Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 130: Truyền thuyết về sói - Chiến binh thầm lặng (16)




Cành cây trong núi sâu tương đối khó đốt. Khói đặc cuồn cuộn vây quanh người làm người đàn ông ho khan. Hắn hùng hổ chửi bới trạng thái hiện tại.

Rất nhanh có người không kiên nhẫn bảo hắn đừng ồn ào. Kêu ca cũng vô ích, việc cấp bách nhất bây giờ là thoát khỏi bọn cớm, chạy sang tỉnh khác. Về sau quay lại Đông Sơn tái khởi*.

*东山再起: thường dùng để hình dung một người sau khi lui về ở ẩn lại ra nhậm chức, cũng dùng để ví sau khi thất thế lại có lại được vị thế mới (Bạn nào muốn tìm hiểu thêm có thể search gg)

Bọn họ nói bằng tiếng địa phương nên Kiều Thất Tịch không hiểu lắm. Otis hỏi cậu mấy người đó đang nói gì cậu cũng không dịch được, chỉ có thể nói là tiếng địa phương.

Hừm... Otis hiểu. Trong đại dương, cá voi sát thủ cũng có rất nhiều thổ ngữ. Alexander cũng không phải vạn năng, sẽ luôn có điều đối phương không biết.

Otis nhìn cậu, ánh mắt mang theo ý cười.

Nhưng rất nhanh, một tên tội phạm có hành động đã kéo lại sự chú ý của Otis: "Xem ra có người muốn rời đi. Em ở chỗ này chờ anh."

"Anh muốn làm gì? Đừng đi quá giới hạn."

Otis muốn tự tiện hành động làm Kiều Thất Tịch có hơi lo lắng. Cậu không quá đồng ý đối phương liều lĩnh như thế: "Bọn chúng có súng và dao..."

"Bọn chúng dám nổ súng."

Otis đối với súng ống rất quen thuộc, hắn biết súng khi bắn sẽ phát ra tiếng vang rất lớn, đám tội phạm này nếu có đầu óc, hẳn sẽ không dám nổ súng?

"Anh..."

Làm sao có thể khẳng định như vậy... Còn chưa kịp nói Kiều Thất Tịch đột nhiên bừng tỉnh. Đúng vậy, nếu tội phạm dám nổ súng thì tương đương với việc bại lộ tung tích. Cũng không thể nói là chuyện xấu.

"Vậy em đi cùng anh."

Đều là sir, cậu cũng không thể ở lại đây. Một là không thể có lỗi với tiền lương nhân hai của quốc gia. Hai là cậu sợ Otis làm loạn.

"Haizz, thật không có cách với em."

Giọng điệu Otis còn mang theo sự ghét bỏ. Giống như rất miễn cưỡng đưa cậu theo.

... ? !

Đương nhiên, so với đối phương, cậu thật sự kém hơn một chút.

Là một sinh viên ưu tú tốt nghiệp toàn khoa với điểm xuất sắc, Kiều Thất Tịch cảm thấy rất đau tim.

Trong khu rừng tối đen, đưa tay không thấy năm ngón, tên tội phạm rời khỏi đội đi vệ sinh. Thân ảnh của hắn biến mất trong bụi cây.

Để đảm bảo an toàn cho bản thân, hắn huýt sáo để đồng bọn có thể tùy thời chú ý tới động tĩnh của hắn.

Tuy nhiên, lại bị mắng. Đồng bọn có kinh nghiệm kêu hắn ngậm miệng, đừng tạo động tĩnh thu hút dã thú.

Người kia chán nản đành phải ngậm miệng...

Kiều Thất Tịch nhe răng, muộn rồi, dã thú đã để ý ngươi.

Không phát ra tiếng cũng vô dụng, dã thú không chỉ dựa vào âm thanh mà còn dựa vào khứu giác để tìm tới cửa.

Mùi nước tiểu của người đàn ông kinh tởm đến mức bọn họ cách xa cả mấy mét mà vẫn ngửi thấy.

"Anh đi giải quyết hắn."

Otis chẳng thèm ngó tới người đàn ông này, nhẹ nhàng biểu thị.

"Không được!"

Kiều Thất Tịch cứng đầu, lập tức phản đối: "Anh không thể cắn chết hắn, đối với anh không tốt, anh nhiều nhất chỉ có thể cắn hắn bị thương, biết không?"

Phản ứng của Alexander rất dữ dội, có vẻ như Otis đã lường trước được.

Hắn vô tội chớp mắt: "Anh chưa hề nói muốn cắn chết hắn."

