sự ko còn nước cứu vãn nữa. Cho dù anh từ bỏ bộ phim này, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, hợp đồng của bộ phim này được ký dưới danh nghĩa của công ty, nó không chỉ đích danh nữ chính nhất định phải là Hạ Viên."
Đáy mắt Kế Thước hiện lên sự lạnh lùng, như sắp nổi trận lôi đình với Trâu Miên, tôi không nhịn được đẩy cửa ra.
Rầm một tiếng, Trâu Miên vừa nhìn thấy tôi, trên mặt thoáng qua ý kinh ngạc, lúng túng đứng dậy.
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của Kế Thước, giọng nói lạnh lùng: "Anh biết anh tung ra những tin tức kia, là vu khống không?"
Kế Thước chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, định nắm lấy tay tôi, tôi không khỏi lùi lại một bước để tránh đi, trầm giọng nói: “Chuyện của tôi với anh, sao lại còn muốn kéo thêm người khác?"
Kế Thước hơi nắm chặt tay lại, nhỏ giọng nói: "Anh chỉ muốn em trở về bên cạnh anh thôi. Hạ Viên, chúng ta đã bỏ lỡ nhau quá lâu rồi."
"Giữa anh và tôi, không phải là bỏ lỡ, mà là chia tay."
Tôi trừng mắt nhìn Kế Thước, trong lòng đã thấy vô cùng lạnh lẽo: “Anh có thể tỉnh táo hơn đi được không?”
“Tỉnh táo?"
Kế Thước hạ tầm mắt xuống, không nhịn được cười lạnh một tiếng, hỏi vặn lại: "Hạ Viên, em cảm thấy em tỉnh táo ư?"
Tôi ngây người nhìn anh ta.
Kế Thước lạnh lùng nhìn tôi: "Ở bên một thằng nhóc mới mười tám tuổi, em nghĩ mình có thể ở bên cậu ta bao lâu? Chờ đến khi cậu ta đến tuổi kết hôn, chơi chán rồi, em có chắc cậu ta sẽ cưới em không? Lúc đó có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, em ở trong mắt cậu ta sẽ là cái gì? Người không tỉnh táo, là em đấy!"
Hô hấp của tôi có hơi nặng nề, ngẩng đầu nhìn Kế Thước, không nhịn được bật cười, nhẹ giọng hỏi: "Ý của anh là, Từ Lam không tỉnh táo?"
Kế Thước rơi vào im lặng.
Tôi thở ra một hơi, xoay người đi về phía hành lang, giọng nói lạnh lùng: "Tôi chỉ cho anh thời gian một ngày thôi, xóa hết những tin tức kia đi, nếu không sẽ mất cả chì lẫn chài đấy."
Kế Thước hạ thấp giọng xuống nói: "Hạ Viên, cái giá này, anh có thể chịu được. Chỉ cần em không chia tay với cậu ta, anh có thể khiến cậu ta hoàn toàn mất hết mặt mũi trên mạng xã hội, bao gồm cả ba mẹ của cậu ta nữa. Em cũng hoạt động trong cái giới này, có lẽ em nên biết rõ rằng phần lớn mọi người đều thích làm thẩm phán, không thèm hỏi đầu đuôi mọi chuyện."
Vành mắt tôi đỏ hoe, xông tới tát Kế Thước một cái: "Đồ vô liêm sỉ…"
Kế Thước nhìn tôi, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh lùng: "Anh chỉ cho em thời gian một ngày."
42
Ban đêm những ngọn đèn đường lần lượt bật sáng.
Tôi dựa vào ghế, muốn sử dụng tài khoản trên mạng xã hội của mình, lại phát hiện đã bị Trâu Miên khóa lại, hoàn toàn không thể đăng nhập, chỉ có thể xị mặt đăng ký lại lần nữa.
Tôi đi giải thích với những người nói vớ nói vẩn đó, nhưng khi đang giải thích, vô số inbox chửi rủa tràn vào tài khoản của tôi.
