Em Trai Nuôi Là Người Yêu Bí Mật

Chương 75: Sống không bằng chết




Cho dù là Hoan Hoan có đe dọa, Trạch Minh vẫn điềm nhiên, một chút nhíu mày cũng không có.

Bỗng nhiên anh thốt ra một câu khiến ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.

"Vậy cứ nhảy đi."

Cơn gió trên cao làm Hoan Hoan tưởng như bị ù tai nên nghe lầm, đột nhiên một cảm sợ hãi tột độ ập tới, cả cơ thể của cô ta run lên bắt đầu toát ra những giọt mồ hôi lạnh.

Cô ta mấp máy môi hỏi lại "Anh… anh vừa… nói gì?"

"Tôi nói là cô cứ nhảy đi, là cô muốn tự sát, tôi không ép cô, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy."

Trạch Minh không mảy may động tâm mà nhìn thẳng vào mắt của Hoan Hoan, lần này cô ta nghe từng câu từng chữ một đều rất rõ ràng, sắc mặt của cô ta trắng bệch dần, cánh tay mỏi dần như sắp không trụ được nữa.

Một giọt nước mắt lăn xuống má, cô ta nhẹ nghiêng đầu nhìn xuống bên dưới, người người đều đang nhìn cô ta chỉ trỏ nói gì đó mà cô ta không nghe thấy.

Cô ta không muốn chết, chỉ muốn dọa anh nhưng anh lại tuyệt tình đến mức bảo cô ta nhảy xuống, giọng nói lạnh lẽo của anh cứ ong ong trong đầu của cô ta như lời mời gọi của thần chết.

Trạch Minh thở dài ngán ngẫm một cái rồi đứt khoác quay người đi.

Hoan Hoan nhìn thấy vẫn bất chấp mà hét lớn oán thán.

"Anh đi đâu đấy, mau quay lại đây, cho dù em có chết anh cũng không quan tâm sao? Anh thật tàn nhẫn."

Cho dù Hoan Hoan có hét đến long trời lở đất, anh vẫn thẳng thừng bước đi.

Tinh Diệu đắn đo mãi rốt cuộc cũng chạy lên sân thượng, khi đến nơi thì Trạch Minh vừa đi lướt qua cậu ta, vẻ mặt anh không một chút biểu cảm.

Hoan Hoan thì đang trong tư thế sắp nhảy xuống, nhìn tình cảnh này, không cần chứng kiến Tinh Diệu cũng thừa đoán được, trong phút chốc cậu ta chỉ ngơ người mà không biết nên làm gì.

"Hoan Hoan, cô bình tĩnh đi, có gì vào đây rồi hẵng nói, ở ngoài đó nguy hiểm lắm."

Vị cảnh sát vừa nói vừa từ từ tiến lên, lúc này vẫn chỉ có cảnh sát khuyên ngăn cô ta, nhưng cô ta không cần, người có ta cần đã không còn ở đây nữa, cô ta hóa tức giận, trừng mắt nhìn cảnh sát mà gào thét.

"Tôi bảo không được lại gần, các người chỉ muốn bắt tôi thôi có đúng không? Tôi đã phạm tội tày đình gì mà ai cũng muốn tống tôi vào tù, kể cả khi tôi mang thai các người cũng không buông tha, các người đúng là những kẻ máu lạnh, đồ độc ác…"

Câu nói của Hoan Hoan ngay lập tức xông thẳng vào tai Tinh Diệu làm cậu ta tỉnh ra.

Cậu ta siết chặt bàn tay, cho dù cậu ta không thích Hoan Hoan thậm chí là có ác cảm, ghét cay ghét đắng, nhưng sự thật trong bụng của cô ta vẫn mang đứa con của cậu ta, đứa nhỏ chẳng có tội gì mà phải bị kéo theo cả. Trên thực tế Tinh Diệu chính là cha của đứa trẻ chưa chào đời kia, cậu ta không đành lòng để nó chết, lương tâm của cậu ta không cho phép cậu ta phạm phải một lỗi lầm nào nữa.

Hoan Hoan vẫn buông một tay, tư thế nửa lơ lửng của cô ta đã khiến cho cảnh sát lo lắng, họ hết mực khuyên giải để tìm cách kéo dài thời gian đưa cô ta vào.



