Thái độ lạnh nhạt này của Lục Cẩn Y khiến cho Vương Tiêu Thất cảm thấy cô sao mà xa lạ quá. Nó khác hoàn toàn với Lục Cẩn Y của trước đây. Một Lục Cẩn Y luôn luôn chạy về phía anh bất kể bên anh có là gì vậy mà bây giờ cô lại đang muốn lùi xa anh sao?
Vương Tiêu Thất lúc này rất muốn được phủ nhận lòng mình rằng anh không hề quan tâm tới thái độ lạnh nhạt đến cùng cực này của Lục Cẩn Y đâu nhưng trái tim anh không cho phép anh làm trái lời. Nó rõ ràng là đang quặt thắt và đau nhói. Phải chăng bao năm qua Lục Cẩn Y khi ở bên cạnh anh cũng phải chịu thứ cảm xúc khó chịu này?
"Vương Tiêu Thất à? Anh nghe em giải thích đi có được không? Chuyện hôm đó... là anh ta ép buộc em phải làm như thế. Còn em... em tuyệt đối không bao giờ muốn làm con rối của anh ta cả đâu. Nể tình em chưa làm gì gây tổn hại cho anh, anh tha thứ cho em nhé! Một lần này thôi." Tố Ái Nhi ở bên ngoài cửa ra vẻ đau lòng nói vọng vào bên trong hiên nhà.
Bởi lẽ dì Dương vẫn chưa để cho cô ta được phép vào trong nhà nữa.
"Mau ra an ủi người tình của anh đi. Cô ta có vẻ như rất đau lòng đấy! Với cả lần sau tôi mong anh nói với cô ta một câu là đừng có tự tiện đến đây rồi ra vẻ bề trên với người khác. Còn nếu như anh không khuyên được thì chúng ta ly hôn, tôi để cho hai người tự do muốn làm gì thì làm..." Lục Cẩn Y dường không có chút ghen tuông gì khi Tố Ái Nhi xuất hiện ở đây hết.
Lúc trước cô vẫn hay lờ đi sự có mặt của Tố Ái Nhi để yên ổn sống bên anh nhưng lúc đó, cô rõ ràng còn có một chút gì đó ghen tuông được bộc lộ. Không như bây giờ, tất cả chỉ toàn là chán ghét anh.
"Tôi không muốn như thế!" Vương Tiêu Thất không hề để ý tới sự có mặt của Tố Ái Nhi ở bên ngoài.
Dù cho trước đó anh đã từng rất yêu cô ta, có thể không quản mọi thứ mà chạy đến bên cô ta, đã vậy còn chờ đợi cô ta rất nhiều năm nữa chứ. Nhưng rồi kết quả cho sự thật lòng đó là gì? Một sự phản bội mà ngay cả trong mơ anh cũng không dám làm mơ tới nó.
"Anh nói cái gì?" Lục Cẩn Y kinh ngạc quay lại hỏi anh.
Biểu cảm còn tỏ ra rất khó hiểu trước câu nói kia của Vương Tiêu Thất.
Vương Tiêu Thất nghe xong anh không đáp lại cô, trực tiếp bế cô lên tay, sau đó còn không quên quay sang nói với dì Dương.
"Tiễn khách! Từ lần sau nếu như người này có tới đây thêm bất cứ lần nào nữa, tuyệt đối không tiếp đón."
Lục Cẩn Y bất ngờ bị Vương Tiêu Thất bế lên, cô mặc dù rất sợ bản thân mình sẽ bị rơi xuống đất nhưng tuyệt nhiên cô không hề ôm lấy anh, hai tay cô cứ buông thõng ra như thể muốn được rơi xuống vậy.
"Anh... anh không thể đối xử với em như vậy. Lục Cẩn Y cô ta chỉ đang lừa anh thôi. Vương Tiêu Thất!!!" Ở bên ngoài, Tố Ái Nhi vẫn đang liên gào thét.
"Bỏ tôi xuống đi. Tôi không muốn làm lá chắn cho hai người đâu." Lục Cẩn Y vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng như vậy.
"Anh không lấy em làm lá chắn." Vương Tiêu Thất đặt Lục Cẩn Y ngồi ngay ngắn lại xuống ghế sô pha, nửa quỳ nửa ngồi xuống đất, một tay anh nắm lấy tay cô, tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt xinh đẹp đó của cô.
"Anh rốt cuộc là đang bị cái gì vậy? Bị Tố Ái Nhi kia phản bội rồi thì muốn có tôi ở bên để bù đắp cho anh sao? Anh không thấy như vậy là tham lam lắm sao?" Lục Cẩn Y rụt tay lại, đồng thời cũng hất tay Vương Tiêu Thất ra khỏi mặt mình, tức giận nói.