Trong nháy mắt, lời tôi nói cũng chả có ai thèm nghe.
Thấp cổ bé họng, chỉ có như này thôi.
Trước đây tôi hận bản thân mình không nổi tiếng, là vì bị Kế Thước vứt bỏ, bây giờ lại hận, là vì bản thân không thể bảo vệ được người mình thích.
Điện thoại reo lên, tôi nhìn cuộc gọi từ Bùi Kỳ, không cầm được nước mắt.
Tiếng chuông dần dần ngừng lại, tôi nghẹn ngào nhìn màn hình, để mặc cho nước mắt rơi lã chã, đọc tin nhắn của Bùi Kỳ.
[Bùi Kỳ]: "Chị ơi, chị đang làm gì vậy?"
Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt.
Nếu là là tôi ở độ tuổi mười mấy, tôi sẽ không để ý hậu quả mà chiến với Kế Thước cho đến ch.ết.
Nhưng bây giờ, tôi đã phải chịu quá nhiều sự vùi dập của xã hội, những góc cạnh đều đã được mài giũa, trở thành loại người không có lòng dũng cảm mà trước đây bản thân ghét nhất.
[Bùi Kỳ]: [Tin nhắn thoại] - "Chị ơi. Em nhớ chị."
Tôi lại khóc thút thút, ngón tay run run gõ câu chia tay đi, nhưng chậm chạp không bấm nút gửi đi, lại xóa hết từng chữ một.
Khi về đến nhà, mẹ tôi gọi điện, hít mấy hơi thật sâu, tôi vừa mở cửa vừa nghe điện thoại.
"Những tin tức trên mạng kia là sao vậy?"
"Đều là tin giả."
Lúc nói chuyện giọng mũi của tôi rất.
Mẹ tôi vừa nghe xong đã nói: "Viên Viên, con sao vậy, sao lại khóc? Con với bạn trai cãi nhau à?"
“Không ạ…"
Tôi tiện tay đóng cửa lại, nhìn căn phòng tối đen như mực, chẳng thèm bật đèn, cứ đứng đó rồi lại không kìm được nước mắt, nói với mẹ: “Mẹ ơi, con thấy mình thật vô dụng… "
“Hả?” Mẹ tôi có hơi hốt hoảng, không khỏi nói: “Viên Viên, sao vậy, đột nhiên lại nói như thế.”
Tôi không kìm được nước mắt: "Con không bảo vệ được em trai."
"Ôi, đừng khóc, đừng khóc."
"Nếu con có thể nổi tiếng hơn, con đã có thể bảo vệ em trai rồi..."
Tôi nức nở nói không ngừng, khóc đến mức không nghe thấy mẹ nói gì, điện thoại đã sập nguồn, bên tai cũng yên tĩnh trở lại.
Đột nhiên trong phòng khách có ánh đèn bật sáng.
Tôi chớp mắt, bị dạ tới mức không dám cử động, vô thức nhìn về phía công tắc đèn ở hướng bên kia, lập tức nhìn thấy Bùi Kỳ.
Bùi Kỳ mặc một cái áo choàng tắm, đôi tay mảnh khảnh đang đè lên nút công tắc, đèn trong phòng khách cũng được bật sáng.
"Em... Sao em lại trở về..."
Tôi kinh ngạc nhìn cậu, nhưng vẫn không kìm được nước mắt.
Bùi Kỳ chậm rãi bước tới, giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của tôi, nhỏ giọng nói: “Không trở về thì làm sao biết đã muộn như vậy, còn có người khóc nhè?"
Tôi hạ mắt xuống, vươn tay ôm lấy Bùi Kỳ, vùi mặt vào lòng cậu.
Bùi Kỳ sững người, đưa tay lên xoa xoa đầu tôi. Tôi từ từ nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Để chị ôm một lúc thôi."