Không cho phép cắn chết, bé đáng yêu này đã lặp lại 100 lần, Otis sẽ không cố ý phạm phải, trừ phi hắn không nghĩ tới.

Kiều Thất Tịch: ...

"Được, vậy anh nói xem giải quyết như nào?"

"Rất đơn giản."

Những thông tin còn lại, Otis không nói, bí ẩn một cách kỳ lạ.

Nếu đối phương có âm mưu thì Kiều Thất Tịch sẽ kiềm chế không hỏi, cậu sẽ biết khi đến lúc.

Nhưng thực tế, cậu vẫn lo lắng Otis sẽ trực tiếp giết chết tên tội phạm, cho nên cậu luôn đề phòng đi kề sát hắn.

Cuối tháng chín trong rừng rậm không lạnh, người đàn ông quay mặt vào thân cây cảm thấy một luồng gió mát lạ thường thổi qua sau tai khiến hắn ta rùng mình, nước tiểu vẩy lung tung...

Đây là phản xạ tự nhiên, tên tội phạm làm đủ thứ chuyện xấu, hai tay dính máu, trời không sợ, đất không sợ, cho tới khi...

Tích...

Một giọt nước rơi xuống trên cổ, mát lạnh chảy vào cổ áo, tên tội phạm dùng tay chạm vào nó: "Cái quái gì vậy?" Đồng thời chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hắn đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt xanh lục và một khuôn mặt đầy lông, khuôn mặt dã thú này đột nhiên ác ý mở miệng hướng về phía hắn.

Hình ảnh trong đồng tử của tên tội phạm biến thành những chiếc răng nanh trắng hếu.

"Cái đm ——" Là dã thú!

Dã thú xuất hiện, người đàn ông chửi thề một tiếng, túm quần lộn về phía sau. Một tay còn lại sờ vào súng.

Chỉ là hắn còn chưa kịp giơ súng nhắm vào con thú trên cây, sau lưng đã có một luồng gió mát thổi tới, cũng là một con thú mắt xanh, dáng người mảnh khảnh, vẻ mặt hung ác, không chút do dự, nó cắm nanh vào vai hắn.

Người tấn công đương nhiên là Otis, hắn hung hăng cắn vào vai tên tội phạm, lắc đầu xé một miếng thịt, hắn không dừng lại lâu mà biến mất vào bóng tối.

"A——" Tên tội phạm vừa mới giơ súng đột nhiên bị đau đến điếng người, hét lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất, dùng tay chạm vào vai hắn, nơi đã máu thịt lẫn lộn.

Những người còn lại canh giữ ngọn lửa bên cạnh đều kinh hãi, tất cả đều đột nhiên đứng dậy, phản ứng đầu tiên của họ là lôi súng ra lao tới hỗ trợ đồng bọn.

Chúng nhanh chóng tìm thấy đồng bọn bị tấn công gần đó, lấy đèn pin chiếu vào chỗ bị thương của đối phương, cả đám há hốc mồm: "Là con gì cắn mày?"

"Hình như là sói..."

Nghe vậy, chúng lập tức giơ súng đề phòng xung quanh, sợ lại có dã thú nhảy ra tấn công bọn chúng.

Otis uể oải, đứng ở bên cạnh không có bất kỳ động tĩnh gì, tựa hồ đã đạt được mục đích.

Kiều Thất Tịch vốn cho rằng hắn sẽ tấn công lần nữa. Ban đầu cậu còn không hiểu, về sau suy nghĩ liền minh bạch ý của Otis làm cậu kinh ngạc tê dại cả da dầu.

Otis thông minh quá.

Trước đó bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, mấy tên tội phạm này bỏ rơi đồng bọn hành động bất tiện.

Lúc đấy Otis ghi nhớ ở trong lòng, nên hắn đã tạo ra một vết thương lớn sau đó liền mặc kệ.

Thật sự là âm mưu tỉ mỉ.

Sự tình phát triển đến như vậy, một ngày một đêm trôi qua bọn cậu chỉ làm công việc rình rập, không có ý định tập kích nữa.

Bốn người sợ hãi trước thú dữ đã đẩy nhanh hành trình, không dám dừng lại nghỉ ngơi ngay cả vào ban đêm, kết quả là tên tội phạm bị thương có dấu hiệu phát sốt do nhiễm trùng.

Bây giờ hắn đứng trước hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục chờ chết trong núi sâu, hoặc là tự chui đầu vào lưới dành phần đời còn lại trong tù.

Qua một ngày một đêm, các cảnh khuyên cùng nhau vào núi làm nhiệm vụ lần theo mùi đã tìm ra tên tội phạm bị đồng bọn bỏ rơi .

