Sau khi viên quan hốt phân đi ngủ, Kiều Thất Tịch do dự nói chuyện với Otis – người không biết gì. Một mặt, cậu cảm thấy rằng mình nên nói cho hắn biết Tam Giác Vàng ở đâu. Mặt khác, cậu lại không muốn gây hoang mang, tạo áp lực cho Otis.
Cậu nhướng mày, nhưng trên đời này thật sự có cái gì có thể gây áp lực cho Otis sao? Anh ấy có biết căng thẳng là cái quái gì không?
"Nghe này, Otis, Tam Giác Vàng là một nơi rất nguy hiểm."
Sau khi cân nhắc rất nhiều, Kiều Thất Tịch vẫn quyết định nói rõ ràng: "Nếu nhiệm vụ truy tìm dấu vết trong rừng nguyên sinh lần trước là cấp S, thì lần này nó có thể được xếp vào cấp SSS."
Mức độ khó khăn không chỉ tăng lên một cấp mà mức độ nguy hiểm cũng là vô hạn.
Otis nhìn cậu với vẻ sẵn sàng lắng nghe, vẻ này hiện trên khuôn mặt xù lông... Ừm, cũng không có gì lạ lắm.
Trên thực tế, Otis thông minh có hơi tò mò, trong cái đầu nhỏ của Alexander còn biết bao nhiêu thứ nữa?
"Tại sao em biết?"
Đáp án nhất định rất thú vị, nhưng Otis có EQ, hắn biết có một số câu hỏi không thích hợp để tìm hiểu ngọn ngành. Điều đó có thể sẽ khiến đối phương phát điên.
Kiều Thất Tịch thực sự biết ơn vì chỉ số EQ cao của hắn.
Tam Giác Vàng là chỉ Thái Lan, Lào và Myanmar, biên giới của ba quốc gia và một phần sông Mê Kông chảy qua đó.
Vị trí địa lý đặc thù cộng với nguồn nước dồi dào, đất đai màu mỡ khiến Tam Giác Vàng trở thành chốn thâm sơn cùng cốc.
Giao thông bế tắc quản lý hỗn loạn, hoặc có thể nói rằng ở Tam Giác Vàng không tổ chức nào dám quản lý nguồn anh túc dư thừa từ lâu. Hầu hết ma túy trên thế giới đều đến từ nơi này.
Tất cả các nước trên thế giới đều có thái độ mập mờ với ma túy, chỉ có Trung Quốc là có thái độ không khoan nhượng. Một khi bị phát hiện sẽ loại bỏ bằng mọi giá.
Các tổ chức trong nước đã nhiều lần đặt chân đến Tam Giác Vàng trong hành trình truy quét ma túy hay còn gọi là "Điệp vụ Tam Giác Vàng*". Nơi tổ quốc đã hy sinh biết bao đồng bào và cũng bắt được nhiều tội phạm buôn lậu ma túy trong nước.
*Bản edit dựa vào tên tiếng Việt của bộ phim 湄公河行动
Do đó, ở Tam Giác Vàng gương mặt người Trung Quốc không được chào đón lắm. Bất cứ khi nào có mặt người Trung Quốc liền sẽ bị ngăn cản, bị nhìn chằm chằm, thậm chí là bị tấn công. Đồng bào rất khó triển khai hoạt động tại địa phương.
Trừ khi phong cách làm việc của mọi người cũng tàn bạo như dân bản địa. Lúc cần bắn thì nổ súng, lúc cần ném bom thì không thương tiếc oanh tạc. Tuy nhiên đồng bào ta sẽ không bao giờ tàn ác như vậy.
Tất cả các nhiệm vụ chỉ có thể được thực hiện trong bí mật.
Biện pháp ngoại giao?
Xin lỗi, nơi này không có ngoại giao nghiêm túc, nắm đấm của ai cứng hơn thì người đó là ba.
Sau một đêm miệt mài phổ cập khoa học của Kiều gấu nhỏ, Otis đã có khái niệm cơ bản về Tam Giác Vàng. Tóm lại đó là một nơi man rợ, đạn bay tứ tung... tùy ý giết người.
Kiều Thất Tịch chắc chắn sẽ chán nản nếu biết cậu nói khô cả họng mà cuối cùng Otis lại tổng kết bằng hai điều.