Cẩn thận nghĩ kỹ, cũng chẳng phải là vấn đề lớn. Cùng lắm là bị ra t.òa thẩm vấn, đấu tranh trường kỳ.
Nhưng cho dù lần này tin tức gây tranh cãi kia được giải quyết thành công, thì cũng sẽ có những lần khác, hết lần này đến lần khác, sẽ chỉ gây cản trở cho cuộc sống bình thường của Bùi Kỳ, thậm chí còn ảnh hưởng đến chú Bùi và dì Bùi.
Đây là một vòng lặp vô tận.
Bùi Kỳ cười khẽ, ôm eo tôi, yên lặng chờ tôi bình tĩnh lại.
"Bùi Kỳ."
"Ừm?"
Tôi nhắm mắt lại, chịu đựng hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Chị cảm thấy, hình như, chúng ta không hợp."
Đôi tay Bùi Kỳ hơi cứng đờ.
Tôi thở ra một hơi, buông tay ra nhìn cậu, thấp giọng nói: “Chị cảm thấy…“
Đầu lưỡi chạm vào răng, Bùi Kỳ cứ nhìn tôi như vậy, ánh mắt nóng bỏng đến mức tôi không dám nói hết câu.
"Chỗ nào không hợp?" Bùi Kỳ hỏi.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Giọng nói của tôi lý nhí: "Tuổi tác..."
Khuôn mặt Bùi Kỳ lạnh lùng, đột nhiên đến gần tôi, làm tôi sợ đến mức vội vàng lùi lại một bước, lưng trực tiếp chạm vào cửa.
Tôi cắn môi, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng bị Bùi Kỳ nắm lấy cổ áo kéo lại, bị cậu vây giữa hai cánh tay, trái tim tôi lập tức tràn ngập mùi hương mát lạnh.
Tôi chống tay lên ngực Bùi Kỳ, không ngờ cậu lại hôn tôi.
“Ưm."
"Nói năng cho cẩn thận."
Bùi Kỳ thở hổn hển, áp trán vào trán tôi, nhỏ giọng chất vấn: "Lặp lại lần nữa đi, chỗ nào không hợp?"
Tôi giơ tay lên che miệng, ngước lên nhìn cậu, cả người như bị ai đó châm lửa đốt, cố nén giọng nói: “Làm gì có ai lại như em đâu”
Đôi mắt đen tuyền của Bùi Kỳ nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, bắt đầu biết rõ rồi còn cố ý hỏi: “Em làm sao?”
Tôi cắn môi, chìm vào im lặng.
Bùi Kỳ tặc lưỡi, tôi không khỏi rùng mình, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, cậu đã quay lưng trở về phòng, đóng sầm cửa lại.
Nhìn căn phòng khách rộng rãi sáng choang, thở dài thườn thượt, ánh mắt thoáng thấy chiếc bánh kem để ở trên bàn, không khỏi sững sờ.
Đến gần nhìn kỹ hơn, trên đó cắm một cây nến 19 tuổi.
43
Hai giờ sáng, sau khi liên lạc với luật sư, tôi nằm trên giường lật qua lật lại, dù có thế nào cũng không ngủ được, nhìn khung chat từng nói chuyện trời đất với Bùi Kỳ, lướt đi lướt lại không biết bao nhiêu lần.
Nhìn đi nhìn lại những tài khoản marketing đó, nhìn chằm chằm vào những bức ảnh do các phóng viên túc trực ở cổng trường Bùi Kỳ chụp được, càng không ngủ được.
Hèn chi đột nhiên cậu lại trở về... Thì ra là phóng viên đến thẳng trường học...
Nhìn câu “Ông chủ có đầy tiền” ở khung chat lần trước, tôi lại gửi một tin nhắn cho đối phương, muốn gửi ảnh thư mời luật sư qua.
Kết quả, lại thấy nhắc nhở của hệ thống: Bạn không còn là bạn của đối phương nữa.