Các nhân viên cảnh sát đã được thông báo rằng hành động này cuối cùng đã có tiến triển, bốn kẻ đào tẩu còn lại vẫn đang lẩn trốn. Xin hãy tiếp tục bảo trì cảnh giác.

Tâm trạng của đội Ngu Thiệu rất tồi tệ, họ đến hiện trường để xem xét tên tội phạm bị gãy xương đã thoi thóp.

Sau khi trực thăng đưa đối phương đi, huấn luyện viên kiên trì lấy từ trong túi ra một quả bóng tennis, đưa cho cảnh khuyển của đồng nghiệp ngửi: "Xem chúng đang ở đâu?"

Huấn luyện viên cảnh khuyển: ? ? ?

Cái gì, cảnh khuyển của đồng chí Ngu Thiệu bị lạc ở trong núi rồi.

Khụ khụ, cũng không phải chỉ là bị lạc thôi sao?

Ngu Thiệu nhẹ gật đầu. Nói tới chuyện này khiến y tức chết mà. Mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, mất chó mới là chuyện lớn. Nếu thật sự không tìm thấy Phùng Kiêu chắc chắn sẽ giết y.

Vùng núi rất nguy hiểm, cảnh khuyên mất tích còn sống hay đã chết là điều rất quan trọng, tất nhiên mọi người sẽ tích cực tìm kiếm.

Người huấn luyện viên rất nhanh phát hiện ra một điều kỳ lạ.

Cảnh khuyển dù đánh hơi tennis hay chưa đều đi về một hướng. Điều này chứng minh Bình An và Trứng Trứng không mất tích. Bọn nó đúng là đang tận tâm tận lực truy tìm tội phạm.

Khá lắm, rất kính nghiệp, nhưng không tuân lệnh!

Ngu Thiệu tức đến nghiến răng, y thề sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhất định sẽ tống giam hai tên nhóc con này.

Nếu không nhốt ba ngày ba đêm, y sẽ không hết giận.

Sau nhiều ngày ở trong núi, đồ tiếp tế coi như đầy đủ, quần áo ai cũng lấm lem bùn đất, cả người sắp biến thành dưa muối.

Mỗi lần dừng lại để ăn, cơn giận của huấn luyện viên tiêu tan đi một chút, bởi vì y lo lắng cảnh khuyển của mình bị đói.

Không biết chúng nó trong núi thế nào?

Ngày qua ăn những gì?

Nói tóm lại, trong suy nghĩ của huấn luyện viên, hai con cảnh khuyển bây giờ chắc đang sống rất khổ sở, bụng đói vẫn kiên trì làm nhiệm vụ... Nghĩ như vậy liền vứt vụ giam lỏng qua một bên, đau lòng không thôi.

Ngày thứ hai, gần tối, nhân viên cảnh sát dừng lại dựng lều nghỉ ngơi, huấn luyện viên có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại phong phú, nhanh chóng dựng xong lều, thấy thế một đám cảnh sát vây quanh y quan sát.

Trong mắt cảnh sát, đồng chí Ngu Thiệu rất bí ẩn, so với cảnh sát, y giống người trong quân đội hơn, mỗi cử động của y đều mang theo tác phong của một người lính.

Tính cách cũng rất hòa đồng, làm cho mọi người không ngần ngại xin lời khuyên.

Đang nói cười vui vẻ, đột nhiên có một cảnh sát đi nhặt cành cây gần đó hô lớn: "Mọi người mau tới, tôi phát hiện ra thứ gì đó ở đây!"

Mọi người vội vàng đặt đồ đạc trên tay xuống chạy đến thì quả nhiên phát hiện kẻ tình nghi mà bấy lâu này dày công tìm kiếm nay đang nằm bất tỉnh bên bờ suối.

Dư Thiệu đi tới lật hắn lại, chợt nhìn thấy trên vai đối phương có vết thương, huấn luyện viên có kinh nghiệm nhận ra đó là vết thương do động vật cắn.

". . ."

Mọi người bàn tán xôn xao, bắt đầu thảo luận về dã thú ở núi Thần Nông Giá, thậm chí còn nói đùa rằng dã thú đã giúp họ bắt được kẻ đào tẩu.

Làm Ngu Thiệu xấu hổ biết bao.

Bởi y mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến hai con sói xấu xa không tuân lệnh của mình.

Không chừng chính là hai đứa nó làm. . .

Giống như tên tội phạm được tìm thấy trước đó, tên tội phạm này cũng nhanh chóng được đưa đi bằng trực thăng.

