Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 39: Tổng tài cũng là cái kia?




Mạc tổng tài tựa như suy nghĩ cái gì một lúc, sau đó không tình nguyện nói. “Cô cũng biết tôi là thương nhân, điều ghét nhất chính là người ta thiếu tiền mình, cho cô thiếu một ngày cũng đã xem như là ngoại lệ rồi, đằng này cô còn muốn thiếu nhiều ngày như vậy thì có chút khó xử cho tôi a.” Nói xong còn thở dài, tỏ vẻ thật sự rất khó xử.

Minh Nhan vừa nghe xong thiếu chút nữa không kiềm được mà trợn trắng mắt với hắn, trong lòng thầm mắng: Gian thương, đúng là gian thương.

Ai cũng biết anh có nhiều tiền như vậy, chút tiền tôi thiếu có đáng là bao, cũng không phải là tôi không trả cho anh, bất quá chỉ trả muộn có vài ngày, chỉ là trả hơi chậm một chút mà thôi.

Nhưng nghĩ lại quyền quyết định mình được ăn thịt cá hay ăn bánh bao dưa muối trong mấy ngày kế tiếp đang nằm trong tay người ta thì Minh Nhan không thể không khuất phục, thế là cô trưng ra một khuôn mặt tươi cười chân thành, nịnh nọt. “Tổng tài đại nhân, anh là một người vô cùng có lòng nghĩa hiệp, anh luôn giúp đỡ người khác đó thôi.”

Mạc tổng tài liếc nhìn cô một cái, trầm ngâm một chút, nói. “Muốn tôi giúp cũng không phải là không thể, có điều cô cũng phải giúp tôi một việc. Nếu cô đồng ý giúp thì tôi sẽ không lấy tiền của cô, hơn thế nữa toàn bộ tiền ăn uống mấy ngày tiếp theo của cô tôi cũng sẽ tài trợ hết.”

Minh Nhan vừa nghe đã bị hấp dẫn, nhanh nhảu tiếp lời. “Tổng tài đại nhân, hai chúng ta đâu cần phân biệt ai với ai a, có chuyện gì, ngài cứ việc giao phó tự nhiên đi. Có phải có người lại muốn kết hôn hay không a, không thành vấn đề, tôi có thể đi làm phù dâu, tuyệt đối hoàn thành nghĩa vụ.”

Người bị cái kia mà Mạc tổng tài này quen biết có phải hơi nhiều một chút hay không a, lần này không phải sẽ là hắn chứ. Nói thật cô cũng có chút tò mò, nếu tổng tài đại nhân là cái kia thì sẽ làm nam hay làm nữ?

Minh Nhan nhìn chằm chằm mặt Mạc tổng tài mà bắt đầu tưởng tượng chuyện YY (là chuyện mà ai cũng biết là gì đấy =__=), Mạc tổng tài bị cô nhìn như vậy thì mặt có chút nóng lên, đó là cái ánh mắt gì a, hại hắn thiếu chút nữa đã không kiềm chế được.

Khụ một tiếng, Mạc tổng tài bắt đầu giải thích. “Lần này không cần cô làm phù dâu, chỉ cần sau khi về nước cô giúp tôi trang hoàng lại nhà cửa một chút là được, tôi bận quá, không có thời gian làm.”

“Được, không thành vấn đề.” Minh Nhan đồng ý rất sảng khoái. Trong lòng còn không quên đoạn YY kia, quả nhiên là vậy, xem ra Mạc tổng tài cũng không bình thường, ngôi nhà cần trang hoàng kia khẳng định là được dùng để làm phòng tân hôn rồi, vì không dám để cho người khác biết nên mới tìm cô nhờ giúp đỡ. Cô hoàn toàn quên mất việc mấy ngày hôm trước Mạc tổng tài đã ôm cô mà bây giờ đã x cái kia.

Sau khi đi công tác trở về, ngoại trừ làm công việc của trợ lý ra thì Minh Nhan còn kiêm thêm một việc nữa là trang hoàng nhà cửa, ngay cả ngày thứ bảy cuối tuần cũng không nghỉ ngơi, biết vậy cô đã chẳng nhận làm, sao phải vì mấy ngàn đồng (tính theo tiền tệ của TQ) mà tự bán mình vậy chứ, lại còn bán cho tên tư bản hút máu người này nữa. Ô ô ô......

Hơn nữa Mạc tổng tài cũng vẫn cùng cô chọn thợ, chọn vật liệu, căn bản là không cần đến cô cũng được! Còn hại cô bị không ít người hiểu lầm là vợ chồng son với tổng tài, lúc đầu cô còn giải thích vài câu, nhưng thấy Mạc tổng tài căn bản cũng không để ý nên dần dần cũng lười giải thích, chẳng lẽ hắn muốn dùng mình để tung hỏa mù sao? Cho nên hắn mới rất vui vẻ khi người ta hiểu lầm, nếu là như vậy thì thiệt cho cô rồi.

Một tháng sau, rốt cục Minh Nhan cũng nhịn không được nữa, sau khi ăn cơm chiều ở nhà tổng tài xong, Minh Nhan quyết định lấy toàn bộ dũng khí để đi tranh thủ quyền lợi của mình, vì thế cô thập phần nghiêm túc nói. “Tổng tài đại nhân, việc giúp anh trang hoàng nhà cửa, tôi có thể không làm nữa được không.”

Mạc tổng tài buông chén trà trong tay xuống, nheo lại mắt. “Cô xem việc đó như một công việc sao?”

Nếu không thì xem là cái gì? Minh Nhan sửng sốt, sau đó trịnh trọng gật gật đầu, tỏ vẻ đương nhiên nói. “Đương nhiên, nếu không phải công việc thì vì sao ngay cả ngày thứ bảy mà tôi vẫn còn phải chạy ngược chạy xuôi.”

“Nếu cô không muốn làm việc này thì đừng xem nó như một công việc.”

Đây là cái đáp án gì, vậy rốt cuộc là phải làm hay không phải làm a. Gần đây Mạc tổng tài nói chuyện càng ngày càng thâm thúy, làm cô choáng váng cả đầu.

“Tôi thấy trợ lý Phương rất có năng lực, làm việc cũng nhanh nhẹn, anh có thể giao cho anh ấy.” Minh Nhan vì muốn thoát thân đã nhanh chóng tìm một kẻ chết thay.

Trợ lý Phương có lẽ sắp mệt mỏi rồi đây! Hắc hắc...... Nếu anh có biết cũng trăm ngàn lần chớ có trách tôi nga.

Trợ lý Phương là người mớitạm thời tiếp quản công việc của thư ký La, vì thế nên cô cũng thoải mái đi rất nhiều. Trợ lý Phương dễ tiếp xúc hơn thư ký La, người khôi hài lại hiền lành. Cho nên Minh Nhan mới có gan hãm hại người ta.

“Cô thấy trợ lý Phương rất có năng lực......”

“Đúng vậy, đúng vậy, ngài giao phó công việc cho anh ấy rất nhiều, nhưng lúc nào anh ấy cũng hoàn thành nhanh chóng mà vẫn còn thời gian nói chuyện phiếm vài câu với tôi nga, anh nói xem anh ấy không phải là rất có năng lực sao. Hơn nữa còn rất nhiệt tình với người khác nga, còn có......” Minh Nhan căn bản không chú ý tới sắc mặt của Mạc tổng tài, vì muốn thoát thân nên cô cật lực khen ngợi trợ lý Phương. [NV: haizz, hình như chị đã vô tình hại người thật rồi a ~~~]