“Minh Nhan.”
Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, Minh Nhan liền quay đầu lại. Thì ra Mạc tổng tài đã đậu xe xong, cô tươi cười nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn cô cười, sau đó cực kỳ tự nhiên tiêu sái đến bên cạnh cô, tay ôm lấy thắt lưng của cô, dịu dàng hỏi. “Bạn cô à?”
“Không phải, chỉ là người quen mấy năm trước thôi.” Minh Nhan không muốn giải thích mối quan hệ giữa cô và Nhâm Hạo với hắn, dù sao hắn cũng chỉ là ông chủ của cô. Mà bởi vì động tác của Mạc tổng tài rất tự nhiên cho nên trong chốc lát cô cũng không phát hiện ra có một cái đang đặt không đúng chỗ.
“Nga. Chúng ta đi vào thôi, bên ngoài trời lạnh.” Nói xong, hắn gật đầu với hai người đang mang hai sắc mặt khác nhau kia rồi kéo Minh Nhan đi vào.
Minh Nhan im lặng mặc cho hắn kéo, tuy rằng cô đã sớm buông phần tình cảm này xuống rồi, nhưng đột nhiên nhìn thấy Nhâm Hạo, vẫn không khỏi khiến cô nhớ lại rất nhiều kí ức trước
Ăn cơm cũng không thể yên lòng, ngay cả đồ ăn của cô cũng đều là do Mạc tổng tài gắp mà cô cũng không hề phát hiện, tóm lại Mạc tổng tài gắp gì vào bát cô thì cô ăn cái đó, không gắp cho cô, cô liền cúi đầu ăn cơm trắng.
Nhìn tổng tài đại nhân bên cạnh, gân xanh trên trán ứa ra, nhưng vẫn thỉnh thoảng gắp rau cho cô, cố gắng giúp cô ăn no.
Đến khi Mạc tổng tài thấy cô ăn gần xong, liền đề nghị đưa cô trở về, cô mới hồi phục tinh thần lại, cô thực không nghĩ mình bất tri bất giác đã ăn no. Nhìn một đống vỏ tôm lớn ở trước mặt Mạc tổng tài, có chút buồn rầu nghĩ: Tôm này là hắn bóc cho mình ăn ư? Nếu không phải nhờ hắn thì cô vì quá mệt đến ngẩn người mà cũng không ăn gì rồi.
Suốt quãng đường đi Mạc tổng tài cũng không trả lời cô câu nào, ngay cả dù cô có chủ động nói chuyện thì hắn cũng chỉ ừ, à có lệ, xem ra tâm tình hắn không được tốt lắm. Minh Nhan âm thầm thở dài, đàn ông cô quen biết vì sao đều nhỏ mọn như vậy, chẳng nói chẳng rằng tự nhiên tức giân, trước kia Hiên Hiên như vậy, bây giờ Mạc tổng tài cũng như vậy, ô ô, mệnh cô thực khổ quá.
Xe dừng ở dưới lầu nhà cô, cô chúc hắn ngủ ngon, sau đó mở cửa xuống xe chuẩn bị vào nhà.
Mới vừa đi được hai bước đã bị Mạc tổng tài gọi lại. Minh Nhan quay đầu nhìn hắn, không biết hắn gọi cô lại có chuyện gì.
Hắn đứng dưới ngọn đèn đường, cách cô một bước xa, trên mặt nhìn không ra có cảm xúc gì, chỉ là thần sắc dưới đáy mắt thâm thúy, giống như một mảnh mây đen đen kịt.
“Tôi muốn nói với cô một việc.”
“A?” Minh Nhan bị một câu không đầu không đuôi của hắn làm mờ mịt. “Chuyện gì?” Phát sinh chuyện lớn gì sao? Lại khiến biểu tình của Mạc tổng tài trầm trọng như thế.
Hắn nhếch miệng gằn từng tiếng chậm rãi nói. “Tôi muốn nói với cô, tôi không có răng sâu.” Khi nói chuyện, hắn tiến đến gần một bước, bỗng nhiên dang hai tay ra, đem cô ôm tại trước người.