Một vị cảnh sát tinh ý nhìn thấy tay cô ta đang run nhưng vẫn chưa chịu nhảy, chứng tỏ cô ta đang do dự, anh ta liền nói.

"Cô thật sự muốn nhảy sao? Đây là tầng 30 đó, nhảy xuống chắc chắn 100% xương thịt lẫn lộn, nó sẽ cực kỳ đau đớn và khó coi, dưới kia còn có phóng viên, bọn họ sẽ chụp hình cô và đem thêu dệt nên thành nhiều câu chuyện, cô thực sự muốn như vậy sao?"

Hoan Hoan nghe xong, nỗi sợ lại dâng lên cao hơn, cô ta vốn dĩ đâu muốn mọi chuyện thành ra như thế này, nếu Trạch Minh đồng ý, có lẽ cô ta đã vào bên trong từ lâu rồi, chứ không phải chịu áp lực sợ hãi như bây giờ, còn đang có đông nghịt người dưới kia đang nhìn, một phần trong đó hoặc là tất cả bọn họ đều đang mong chờ màn cô ta buông tay ra.

Nghĩ đến đây, Hoan Hoan lại cắn răng cắn lợi, trừng mắt oán hận "Một lũ các người thật khốn nạn."

Ngay lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn ra bắt lấy cổ tay của cô ta mà kéo vào.

Hoan Hoan giật mình theo phản xạ mà giật nảy, nửa bàn chân trong lúc bất ngờ đã bị sượt khỏi chỗ đứng mỏng manh.

"Á…"

Hoan Hoan gần như bị treo lơ lửng, cô ta la lớn thất thanh, tim của cô ta đập mạnh như muốn nhảy khỏi lòng ngực, bây giờ hai bàn tay của cô ta lại nắm chặt vào bàn tay của người mà đang cố hết sức lôi cô ta lên.

Cảnh sát cũng nhanh chân chạy lên giúp đỡ, chưa đầy một phút sau, phía bên ngoài lan cang cũng không còn ai nữa.

Kịch hay đã tàn, đán đông cũng giải tán. Trên sân thượng, Tinh Diệu người đổ đầy mồ hôi thở hổn hển, vừa rồi nhân lúc Hoan Hoan không để ý, Tinh Diệu đã là người lao ra bắt lấy tay của cô ta, cậu ta không phải muốn cứu cô ta mà là muốn cứu đứa bé.

Hoan Hoan trải nghiệm cảm giác suýt chết, cảm giác này vẫn còn dư âm khiến cô ta không thể ngăn được toàn thân đang run lên như cầy sấy, ánh mắt vô hồn như vừa bước về từ cõi chết.

Đột nhiên bụng của Hoan Hoan nhói lên, cô ta ngã ra nền gạch, ôm bụng nhíu mày đau đớn.

"A… đau quá!"

"Hình như là bị động thai rồi, mau đưa cô ta trở lại phòng bệnh, nhanh lên."

Cảnh sát khẩn trương đặt cô ta trên lưng mà nhanh chóng rời đi.



Hoan Hoan ngất lịm đi, sau gần một tiếng thì cô ta tỉnh lại, nhìn lên trần nhà, cô ta biết mình còn sống liền tươi cười ngồi bật dậy, nét mặt rạng rỡ.

Nhưng biểu cảm đó Chẳng mấy chốc mà tan biến như một giấc mơ, vẻ mặt mặt của cô ta đột ngột chuyển biến sợ sệt, cô ta ngồi có chân lại, lùi người nép sát vào thành giường, khi người đang ngồi sừng sững trước mặt chính là Trạch Minh, đứng bên cạnh còn có Tinh Diệu.

Cô ta hoang mang chưa chuẩn bị tâm lý, đầu óc chẳng biết thốt nên câu gì đầu tiên.

Trạch Minh cũng không đợi lâu thêm nữa mà lập tức nói.



"Tôi muốn cô phải sinh đứa bé này ra, sau đó Tần gia sẽ là người nuôi dưỡng nó."

Tưởng Trạch Minh sẽ không bao giờ màng đến cái thai này, không ngờ anh lại mở lời muốn cô ta sinh nó, đúng là mẹ quý nhờ con, Hoan Hoan lại thừa dịp lên mặt với anh.