Nằm lì ở trên giường, tôi thấy trái tim mình lạnh cóng.
Cho dù tôi biết Từ Lam với Kế Thước có cái quan hệ đó, nhưng trong tay lại không có bằng chứng xác thực, một khi bị phản công, dựa vào tính tình của Từ Lam, khẳng định là sẽ khó chơi hơn Kế Thước.
Huống chi, có đôi khi giới giải trí căn bản không thèm nhìn đúng sai, chỉ nhìn xem ai nhiều fan hơn, fan của ai cãi hăng hơn, có khi thư của luật sư đều đã tung lên rồi, fan vẫn có thể đổi trắng thay đen.
Đây là một mớ hỗn độn.
Ngoài việc rời xa Bùi Kỳ, dường như tôi không còn lựa chọn nào khác.
Trời sáng dần, lúc tôi tỉnh lại, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, có người mặc áo sơ mi trắng đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén liếc nhìn tôi, thờ ơ nói: "Ăn sáng đi."
Tôi nhìn vẻ mặt không mấy tốt đẹp của cậu, khẽ gật đầu, nhìn Bùi Kỳ xoay người cầm theo mũ bảo hiểm đi ra ngoài, vô thức lên tiếng: “Em đi đâu vậy?”
Bùi Kỳ liếc xéo tôi, "Chị lấy tư cách gì để hỏi câu này?"
Tôi hơi sững sờ, không nói gì nữa.
Nhìn bóng lưng cậu rời đi, trong lòng tôi cảm thấy như bị ai đó đâm kim vào, đứng ngây người ra đó, không biết phải làm sao, cho đến khi điện thoại reo, thấy tin nhắn của Trâu Miên từ tài khoản của phòng làm việc.
[Trâu Miên]: "Chia tay rồi à? Bây giờ tôi lập tức xóa hết tin tức."
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, nhớ lại những khoảnh khắc ở cùng với Trâu Miên, lại cảm thấy hơi chua xót, trong cái giới giải trí này, tôi thực sự không muốn ở thêm một giây phút nào nữa.
[Trâu Miên]: "Hạ Viên, cô đừng có kích động, cho dù có tiết lộ chuyện gì, đối với người khác mà nói, cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi. Sau đó người bị phục thù, chính là cô đấy."
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn mấy lời đó, dần bình tĩnh lại.
Nói đến việc báo thù, người có khát vọng trả thù mạnh mẽ nhất, chắc chắn là Từ Lam.
[Trâu Miên]: "Hạ Viên, thực ra cô đã cùng Kế Thước vượt qua thời điểm khó khăn nhất của anh ấy rồi, bây giờ là cơ hội tốt để cô gặt hái thành quả."
Nhìn thấy tin nhắn khác do Trâu Miên gửi tới, ánh mắt tôi lạnh lẽo, không nhịn được muốn bật cười.
Nếu không phải là vì Kế Thước, bây giờ tôi nên trải qua những tháng ngày với Bùi Kỳ, chứ không cần phải sứt đầu mẻ trán với những tin tức kia.
44
Bỏ ra chút tiền, tôi đã mua được tấm vé vào cửa bữa tiệc gần đây nhất mà Từ Lam sẽ đến dự, cũng chả có ý gì, tôi chỉ muốn chọc tức Từ Lam mà thôi.
Đây là một bữa tiệc sinh nhật, nhân vật chính là cháu trai của chủ tịch hội từ thiện.
Nghe nói anh ta cũng là một tay ăn chơi, lại còn cực kỳ thích đua xe, còn trẻ tuổi mà đã thành lập đội đua xe, giành được rất nhiều giải thưởng.
Ngồi trong góc với ly rượu trong tay, tôi chỉ nghe tiếng bàn tán của những người xung quanh, bất giác nghĩ đến Bùi Kỳ, trái tim lại cảm thấy chua xót.