Trước khi hắn tỉnh lại, Ngu Thiệu nhân cơ hội hỏi: "Anh làm gì mà có vết thương kia?"

Mặc dù đối phương rất yếu, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ, nhưng Ngu Thiệu vẫn nghe rõ, là sói.

". . . " Huấn luyện viên che miệng ho nhẹ một tiếng, cảm thấy vô cùng áy náy, bởi vì y biết không phải sói, mà là hai con cảnh khuyển đi lạc của y .

May mắn thay, người hiềm nghi cũng không nhận ra là cảnh khuyển.

Trong cái rủi có cái may.

Khi Otis tính toán phương hướng bước kế tiếp dựa theo tình hình, Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng nhận ra rằng trí tuệ của tên kia đã phát triển đến một mức độ nhất định.

Quá nghịch thiên.

Cậu không cảm thấy cảnh giác, cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ có chút tiếc nuối. Về sau không thể tùy ý lừa gạt đối phương.

Mấy ngày nay trong rừng, nếu cậu đói bụng Otis đều đi săn cho cậu ăn, nhân lúc bọn tội phạm nghỉ ngơi, họ cũng sẽ dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát.

Sau khi ba tên tội phạm bỏ rơi đồng bọn của chúng, chúng giống như những con chim sợ hãi, không ai muốn ở một mình.

Hừm, buổi tối còn cầm súng đi ngủ, thế này thì làm sao lại gần được?

May mắn thay, Kiều Thất Tịch và Otis không vội, thấy không có bất kỳ cơ hội tấn công nào họ liền theo dõi từ phía xa, để lại dấu vết có thể tìm thấy trên đường đi, tin rằng cảnh sát sẽ sớm đuổi kịp.

Thực ra, Kiều Thất Tịch không muốn cá nhân Otis trở thành anh hùng, cho dù hắn có khả năng một mình hoàn thành nhiệm vụ, hắn phải biết rằng năng lực càng lớn trách nhiệm càng nặng, nếu Otis hoàn toàn nổi tiếng, sẽ có nhiệm vụ nguy hiểm hơn đang chờ đợi hắn.

Cũng may trước mắt mà nói, Otis chỉ cảm thấy một mình hoàn thành nhiệm vụ sẽ thuận tiện hơn, hắn không có ý định thu hoạch thành tựu, có lẽ hắn chỉ cảm thấy đùa bỡn với con người như đùa bỡn con mồi rất thú vị?

Kiều Thất Tịch không có ý định can thiệp vào suy nghĩ của bạn trai mình, miễn là Otis biết người nào có thể tấn công còn người nào không thể là được.

Sáng ngày thứ năm trên núi, trời bắt đầu mưa nhè nhẹ, hạt mưa tí tách rơi trên lá cây phát ra những tiếng xào xạc.

Kiều Thất Tịch ngay lập tức cau mày, cậu hy vọng rằng sẽ không mưa to. Mưa to sẽ rửa trôi mùi, vậy liền không tốt.

Otis ngẩng đầu lên hít hít không khí, trong rừng không khí không lưu thông cho lắm, khó có thể kịp thời nắm bắt thời tiết thay đổi: "Là mưa to, đi thôi."

Hắn nheo mắt, giục gấu nhỏ đang lải nhải đi cùng hắn đến chỗ trú mưa.

Otis có kinh nghiệm phong phú về sinh tồn nơi hoang dã. Hắn dùng tốc độ vượt xa con người tìm thấy một hang động khuất gió, lúc này những kẻ đào tẩu mà họ đang truy đuổi chưa nhận ra cơn mưa lớn sắp ập đến.

Hoàn cảnh vệ sinh gần đây được nâng cao, Kiều Thất Tịch không chịu lăn lộn như trước, cậu dùng móng vuốt của mình lau sạch lên lá cây bên trong rồi mới đi vào.

Otis nhìn quanh bốn phía trước cửa hang, liếm láp miệng như đang suy nghĩ gì đó, đúng vậy, cả hai đều chưa ăn gì cả, nhưng vì mưa to nên bữa tối hôm nay có khả năng ngâm nước nóng.

Đêm nay chắc chắn đói bụng

Tiếng Otis áy náy yếu ớt truyền tới, xen lẫn một chút không cam lòng khó phát hiện cùng với sự kích động, hiển nhiên hắn rất muốn ra ngoài mưa thử một chút, nhưng lại rất lo lắng an nguy của Alexander.

Tiến thoái lưỡng nan.

Đói bụng thì đói bụng, cũng không phải là chưa bao giờ bị đói.