"Điều kiện em đã nói lúc ở trên sân thượng, anh đồng ý thì tất nhiên đứa nhỏ này sẽ được sinh ra thuận lợi, dù sao nó đang nằm trong bụng của em, muốn sống muốn chết là do em định đoạt, nhưng mà… cũng phụ thuộc vào anh nữa."

Hoan Hoan ngạo nghễ nói, bàn tay của cô ta đưa lên vuốt vuốt bụng mình, đôi mắt lại nhìn anh lộ ra đầy vẻ thách thức.

Tinh Diệu nhìn cô ta đến ngứa mắt không chịu được nữa liền lên tiếng.

"Hoan Hoan, cô nghĩ đe dọa anh tôi như vậy cô sẽ thoát tội được sao, cảnh sát đang còn đứng bên ngoài chờ bắt cô đấy."

"Vậy thì đến đây bắt đi, đứa bé mà các người cần tôi sẽ không cho nó xuất hiện trên cõi đời này nữa."

Hoan Hoan gân cổ lên, trừng mắt phô trương chỉ tay, giọng nói lớn như muốn cãi tay đôi với Tinh Diệu.

Nhưng chỉ một cái cười lạnh của Trạch Minh, cả phòng liền im bặt, cô ta liền nhìn anh khó hiểu, có một chút lo lắng, dự cảm sẽ có điều gì đó không ổn.

Anh đứng dậy, tiến lên phía trước ba bước, thân hình cao to sừng sững đứng trước mặt của cô ta, vẻ mặt vẫn vậy, lạnh đến thấu xương.

Cô ta nhớ lại cái tát, nhớ lại câu nói anh bảo cô ta nhảy xuống, bây giờ nhìn thấy anh trước mặt, đối diện với anh cô ta chỉ còn cảm thấy sự sợ hãi.

"Như tôi đã nói, cô có chết cũng là việc của cô nhưng đứa bé nhất định phải sống. Nếu cô nhất quyết làm tổn hại đến đứa bé thì cô nghĩ ngày tháng sau này của cô sẽ bình yên? Nếu cô nghĩ cô không còn gì để mất nên không sợ thì để tôi cho cô nếm trải cảm giác sống không được mà chết cũng không xong là như thế nào?"

"Sống không được mà chết cũng không xong? Anh… anh muốn làm gì em?"

"Chuyện này thì tùy cảnh sát, tôi không quản được, nếu cô đã không muốn giữ lại nó thì coi như nó không có duyên với Tần gia vậy."

Anh đã nói đến mức này, đứa bé đối với anh mà nói có không được không có cũng không thành vấn đề, nhưng nếu đứa bé không còn, cô ra không biết, phải trải qua những điều kinh khủng nào, khi nhìn vào ánh mắt của anh, nó không chỉ là đe dọa suông, anh đã hận cô ta đến mức hận không thể lột da cô ta ngay tại đây rồi, nhưng anh nhẫn nhịn cũng chỉ vì đứa bé này.

Hoan Hoan hết đường rồi, cô ta không thể dùng cái thai ra để đe dọa được nữa, nhưng nếu để mất nó cô ta thực sự sẽ rất thảm.

Suy cho cùng, chiếc gan lớn của cô ta cũng chỉ như quả bóng, bị đâm thủng rồi, thì nó chẳng còn được bao nhiêu.

"Khoan đã, em… em sẽ sinh nó ra, chỉ cần anh đừng bắt em vào tù."

Trạch Minh sắp bước ra cửa thì dừng bước, nhưng anh không trả lời cô ta mà lại tiếp tục bước đi, đến một cái ngoảnh đầu cũng không có.

Hoan Hoan bất lực ngồi co ro lại một góc, cô ta không nhận được câu trả lời, nhưng lại sợ không dám gào thét nữa, cô ta sợ chọc anh nổi giận thì đến cả đứa nhỏ này anh cũng không cần giữa lại nữa, đến lúc đó không biết anh sẽ dày vò cô ta đến khốn cùng như thế nào đây.

Hoan Hoan đinh ninh, chỉ cần cô ta sinh đứa bé ra, anh sẽ nguôi giận, sẽ tha cho cô ta nhưng cô ta cũng tự cảm thấy không chắc, phần tự tin anh sẽ không nỡ ra tay với cô ta đã mất hết rồi. Từ giờ, ngày ngày cô ta đều chỉ sống trong sự bất an.