Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông!

Chương 6: 6: Buổi Sáng May Mắn




Rút kinh nghiệm của ngày hôm qua, chuông báo thức vừa reo là tôi đã lập tức ngồi dậy, vươn vai và ngáp dài một cái cho tinh thần sảng khoái. Tôi dụi dụi hai mắt rồi với tay lấy cái điện thoại đã bị bỏ xó từ tối giờ bật lên.

Có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Duy Nhất. Cái tên này chắc gọi cho tôi không được nên mới nhắn tin để lại đây nè.

Để xem hắn ta nhắn cái quái gì!

"Lam Thiên Ngọc! Cậu chạy trời cũng không khỏi nắng đâu!"

Cái tin nhắn sặc mùi đe dọa.

Tôi lè lưỡi với cái điện thoại rồi tắt máy.

Làm vệ sinh cá nhân, thay đồ, cột tóc xong xuôi, tôi đeo cặp rồi xuống nhà ăn sáng.

Sáng nay mẹ phải đi làm sớm nên đưa Thiên Ngân và Thiên Nga đi học rồi đến thẳng chỗ làm luôn, chỉ còn mình tôi ngồi ăn sáng. Hôm nay mẹ nấu bún bò, món mà tôi thích nhất.

Vừa ăn tôi vừa nghĩ: “Ăn sáng ở nhà là chắc cú nhất, lên trường ăn mắc công lại bị tên thối tha kia cướp mất.”

Nghĩ đến hắn, tôi chợt nghẹn họng. Hôm nay đến lớp, có khi nào hắn ta lại chơi xỏ mình như hôm qua để trả thù không?

Có thể lắm chứ, hắn gian xảo thế mà!

Tôi nhanh chóng ăn hết tô bún rồi đem tô đi rửa, lấy ổ khóa chuẩn bị khóa cửa đi học.

Chân tôi vừa bước tới bậc thềm thì chợt khựng lại. Nhẹ đặt chân phải xuống trước, tôi khóa cửa rồi tung tăng đi học.

Hôm nay thời tiết đẹp vậy không nên bị lời hăm dọa của cái tên trời đánh kia ảnh hưởng.

Tôi đi dọc trên vỉa hè, ngước mặt nhìn lên bầu trời trong xanh không một tí gợn mây, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuyên qua từng kẽ lá, rọi xuống mặt đất. Gió thổi nhè nhẹ mang theo hương thơm của hoa nhài tỏa ra bên trong hàng rào nhà người ta, tôi chun mũi hít lấy. Thơm quá đi!

Bỗng... mùi hương của hoa sữa từ từ biến mất, thay vào đó là mùi thum thủm như mùi phân chó ở đâu đó quanh đây. Tôi cúi xuống, vừa hít hít vừa tìm xem cái con chó mất nết nào đi bậy làm ảnh hưởng đến buổi sáng tốt lành của mình.

Mày kia rồi!

Ở ngay bên cạnh thùng rác, tôi thấy một con bẹc-giê to tướng, mặt mày "bặm trợn" cùng với một con chó nhỏ đen thui, xấu hoắc đang thi nhau ị, xong rồi bọn chúng còn giơ chân lên tè bậy. Không biết chó nhà ai mà ăn ở bẩn thế!

Tôi nhăn mặt, thấy tởm với hành vi vô văn hóa của chúng nhưng nhìn thấy con bẹc bự tổ bố kia thì có hơi... (nuốt nước bọt) sợ. Tôi lượm một cục đá nhỏ rồi nấp vào gốc cây sung, chọi một phát vào thùng rác khiến chúng nó giật mình kêu ăng ẳng rồi chia nhau chạy một mạch. Tôi phủi tay, cho bọn mày chừa nhé!

Hoàn thành nhiệm vụ của một công dân ăn ở có vệ sinh, tôi tiếp tục tung tăng đến trường.

“Bạn thân ơi vui quá là vui, bao ước mơ mình vẫn đi tìm. Chợt hôm nay... Ý.” Tôi dừng lại, nhìn xuống chân. Hình như tôi vừa đạp phải một cái gì đó.

Nhẹ giở chân lên, hai mắt tôi bây giờ đem so với đèn pha ô tô còn sáng hơn nữa. Chu choa mạ ơi! Dưới chân tôi là tờ polymer hai trăm ngàn, là hai trăm ngàn đó nha! Aaaaa!

Tôi lấm lét nhìn xung quanh, sau đó nhảy qua nhảy lại tờ tiền ba cái (vì tôi nghe nói nếu không làm vậy thì sẽ bị mất gấp đôi số tiền nhặt được). Đúng lúc này có một người đi ngang nhìn tôi bằng ánh mắt dành cho người "cõi trên". Tôi cười hì hì, chỉ tờ tiền dưới đất:

“Con đốt phong lông!” Rồi khom xuống nhặt lấy nó cất vào túi. Ai làm rớt của thì ráng chịu đi, bởi vì... vào tay quan là của quan! Ha ha ha!

Có lẽ hôm nay tôi bước chân phải ra đường nên mới may mắn như thế! Hoặc cũng có thể do vừa rồi tôi mới làm được chuyện tốt nên đây là phần thưởng mà ông trời tặng cho tôi. Hí hí.