Vì đây là một hoạt động bí mật nên họ không thể ngồi một chuyến bay bình thường. Vì vậy họ đã lên một chiếc máy bay quân sự vào sáng hôm sau.
Còn có một tiểu đội bốn người cùng đi, trong đó có hai người là quân nhân, hai người là nhân tài của lĩnh vực khác còn lại là binh lính phụ trách hộ tống bọn họ.
Mọi người kinh ngạc phát hiện tạm thời tăng thêm một người cùng hai con chó. Dù sao bọn họ cũng chưa từng nghe nói ở tiền tuyến còn cần quân khuyển*: "Anh là người của quân đội nào? Hai con quân khuyển của anh trông khá tốt đấy."
*Quân khuyển: Là chó làm trong quân đội.
"Ha ha, tôi không phải người trong quân đội, tôi là cảnh sát của một chi nhánh ở thành phố H. Hai con này là chó cảnh sát của tôi." Huấn luyện viên tự giới thiệu, làm cho tất cả mọi người kinh hãi.
Hai người quân nhân liếc nhau, đều cho rằng lần hành động này là hành động quân sự vì thân phận của con tin bị bắt cóc khá nhạy cảm, không thích hợp để người bên ngoài tham gia.
Nhưng đây là mệnh lệnh từ trên xuống dưới, không cho phép hỏi nhiều, cũng không trao đổi nhiều, bọn họ chỉ là lễ phép gật đầu.
Trong chuyến bay nhàm chán, Kiều Thất Tịch dùng chân cào vào vali, bày tỏ mong muốn của mình: "Gâu." Chơi đồ hàng.
Đối mặt với đôi mắt tròn xoe của Trứng Trứng, huấn luyện viên nghiêm túc lắc đầu. Không được, trên máy bay còn có người khác nhìn, lúc này lấy đồ chơi ra ngoài chơi như thế còn ra thể thống gì?
"Gâu..." Cứ chơi đi!
Âm thanh nũng nịu của Alexander lập tức khiến những người khác trên máy bay phải liếc mắt nhìn: Con chó này làm nũng ghê thật, nó thật sự có thể ra chiến trường sao?
Trong ấn tượng của họ, chó cảnh sát đều rất nghiêm túc, ví dụ như con nằm bên cạnh nó, sau khi lên không ngó ngang ngó dọc, suốt buổi cũng không sủa một tiếng.
Huấn luyện viên không cho đồ chơi nên em trai hoạt bát và nghịch ngợm vẫn cứ sủa, vì vậy huấn luyện viên không còn cách nào khác là lấy từ trong túi ra một miếng thịt bò khô và nhét vào miệng Trứng Trứng để chặn miệng nó.
Nếu không lấy được đồ chơi thì thịt bò khô cũng có thể tạm chấp nhận. Kiều Thất Tịch không ăn miếng thịt mà mang nó cho Otis.
Quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt, huấn luyện viên cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng lần này...
Khi Bình An há miệng định cắn, Trứng Trứng hung ác quay đầu đi, mặc cho Bình An cắn một cái vô ích.
Huấn luyện viên trợn mắt há hốc mồm: ...
Những người khác trên máy bay: ...
Ngược lại Otis cũng không có nghĩ nhiều, hắn chưa từng nghĩ tới Alexander có ác ý, mãi đến khi bị lừa lần thứ ba, hắn mới ý thức được bé đáng yêu đang lấy hắn làm trò đùa.
Thực sự là quá xấu rồi.
Otis liếm miệng, và trong giây tiếp theo, hắn nhanh chóng giật lấy miếng thịt khô của bé đáng yêu.
Nhưng chỉ có một miếng thịt khô.
"Gâu..." Alexander thích chơi xấu lập tức không vui: "Otis trả lại cho em!"
Sau đó, cả cabin xem hai chú chó tranh nhau một miếng thịt bò khô, mặc dù xem chúng lăn lộn rất vui, nhưng! ! Đây là chó nghiệp vụ, bọn họ nghiêng mắt nhìn huấn luyện viên, không cần quản sao?
Cũng may huấn luyện viên là một tên già đời, nếu không y cảm thấy mặt mũi già nua của mình sẽ bị hai con chó này làm mất hết sạch. Còn về phần quản lý thì nhất định phải quản lý.
