Vương Tiêu Thất nhất thời bị câu nói của Lục Cẩn Y làm cho kích động. Anh không biết những gì cô nói có phải thật hay không hay là cô chỉ đang bịa ra để lừa anh nữa. Nhưng dù là thật hay giả thì anh cũng cảm thấy rất khó chịu.
"Lục Cẩn Y, cô câm miệng lại ngay cho tôi." Vương Tiêu Thất giận dữ hét lên.
"Những điều tôi nói tất thảy đều là thật. Anh muốn tin hay không thì tùy anh." Lục Cẩn Y điềm tĩnh nói.
Cô sợ nhưng buộc lòng cô không được phép để cho anh biết là mình đang sợ. Lục Cẩn Y đã không còn là Lục Cẩn Y của trước kia nữa rồi. Cô không muốn bản thân cứ mãi bám theo Vương Tiêu Thất để rồi phải sống trong gò bó, lo sợ và cả hối hận nữa. Bây giờ, cô thật sự chỉ mong bản thân có thể bên cạnh một ai đó, người đó yêu cô và cô cũng thế, yên an sống nốt phần đời còn lại.
Nghe thì có thể khá bình thường nhưng ước mơ này của cô giờ đây thật khó có thể thực hiện nổi rồi...
"Tôi không cần em phải thương hại tôi..." Vương Tiêu Thất gắt lên.
"Vương Tiêu Thất anh rốt cuộc bao giờ mới chịu hiểu vậy hả? Chúng ta hết duyên, hết nợ rồi, bao năm qua tôi cố níu giữ anh nhưng không được thì bây giờ anh có cố níu giữ tôi cũng đâu có ích gì đâu? Chi bằng chúng ta thương lượng lại, ly hôn đi, tài sản chung anh muốn gì tôi cũng có thể nhường cho anh, chỉ cần..."
Vương Tiêu Thất tâm trạng nặng nề ngồi nghe Lục Cẩn Y nói. Anh không rõ vì sao nhưng thật lòng anh không muốn ly hôn. Từ sau cuộc phẫu thuật, anh đã cho người điều tra lại toàn bộ sự tình năm đó. Lục Cẩn Y năm đó quả thực chưa từng đi gặp Tố Ái Nhi, cũng không phải lí do để Tố Ái Nhi bỏ anh.
Sự thật chính là Tố Ái Nhi vì thấy anh không có tương lai lo được cho cô ta nên đã bỏ đi. Cô ta đã vất bỏ anh không thương tiếc, vậy mà anh vẫn không biết gì, lụy tình đuổi theo cô ta...
Và, đến cuối cùng, người cần anh duy nhất lại chỉ có mình Lục Cẩn Y.
"Sự kiên nhẫn của cô đâu?" Vương Tiêu Thất thở dài một hơi, hỏi.
"Kiên nhẫn? Không phải đều do anh bóp nát cả rồi sao?" Lục Cẩn Y cười mỉa mai.
Cô không mỉa mai Vương Tiêu Thất mà đang tự mỉa mai chính mình.
Rốt cuộc thì, cô đã kiên nhẫn vì cái gì vậy chứ? Kiên nhẫn với một người mãi mãi không bao giờ yêu mình sao?
Bảo sao lại không có kết quả...
Vương Tiêu Thất hơi mấp máy môi, anh tính nói gì đó với Lục Cẩn Y nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói nổi.
Tối đó, anh đã ngồi và lặng nhìn cô rất lâu. Bất chợt anh nhận ra Lục Cẩn Y vậy mà thay đổi nhiều quá...
Anh nhớ hai năm trước, khi anh còn có thể tự nhìn cô bằng đôi mắt của chính mình, cô vẫn còn là một Lục Cẩn Y có tính tình ngang ngạnh, xinh đẹp và rất hay mỉm cười.
Cô tự tin và là một người con gái sinh ra là để cho những người đàn ông khác phải nâng niu, vậy nhưng, cuối cùng thì sao chứ?
Anh đây là đang hối hận rồi sao?
Không thể nào. Anh trước giờ chưa từng hối hận vì những gì bản thân anh đã làm. Vậy sao anh phải hối hận vì năm đó đã không chọn Lục Cẩn Y cơ chứ?
"Cô... đã từng hối hận chưa?" Vương Tiêu Thất khó khăn lắm mới có thể nói ra hết một câu.
"Vì cái gì?"
"Vì đã theo đuổi tôi lâu như thế mà không có kết quả..."
"Chưa từng hối hận. Chỉ thấy đáng tiếc?"
"Đáng tiếc?"
"Đúng thế, đáng tiếc vì bản thân đã quá cố chấp để rồi bỏ lỡ rất nhiều năm..."
Và rất nhiều người nữa nhưng cái này Lục Cẩn Y chỉ có thể nói ở trong lòng với chính mình.