Em Trai Tôi Phát Điên Rồi

Chương 1




"Muốn ăn quýt quáa!"

Cô gái trên giường bệnh bật dậy khiến tất cả mọi người đều giật mình. Mọi ánh mắt hướng về phía cô. Đỗ Gia Hân nhìn lại bọn họ đều là những gương mặt lạ lẫm. Ơ sao cô lại ở đây? Rõ ràng cô đang ngủ trưa cơ mà??? Một chàng trai với vẻ ngoài anh tuấn tiến đến ôn nhu hỏi cô:

"Gia Hân, em không sao chứ?"

Rõ ràng cô không biết người này là ai nhưng những kí ức về anh ta lại lần lượt hiện ra trong đầu cô vô cùng rõ ràng:

"Em không sao..."

Vừa nói xong cô liền đưa tay lên giữ chặt miệng. Trời ơi!? Mình vừa trả lời sao!? Nhưng mà mình đâu quen biết gì anh ta chứ??

"Không sao là tốt rồi. Anh về trước, hôm khác sẽ đến thăm em sau." Chàng trai bày ra bộ mặt thâm tình nói với cô sau đó lại quay lại nói với hai người nữ phía sau:

"Cháu về trước, có chuyện gì hai bác cứ gọi cháu."

"Ừ cháu về trước đi. Gia Hân cứ để bác."

Đợi Trần Trung Đức đi rồi, người phụ nữ mới tiến lại giường bệnh. Cô đột nhiên mở miệng gọi:

"Mẹ!"

Cái gì!? Mẹ sao? Cô là trẻ mồ côi thì bố mẹ gì ở đây chứ!?? Thế nhưng người phụ nữ nọ lại tỏ ra bà ấy thật sự là mẹ của cô mà tiến đến ôm cô vào lòng còn khóc lóc:

"Ôi. Con gái mẹ bình an vô sự rồi, may quá. Nếu con có mệnh hệ gì mẹ đảm bảo không tha cho con ranh kia! Chỉ là một người giúp việc mà dám mơ tưởng trèo cao!"

Đỗ Gia Hân lần đầu tiên được mẹ vỗ về như vậy, cô xúc động nước mắt chảy dài lăn trên má. Trái tim mẹ Đỗ quặn lại đưa tay lau nước mắt cho cô:

"Gia Hân không khóc. Mẹ thương nha, con muốn mẹ làm gì với con nhỏ Nguyễn Tuệ Anh kia không?"

Cô lắc đầu nguầy nguậy, cô không cần gì hết chỉ cần ở với mẹ thôi. Mặc dù người mẹ này cô chưa từng gặp nhưng cô cảm giác hai người quen biết đã lâu vô cùng thân thiết. Cô nghĩ lại có lẽ do làm việc quá sức nên trong lúc ngủ trưa ở nơi làm việc cô đã ra đi. Có lẽ ông trời thương xót kiếp trước cô là trẻ mồ côi nên kiếp này cho cô có được người mẹ tốt như vậy.

Mẹ Đỗ mỉm cười:

"Vậy Gia Hân của mẹ nghỉ ngơi đi nhé, mẹ không làm phiền con nữa. Về truyện này mẹ sẽ bảo Trung Đức đuổi việc cô ta."

Cô mỉm cười theo bản năng trả lời:

"Vâng ạ!"

Mẹ Đỗ quay người đi khỏi. Đỗ Gia Hân liền vươn vai nằm dài trên giường nhìn lại trần nhà màu trắng xoá cười ngu ngơ:

"Mình sống lại rồi sao? Hahahah. Lại còn có một người mẹ tốt như vậy."

Đột nhiên đại não cô truyền đến hai cái tên khi nãy mẹ nói. Nguyễn Tuệ Anh!? Trung Đức...? Đây không phải là hai nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết "Bá Đạo Tổng Tài Xin Đừng Đeo Bám Tôi" trước khi cô chết sao? Cô còn nhớ lúc đó do thấy cô luôn cắm đầu vào công việc nên một cô bé trong công ti đã cho cô mượn quyển truyện này ép cô đọc nó.

Rốt cuộc đọc xong thì cô sôi máu não tức không chịu được vì tình tiết truyện. Chính là nam chính và nữ phụ là hôn thê của nhau. Nam chính luôn tỏ ra yêu nữ phụ nhưng thực tế lại không yêu chút nào, lí do anh ta tiếp cận cô cũng chỉ muốn thâu tóm tập đoàn nhà nữ phụ về tay mình. Sau đó trong một lần say rượu anh ta đã mây mưa cùng người giúp việc của mình mà cũng thật hi hữu cô ta lại có thai. Sau đó mọi người cũng biết rồi đấy, lọ lem đến với hoàng tử còn công chúa láng giềng ác độc thì bị đày đi nơi khác. Đọc xong truyện này cô không thể nào không phát tiết. Vì sao ư? Vì nữ phụ ác độc kia lại trùng tên với cô! Đến cả trong giấc ngủ trưa còn mơ thấy nữ phụ trong truyện.

Đột nhiên một loạt dữ liệu lạ chạy vào đầu cô, ép cô nhận hết những kí ức này. Một giọng nói thỏ thẻ vang lên:

"Xin cô... Giúp tôi chăm sóc mẹ... Giúp tôi sửa sai..."

Đỗ Gia Hân bừng tỉnh, hai mắt cô sáng lên:

"Không phải sống lại... Mình xuyên sách rồi?"