Người ta nói đen tình thì đỏ bạc, vì mình không có tình nên mới nhặt được của.



Tôi sung sướng nghĩ.

“Thiên Ngọc ơi vui quá là vui, hai trăm k mày vẫn đi tìm. Chợt hôm nay trời đã khiến cho ước mơ bỗng nhiên không còn là xa xôi...”

Vì nó nằm ngay trong túi tôi rồi, đâu còn xa xôi gì nữa. Khà khà.

Tôi đến trường trong niềm vui sướng tột cùng. Thấy ông bác bảo vệ mặt mày ủ dột nhìn đăm đăm ra ngoài cổng, tự dưng lại thấy tội lỗi vì ngày hôm qua đã nói dối bác ấy. Hic hic! Thôi mày bớt giả tạo được rồi đó Ngọc à!

Vui vẻ chào bác bảo vệ nhưng ông ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Tôi vọt lẹ lên lớp, đứng một hồi ổng nhận ra mình thì "miểng chai" tha hồ mà bay vào mặt, chưa kể đến việc bị đưa lên phòng giám thị làm kiểm điểm nữa.

“Hello! Have a nice day!”

Chơi ngay một câu "éng lịt" thật xôm để chào cả lớp, bọn nó hôm nay đi học sớm thế nhỉ? Không thiếu một mống nào! À quên, thiếu "cây Mai di động".

“Hôm nay trông mày có vẻ vui quá ha Ngọc?” Hà Mai lên tiếng, giọng điệu nó vẫn chát chúa như mọi ngày.

Đương nhiên là vui rồi, tôi vừa nhặt được của mà. Tôi vỗ vỗ cái túi quần, gật mạnh đầu.

“Chắc hôm qua được hot boy ‘tỉnh tò’ nên hôm nay mới vui như vậy!”

Người vừa lên tiếng là Minh Sơn, là cái tên "chị em" ngồi trên hay che chắn cho tôi làm những "việc xấu" và bắt tôi đọc bài cho chép. Cậu ta vừa nói gì mà tôi nghe không hiểu vậy nhỉ?

Có điều... lời cậu ta vừa dứt thì cả lớp ồ lên cười như cái chợ vỡ.

“Mày nói gì thế? Hot boy nào? Tỏ tình gì chứ?” Tôi nhíu mày hỏi.

Minh Sơn nhìn tôi bằng ánh mắt như thể muốn nói: “Còn bày đặt làm bộ nữa!”

“Thôi đi, khỏi giấu. Bọn này biết hết rồi!”

Tôi rụt cổ lại, cảm thấy bọn này hôm nay đi học chắc bỏ quên não ở nhà rồi nên mới nói mấy câu chẳng đâu vào đâu như vậy. Tôi mặc kệ chúng nó, tiến thẳng về chỗ ngồi của mình.

Tám mươi bốn con mắt nhìn chằm chằm theo từng bước chân mà tôi đi. Gì vậy? Bọn này hôm nay đúng là lạ thật nha!

“Tụi bây bị cái gì vậy? Có gì thì nói thẳng đi! Cứ úp úp mở mở hoài!”

Tôi bực mình tháo cặp ra rồi đập lên bàn cái rầm, kèm theo giọng nói hết sức là "nhẹ nhàng" khiến tụi nó đều giật nảy mình.

Bình tĩnh! Bình tĩnh nào Ngọc! Hôm nay mày mới lượm được của mà, phải vui vẻ lên.

“Hôm qua Duy Nhất hỏi tao số điện thoại của mày, nói là có chuyện quan trọng muốn nói. Tao cứ tưởng là cậu ta muốn tỏ tình với mày chứ!”

“Cái gì?” Khi câu nói của thằng Sơn vừa kết thúc cũng là lúc tôi hét lên đầy ngạc nhiên. Tôi chồm tới túm cổ áo cậu ta, trợn mắt hỏi: “Rồi mày cho hắn đúng không? Nói đi! Sao không trả lời? Hả?”

Tôi chợt nhận ra sắc mặt của thằng Sơn hơi kì kì, trông như thiếu máu. Đến lúc thằng Bảo bên cạnh nói: "Mày tính giết nó luôn hả Ngọc?" thì tôi mới buông ra, thì ra là do tôi siết cổ áo nó chặt quá.

Cậu ta le lưỡi hít thở liên tục như cún thở, sau đó mới vuốt vuốt ngực nói: “Đương nhiên là tao không cho rồi!”

Tốt! Nhưng mà nếu nó không cho thì ai là người cho chứ?



Tôi chưa kịp hỏi thì nghe thằng Sơn nói tiếp:

“Nhưng cậu ta hứa sẽ cho tao cái card game liên minh nên tao miễn cưỡng đưa rồi.” Nói rồi nó còn nhún vai như thể bất đắc dĩ lắm.

Miễn cưỡng cái bố khỉ! Sao không nói rõ là mày bị cái card gì đó của hắn ta mê hoặc đi. Còn bày đặt làm bộ như thể bị hắn ép buộc vậy.