"Bình An, trả lại thịt khô cho em." Huấn luyện viên nói.
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Kiều Thất Tịch được huấn luyện viên chống lưng, rất kiêu ngạo và ngang ngược.
Nhưng sau đó huấn luyện viên nghiêm túc nói: "Nó thích khóc lóc om sòm chơi xấu không giảng đạo lý mày cũng không phải không biết, chúng ta nhường nó đi."
Để mọi người được yên lặng.
Kiều Thất Tịch: ? ? Anh đang nói cái quái gì vậy?
Thậm chí điều đáng giận hơn là Otis thực sự nghe theo lời của huấn luyện viên và trả lại miếng thịt bò khô cho cậu.
Quá thể đáng...
Đường đường là sir Trứng cứ như vậy bị dán lên cái mác không giảng đạo lý, thở dài.
Còn phải ăn thịt khô, không ăn miếng đầu tiên thì làm sao lấy miếng thứ hai!
Trong cabin cuối cùng trở nên yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh của một con chó lai sói đang nhai thịt khô.
Mọi người đều nghĩ rằng ít nhất một trong hai con chó nghiệp vụ sẽ đáng tin cậy, nhưng chúng chỉ là trông đáng tin cậy mà thôi.
Có lẽ điều này được gọi là gần mực thì đen.
Không biết bao nhiêu lâu sau, Alexander đã tỉnh ngủ do âm thanh phát ra từ cabin.
"Đường băng bị nghi ngờ là do một tổ chức không xác định chiếm giữ. Chúng ta không thể hạ cánh bình thường. Hãy chuẩn bị nhảy dù."
Hai người dân thường chưa bao giờ tập nhảy dù hoảng sợ, binh lính hộ tống lập tức an ủi: "Đừng căng thẳng, chúng tôi sẽ đưa các bạn nhảy cùng."
Đồng thời nhìn huấn luyện viên cùng chó nghiệp vụ: "Anh có thể nhảy dù không?"
Huấn luyện viên gật đầu: "Có thể."
Thành thật mà nói, y có nhắm mắt cũng có thể thu dọn thiết bị của mình, đây là bản năng.
Chỉ thấy huấn luyện viên rất nhanh đã chuẩn bị dù bao: "Bình An, Trứng Trứng, Đi!" Dứt lời, hai con chó lai sói đi tới phối hợp đeo thiết bị.
Anh trai binh lính không khỏi nhướng mày, được lắm xem ra là cũng đã được huấn luyện rồi.
Sau khi hẹn nhau địa điểm tập hợp, sau khi kiểm tra lại bộ đàm của mình, huấn luyện viên với hai con chó cảnh sát dẫn đầu nhảy ra khỏi cabin.
Nhảy dù ở Tam Giác Vàng là một hành động rất nguy hiểm nên máy bay được điều khiển thật thấp để tránh bị các tổ chức bí ẩn bắn.
Hạ cánh ở độ cao thấp là một bài kiểm tra kỹ năng, tránh hạ cánh trên cây và xuống mặt nước.
Nơi này có những bụi cây tươi tốt và những dòng sông phức tạp. Ngoài ra còn có cá sấu dưới sông, nguy hiểm hơn cả thành phố khó nhảy nhất trong trò chơi bắn súng.
Huấn luyện viên và con chó của y đã hạ cánh an toàn, sau đó cởi dù bao càng nhanh càng tốt rồi giấu dù bao đi.
Vừa tiếp đất, hai con chó săn đã mở hết năm giác quan, dùng mắt và tai nhìn bốn phương tám hướng.
Bốn người bạn đồng hành lần lượt hạ cánh. Chân vừa chạm đất đã thấy Ngu Thiệu đang đợi họ cùng với hai con chó cảnh sát.
Hai người quân nhân không nói gì, chỉ giơ ngón tay cái lên biểu thị sự khen ngợi.
Còn cách điểm hẹn của tổ chức một khoảng, đường bộ không đi được, núi non khu vực Tam Giác Vàng trập trùng liên miên, chỉ dựa vào hai cái cũng khó mà đi.
Tổ chức sắp xếp người đợi ở một bến cảng nào đó, nhưng đối phương không dám ở lại quá lâu nên giục bọn họ nhanh chóng đi qua.