Hắnình lình ôm cô như vậy khiến cô không khỏi hơi ngẩng đầu lên, trong đầu có một khoảnh khắc trống rỗng, hơi thở của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn như sóng biển mãnh liệt từng chút từng chút một nuốt hết cô, trong lúc hoảng hốt, cô tựa hồ cảm thấy chung quanh mình có một đạo ánh sáng, mà ánh sáng này là từ đáy mắt hắn phân tán ra, yên tĩnh mà sâu thẳm, đủ để mê hoặc lòng người.
“Không có răng sâu?” Hắn muốn quảng cáo kem đánh răng sao? Đột nhiên một tia ánh sáng thẳng tiến vào đầu cô, xong rồi, chuyện cô nói tổng tài có răng sâu đã bị hắn nghe thấy được, Minh Nhan chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, vội vàng muốn mở miệng giải thích.
“Tôi...... Anh...... Ân”
“Không có răng sâu.” Mạc tổng tài nhìn cô, đem bốn chữ này nặng nề nhắc lại một lần, như là đang cường điệu tính chân thật của nó.
“Tôi đồng ý cho cô tự mình nghiệm chứng một chút.” Sau đó cười cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Minh Nhan cả kinh, muốn lui về phía sau, nhưng lại bị hắn ôm càng nhanh. Lực đạo của cánh tay hắn rất lớn, ôm cô đến cử động cũng không được, lực đạo trên môi trở nên cuồng dã mà kích tình, hàm răng cũng bị hắn không lưu tình chút nào tách ra, đầu lưỡi ấm áp tiến dần từng bước dây dưa với cô.
Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy tất cả âm thanh chung quanh dường như đều biến mất, bên tai chỉ có tiếng tim đập dồn dập của chính mình, tựa như tiếng trống trận trên sa trường, từng hồi, từng hồi một, khiến cho cô đầu váng mắt hoa, không nghĩ được gì, cũng không phản ứng được gì, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Cũng không biết là qua bao lâu, Minh Nhan cảm thấy tựa hồ lâu như một thế kỷ, nhưng lại cũng thật ngắn ngủi như chỉ vài giây, rốt cục Mạc tổng tài cũng buông cô ra, nhưng lực đạo hai tay ôm cô cũng không hề thả lỏng.
Minh Nhan choáng váng dựa vào ngực hắn, giờ này khắc này cô vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đợi lúc cô hít thở vững vàng, Mạc tổng tài trịnh trọng hỏi. “Tôi có răng sâu không?”
“Không có.” Minh Nhan có ý tứ đáp.
“Được rồi hiệu quả nghiệm chứng không tồi, lần sau nếu cô còn chưa xác định được, chúng ta có thể lại nghiệm chứng thêm một lần. Hiện tại vào nhà đi, ngày mai nhớ đi làm đúng giờ.” Mạc tổng tài vừa lòng vuốt vuốt tóc cô, sau đó buông cô ra để cô đi vào nhà.
Minh Nhan hiện tại thần trí hỗn loạn, chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, ngoan ngoãn lên lầu vào nhà, còn không quên lễ phép nói tiếng. “Đi đường cẩn thận.”
Đến lúc cô ngồi vào sô pha nhà mình rồi mới giật mình hoàn hồn, trời ạ, cô bị tổng tài đại nhân cường hôn a, mà cô lại còn hưởng thụ nữa chứ.
Ô ô ô, cô không muốn sống, việc này...... việc này...... việc này, việc này rất đáng sợ nha, Minh Nhan ôm hai má đang nóng bừng lên, có chút không thể tin đây là sự thật.
Vì sao hắn lại hôn cô? Chẳng lẽ là trừng phạt việc cô nói hắn có răng sâu? Đây có tính là quấy nhiễu tình dục nơi công sở không? Cô có nên đi tố cáo hắn không nhỉ?