Tôi xắn tay áo lên, tính cho cái tên ham vật chất phản bạn ấy một trận cho bỏ cái tật lanh chanh thì con Thúy - cái loa thông tin của lớp tôi đứng lên, chỉ tay ra ngoài, gấp gáp nói: “Tụi bây mau ra xem con bé hotgirl khối mười đang tặng quà cho Duy Nhất kìa!”

Thông báo xong là nó chạy một mạch ra đấy, bọn lớp tôi cũng nhanh chóng ùa ra bỏ mặc mình tôi đứng bơ vơ.

Đúng là nhiều chuyện hết sức!

Tuy là nghĩ vậy nhưng tôi cũng chạy ra hóng xem ai ngu ngốc mà đi tặng quà cho cái tên “õng ẹo” ấy. Chắc là bị vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa rồi đây!

Do nhỏ con nên tôi dễ dàng chen chúc vô cái đám bà tám đứng đông nghẹt ở hành lang. Chui một hồi, đến khi ngẩng đầu lên thì tôi đã đứng vô giữa "trung tâm đầu não".

Tôi thấy một cô bé cực kì xinh xắn đúng kiểu hotgirl, trên tay cầm một hộp quà màu hồng có hình mấy con gấu nhỏ xinh, đang bẽn lẽn chìa ra trước mặt Duy Nhất. Còn hắn thì hai tay đút vào túi quần, cái mặt nghênh nghênh thấy là muốn đấm đang nhìn chằm chằm vào cô bé.

Tôi đang thắc mắc tại sao lại có màn "tỉnh tò" này thì nghe được tiếng nói chuyện của mấy bạn "khán giả": “Mày biết sao không? Hôm qua đi học về, tao thấy con bé ấy bị một đám du côn chặn đường trấn lột. Tao định chạy đi kêu người giúp thì cậu ấy xuất hiện, hùng hổ nói: "Tụi bây là con trai mà lại đi ức hiếp một cô gái như vậy không cảm thấy hèn sao?" Sau đó hai bên cãi qua cãi lại, cuối cùng cậu ta một chọi ba, đánh cho bọn chúng bò lê bò càng luôn.”

“Chà, hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân à? Cứ như trên phim ấy! Chắc là vì muốn trả ơn nên mới tặng quà đây mà!”

Hả? Một mình hắn mà đánh ba tên côn đồ đến mức bò lê bò càng luôn á? Tin được không? Nhìn hắn ốm yếu thế cơ mà...

Dù gì thì bà đây vẫn không tin đâu, tụi này chỉ được cái nói quá lên thôi.

“Cám ơn!” Hắn nhận lấy món quà của cô bé, nói một câu cám ơn cộc lốc đến phát hờn.

“Anh... anh... có thể cho em xin số điện thoại được không?” Hải Yến (tôi nhìn phù hiệu của cô bé) ngại ngùng chìa cái điện thoại có gắn móc khóa hình mèo Kitty tòn ten ra trước mặt Duy Nhất.

“Á! Đừng chen lấn!”

Mấy đứa ở dưới cứ chen chúc nhau để xem màn xin số điện thoại của hotgirl khối mười. Tôi la lên, Duy Nhất nghe tiếng nên quay lại nhìn tôi chằm chằm. Cái nhìn của một kẻ mang đầy "thù hận" vì chuyện ngày hôm qua.

Tôi nuốt nước bọt, giơ hai ngón tay lên rồi nhe răng cười hì hì để mong hắn thấy mình dễ thương mà bỏ qua chuyện cũ. Hắn nhìn tôi, miệng hếch lên một cái rồi quay lại lấy điện thoại của Hải Yến, bấm bấm.

“Xong rồi đó cô bé!” Hắn trả điện thoại lại cho chủ.

Hắn thay đổi thái độ cũng nhanh thật, mới vừa nãy còn nói chuyện khô khan như ngói mà bây giờ lại ngọt như mía lùi khiến tôi muốn nổi cả da ngỗng.

“Dạ, em cám ơn anh!” Cô bé hí hửng cầm điện thoại chạy một mạch về lớp.

Tôi thở dài, chỉ là một số điện thoại thôi mà, đâu cần phải phấn khích như thế? Tôi cũng có vậy... nhưng là có ngoài ý muốn.

Hết chuyện để hóng, mọi người đều tản ra để về lớp. Riêng mấy đứa con gái lớp bên cạnh vẫn còn đứng lại ngắm "anh hùng", ánh mắt long lanh nhìn hắn đầy ngưỡng mộ. Tôi quay đi, cũng phải mau chóng chuồn thôi.

“Lam Thiên Ngọc! Cậu tính trốn tôi nữa hả?”

Tôi giật mình, tính chạy đi thì một cánh tay rắn chắc đã nhanh chóng quấn lấy cái cổ tội nghiệp của tôi lôi đi. Ặc ặc! Giết người! Mau cứu thiên thần nhỏ bé, đáng thương này với!

Tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mấy đứa bạn mình, vậy mà chúng nó lại ngoảnh mặt, phủi mông đi te te vào lớp làm như không quen biết tôi. Đám bạn khốn nạn!