Bùi Kỳ cũng thích xe đua, với thực lực của cậu, có thể giành được nhiều giải thưởng...
Có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều, vành mắt không kìm được ngân ngấn lệ, hít thở không thoải mái, cố gắng ngẩng đầu lên để kìm lại nước mắt.
Bên kia, Từ Lam cuối cùng cũng xuất hiện, mặc một chiếc váy dài đuôi cá để tôn lên vóc dáng thướt tha, nụ cười dịu dàng dễ động lòng người.
Tôi cầm ly rượu, nhìn cô ta đi theo trợ lý ra hoa viên phía sau biệt thự, vội vàng bước theo sau, nhìn trợ lý đang xem lại lớp trang điểm cho cô ta, mỉm cười đi tới.
"Thật là trùng hợp."
Tôi chậm rãi đi đến trước mặt Từ Lam, bắt gặp ánh mắt của trợ lý, nhướng mày, nhấp một ngụm rượu.
Từ Lam dựa vào ghế nhìn tôi, liếc qua trợ lý một cái, trợ lý lập tức lùi ra sau.
"Hạ Viên."
Khóe môi Từ Lam nhếch lên, tô son lên môi một cách ưu nhã, ý trào phúng trong giọng nói không hề giảm bớt: “Chắc cô không đến nhờ cậy tôi giúp bạn trai nhỏ của cô xóa tin tức đâu nhỉ?”
Tôi nhướng mày, nhún vai, cười tủm tỉm nói: "Không cần xóa."
Sắc mặt Từ Lam khẽ thay đổi, không nhịn được cười: "Thật ư? Cô tới tìm tôi, không phải là để nói chuyện này à?"
"Những tin tức kia, chẳng qua là do A Thước ghen tuông nên mới làm thế thôi, tôi đến tìm cô, là để mời cô đến dự tiệc đính hôn của tôi với A Thước."
Lúc tôi nói câu này, vẻ mặt không thay đổi chút nào, khẽ liếc nhìn Từ Lam, gằn từng chữ một: "Sao thế, anh ấy không nói cho cô biết à?"
Ánh mắt Từ Lam hung dữ nhìn tôi, cầm ly rượu trên bàn định hất vào người tôi.
Mặt tôi lạnh tanh, trực tiếp nắm chặt cổ tay cô ta, cười tủm tỉm nói: “Xem ra cô chẳng hay biết gì, đúng thật là đáng thương.”
Từ Lam cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Cô thật sự cho rằng mình có thể kết hôn ư?"
Tôi nhún vai, nở nụ cười tinh nghịch: "Vậy thì phải rửa mắt chờ mong thôi."
Cuối cùng, tôi lại nói: “Tôi quên mất, anh ấy chỉ nói chuyện với cô, chứ không nói tới những cái này…”
"Hạ Viên, cô đừng có đắc ý với tôi ở đây. Cô là cái thá gì cơ chứ?"
Đúng như tôi nghĩ, Từ Lam đã tức nổ phổi, nhưng cô ta đúng là có tình cảm với Kế Thước, không quan tâm đến việc dây dưa với tôi nữa, hất tay rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi không sống tốt, thì mấy người cũng phải giống như vậy.
Tôi khẽ thở ra một hơi, nặng nề đặt ly rượu xuống bàn, nhưng không ngờ ngay sau đó lại nghe thấy tiếng ly rượu đập mạnh xuống đất, cực kỳ chói tai.
Tôi vô thức nhìn sang, thấy Bùi Kỳ mặc bộ âu phục màu đen đang đứng bên bể bơi, sắc mặt vô cùng u ám, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt thành quyền.
Tôi nắm chặt ly rượu trong tay, nhìn Bùi Kỳ xoay người rời đi, cả người có hơi bất lực.
Định đuổi theo, nhưng lại sợ Từ Lam vừa rời đi sẽ lại quay lại, những gì tôi làm sẽ đều đổ sông đổ bể.