Vị trí hạ cánh khác với dự kiến trước đó, khoảng cách hơi xa nên mọi người chỉ biết cầm súng trên tay mà chạy.
Hai chú chó cảnh sát chạy trước mở đường, một binh lính bọc hậu, người bình thường được đảm bảo hệ số an toàn cao nhất đi ở giữa.
Bởi vì họ chưa được đào tạo, chạy một lúc liền thở không ra hơi, không khỏi kéo chậm tốc độ chung.
Khi sắp đến cảng, người trả lời đã gửi tin nhắn rằng có thuyền của cảnh sát địa phương đang đi tuần và anh ta phải trốn một lúc, yêu cầu mọi người trốn trong rừng trước, chờ đợi tin tức của anh ta.
"Mọi người nằm xuống đi."
Cây cỏ rậm rạp che khuất bóng dáng của họ, trong lúc chờ đợi ở đây, họ nhìn thấy thuyền tuần tra của tổ chức ở địa phương.
Những người trên thuyền đều có nước da ngăm đen, thân hình cường tráng, hầu hết đều cầm trên tay một khẩu tiểu liên, một số còn buộc vải trên đầu.
Hẳn là người Thái.
Trong một thời gian dài, các thế lực ở Tam Giác Vàng đã hình thành một sự hiểu ngầm kỳ lạ. Không phải là không có xích mích, nhưng tương đối ít, và họ chỉ nhắm vào những người nước ngoài gây rắc rối trên lãnh thổ của họ.
Đặc biệt là những người ăn cơm nhà nước.
Sau khi thuyền tuần tra rời đi, những chiếc du thuyền tiếp ứng từ các nhánh sông khác đi ra. Đây là một bài kiểm tra trí nhớ, nếu anh ta không quen thuộc với hướng sông địa phương, anh ta có thể sẽ không tìm được đường ra.
May mà người quân nhân đến tiếp ứng là một nhân tài với trí nhớ siêu phàm, nhìn thấy anh ta, Kiều Thất Tịch một lần nữa hiểu rằng thứ gọi là nhân tài nên giao cho đất nước.
Đối phương cười toe toét với họ, ra hiệu cho mọi người lên thuyền.
Khi Kiều Thất Tịch đi lên, còn bị đối phương vụng trộm sờ soạng một cái, hừ, xem ở việc anh ta là một tên đẹp trai, trẫm nhịn.
"Thuyền tuần tra địa phương đó cứ nửa giờ lại xuất phát, chúng ta trong vòng nửa giờ cũng phải rời sông, cho nên du thuyền sẽ lái khá nhanh, mọi người chú ý ngồi xuống."
Trong khi đi thuyền, Kiều Thất Tịch và Otis đeo kính bảo hộ và đứng trên mũi thuyền để gió thổi coi như có thể giữ thăng bằng. Nhưng hai người dân thường không may mắn như vậy, họ bắt đầu nôn mửa khi du thuyền đã đi được nửa chặng đường.
Đến nửa đoạn đường sau, ngay cả những người quân nhân cũng vẻ mặt xanh xao.
Tất cả đều mềm nhũn chân khi bước xuống thuyền.
Ngược lại với họ là hai con chó nghiệp vụ không khác bình thường là bao.
Một anh chàng da đen cao, gầy, đẹp trai cầm súng đứng chào đón ở lối vào, anh ta là chiến hữu mà huấn luyện viên quen biết, vừa gặp mặt hai bên ngay lập tức ôm chầm lấy nhau.
"Đã lâu không gặp!"
"Đã lâu không gặp, tôi thật sự không muốn gặp lại anh ở nơi quỷ quái này, anh Thiệu." Anh chàng da đen tuấn tú nói, sau đó nhìn hai con chó lai sói, cười rạng rỡ: "Khi tôi nhìn ảnh đã thấy chúng trông giống sói hoang. Hiện tại càng nhìn lại càng thấy giống."
Loại hoang dã này rất thích hợp với hắn, hy vọng chúng sẽ không chết ở đây.