Kiều Thất Tịch dọn dẹp hang động rồi gọi Otis vào: "Tình huống nhiệm vụ đặc thù, không ăn một ngày là bình thường, nếu anh đói, chúng ta sẽ đi săn sau khi tạnh mưa."

Otis cúi xuống cọ cọ bé đáng yêu hiểu chuyện: "Em biết rằng anh không lo lắng về việc mình đói."

Hắn vừa lo lắng cho Alexander được nuông chiều, đồng thời cảm thấy việc bỏ đói cậu là sai trái, cho dù có phải là lý do đặc biệt hay không.

Kiều Thất Tịch sao có thể không biết, bên ngoài mưa to như vậy, cậu tìm một chỗ nằm xuống: "Ngủ đi, ngủ thì sẽ không đói bụng."

Lời nói hết sức quen thuộc

Đôi mắt xanh lục của Otis khẽ chớp, có chút không hài lòng, bé đáng yêu này lại còn dùng lời nói qua loa lấy lệ của bản thân để lừa gạt hắn.

Trận mưa này hẳn là kéo dài rất lâu, Kiều Thất Tịch ngủ được, Otis lại không ngủ được.

Mấy ngày nay trơ mắt nhìn "Con mồi" lại không thể đi săn, không thể nghi ngờ đó là một loại tra tấn đối với hắn, nếu không phải Kiều Thất Tịch đã cảnh cáo hắn không được làm như vậy, Otis đã sớm âm thầm trừ khử hết đám người xấu xa kia.

Chỉ là bé đáng yêu nói không được, không cho phép hắn làm như vậy.

Cái này không thể cái kia cũng không thể, Otis trong lòng lửa giận bừng bừng, ánh mắt biến đổi, sau đó tựa đầu vào bạn trai dán vào cổ hít một hơi thật sâu.

Gấu nhỏ thích sạch sẽ, bò lăn trên núi mấy ngày cũng không bị bẩn, nhưng cho dù có bẩn, Otis cũng không ngại, thứ hắn thích chính là mùi hương đặc biệt từ đối phương, khiến hắn hưng phấn vui vẻ mỗi khi ngửi thấy.

Có "đầu chó" đè lên người, Kiều Thất Tịch sao có thể ngủ được, cậu đẩy đối phương: "Anh đè em rồi."

Cậu vẫn luôn là người đè Otis, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng bị đè lại khó chịu như vậy.

"Em không cho anh làm cái này, không cho anh làm cái kia, giờ anh rất buồn, em có phải chịu trách nhiệm không?"

Otis một mặt biểu đạt một mặt lại đem thân hình to lớn bao trùm người phía dưới, khoảng cách giữa cả hai dần thu hẹp lại.

Cảm nhận được ý tứ của Otis, Kiều Thất Tịch đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, da đầu tê rần, vội nói: Bây giờ ta đang làm nhiệm vụ, bình tĩnh lại đi.

Cậu chưa bao giờ mơ rằng Otis sẽ đưa ra yêu cầu này trong khi đang thực hiện nhiệm vụ.

Nhưng mà Otis cũng là bởi vì làm nhiệm vụ mới biến thành dạng này...

Kiều Thất Tịch không cho hắn làm cái này, không cho hắn làm cái kia, với tư cách là một con thú thuần chủng, hắn tự nhiên sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Mưa ngoài cửa hang càng lúc càng lớn, dường như muốn ngăn cách mọi ánh mắt tò mò cùng nguy hiểm... Nghe nói dã thú thường chọn ngày mưa để thân mật.

Kiều Thất Tịch từ chối vài lần nhưng không thành công, dứt khoát vò đã mẻ không sợ nứt, liền đồng ý với lời cầu hoan của đối phương: "Được rồi, nhưng em có một yêu cầu...."

Ư ử.

"Yêu cầu gì?"

Chỉ cần không quá đáng, Otis lúc này hẳn là sẽ đồng ý.

"Đó là, anh phải ra ngoài ngay sau khi anh làm xong, chỉ thế thôi. . ."

Kiều Thất Tịch xấu hổ vạn phần phổ cập kiến thức khoa học về loài chó cho đối phương, nói lung tung một hồi cuối cùng bày tỏ rõ ràng yêu cầu của mình!

Kết quả nói chưa dứt lời, cậu phát hiện sau khi mình nói ra, Otis dần dần lộ ra hứng thú, trên trán viết ba chữ: Thú vị thế.

Cmm!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Hai vị cảnh sát liếc mắt đưa tình, xuân tâm nhộn nhạo ~