"Đi thôi, đại ca ở bên trong phân công nhiệm vụ, vì chờ mọi người đến, ngày hôm qua chúng tôi cũng không hành động." Anh chàng da đen đẹp trai xoay người đi vào: "Tình huống hiện tại rất khẩn cấp, từng giây từng phút trôi qua, con tin có thể bị sát hại dã man, vì vậy chúng ta sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi."
Ngu Thiệu yên lặng gật đầu, dẫn theo hai con chó lai sói đi vào.
Đây là một căn cứ bí mật tạm thời, được bao quanh bởi lều quân dụng.
Nơi mà họ chuẩn bị tiến vào là một trong những căn lều lớn nhất, anh chàng da đen đẹp trai dùng nòng súng kéo rèm ra, âm thanh bên trong lập tức dừng lại.
Người ngồi bên trong đều là tinh anh quân đội, ánh mắt đều tập trung vào cửa, đương nhiên không phải đang nhìn khuôn mặt già nua quen thuộc của Ngu Thiệu, mà là đang nhìn hai con chó lai sói đối phương dắt tới.
Chó lai sói trưởng thành có ngoài hình đẹp trai và lạnh lùng, có kích thước lớn hơn so với chó chăn cừu Đức. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là mắt của quân khuyển bình thường đều là ngu ngốc và ngây thơ, nhưng đôi mắt của hai con chó sói này không phải là không biết gì.
So với chó thì chúng càng giống sói hơn, đôi mắt lạnh lùng nhìn con người.
Thật khó để tưởng tượng Ngu Thiệu đã thuần hóa hai con chó lai sói này như thế nào?
"Mọi người đến rồi? Để tôi giới thiệu." Lãnh đạo đưa tay ra hiệu hai con chó lai sói mới xuất hiện: "Hai con chó này đến từ căn cứ chó nghiệp vụ, hiện tại đang phục vụ ở phân cục, nhiều lần lập công lớn giúp cảnh sát phá án truy lùng hung thủ, vô cùng tài năng."
Huấn luyện viên còn tưởng rằng vừa rồi lãnh đạo định giới thiệu mình, nhưng lãnh đạo vừa giới thiệu Bình An cùng Trứng Trứng xong, liền hoàn toàn coi cấp dưới cũ như không khí. Y hơi xấu hổ sờ sờ mũi.
"Anh cả, sao lại tìm người ngoài đến giúp đỡ? Ha ha, nơi này không phải có quân khuyển sao?" Quân khu huấn luyện quân khuyển cũng không thể thua kém chó nghiệp vụ.
Những huấn luyện viên quân khuyển tại hiện trường cảm thấy hơi không vui, như thể mình bất tài.
Tất nhiên,cũng không thể trực tiếp không cho chó nghiệp vụ mặt mũi. Vì vậy họ đã bày tỏ sự bất mãn của mình theo một cách đùa cợt và yêu cầu lãnh đạo giải thích.
"Không tìm giúp đỡ từ bên ngoài thì các cậu có thể làm được?" Cân bằng mối quan hệ giữa các bên không phải là điểm mạnh của anh cả, ông ngay lập tức thẳng thừng mắng mọi người: "Đã bao nhiêu ngày rồi? Có tiến triển gì không! Nếu mấy cậu là có khả năng, tôi còn cần tìm giúp đỡ hả!"
Đường đường là quân đội lại phải tới căn cứ chó nghiệp vụ để tuyển binh. Nói ra cái tấm mặt mo này của ông cũng không biết giấu vào đâu.
Cuốn sổ bị lãnh đạo ném mạnh xuống bàn, nước trà văng khắp sàn.
Huấn luyện viên quân khuyển lập tức ngậm miệng, không dám có ý kiến khác.
Con tin không tìm thấy, lãnh đạo của bọn họ đen mặt tức giận, lúc này làm sao còn có người dám sờ mông cọp?
Sau khi ngồi máy bay và ngồi thuyền đến đây, Kiều Thất Tịch bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái thật dài.
Huấn luyện viên: ...
Muốn chết rồi, trong bầu không khí vô cùng nghiêm túc và căng thẳng này, liệu Trứng lười có thể ngừng ngáp như được nuông chiều như vậy không...
Đây không phải là ổ chó ở nhà, đây là nơi hội nghị quân đội.
Cần tôn trọng.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Đá vào mông của Trứng Trứng: "Tôn trọng một chút coi!"