Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông!

Chương 43: 43: Em Sẽ Gả Chị Hai Cho Anh




Hà Mai nhận được tin báo của Thiên Ngọc vô cùng phấn khởi, còn hứa sẽ đãi cô một chầu hoành tráng. Thiên Ngọc giúp được bạn cũng cảm thấy rất vui, cô đi chợ chuẩn bị cơm nước ở nhà cho hai đứa nhỏ, đợi chúng về ăn rồi qua nhà Duy Đại dọn dẹp và nấu ăn cho anh.

Nhìn thấy xe Duy Đại đậu trong sân, Thiên Ngọc liền biết anh đang ở nhà. Duy Đại ở nhà chỉ mặc quần thun ngắn và một chiếc áo phông đơn giản, nhìn anh rất năng động và thoải mái, không nghiêm nghị như mọi ngày nên Thiên Ngọc cũng cảm thấy dễ thở hơn.

“Hello sếp.”

Duy Đại đang ngồi xem tivi, nhưng mắt không đặt ở tivi mà cứ ngóng ra cửa từ sáng đến giờ. Thấy người mình muốn gặp đến, tâm trạng anh liền phấn chấn lên hẳn.

“Em ăn gì chưa?” Anh quan tâm hỏi.

“Dạ rồi ạ, bây giờ tôi chuẩn bị bữa trưa cho anh nhé!”

Nói rồi Thiên Ngọc vào bếp, Duy Đại tắt tivi rồi theo cô đi xuống. Anh đứng ở cửa bếp nhìn cô đeo tạp dề, búi tóc lên cao cho gọn gàng rồi bắt đầu vào việc. Duy Đại cảm thấy người con gái này cực kì đẹp mắt, hệt như một người vợ đảm đang đang lo cơm nước cho chồng.

Duy Đại tự nghĩ tự đỏ mặt, tâm trí bắt đầu bay bổng, mơ màng về viễn cảnh cùng cô sinh con đẻ cái và họ sẽ là một gia đình hạnh phúc nhất trên đời.

“Sếp à, sao mặt anh đỏ vậy? Bị sốt sao?”

Thiên Ngọc đứng trước mặt anh, cô đang làm nhưng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình. Cô quay lại thì thấy sếp đang khoanh tay tựa lưng vào thành cửa, ánh mắt nhìn cô cũng khác so với mọi ngày, miệng còn mỉm cười không hiểu nguyên do.

Cô đưa tay sờ trán anh, Duy Đại giật mình né tránh vì ngượng: “Không có, tôi cảm thấy hơi nóng thôi. Tôi ra ngoài hóng mát đây.”

Duy Đại xoay người bước thẳng ra ngoài sân. Chết tiệt! Xấu hổ chết đi được!

Thiên Ngọc nghiêng đầu nhìn sếp mình vừa đi vừa lấy tay vò đầu, sếp thật khó hiểu.

Duy Đại ra ngoài sân, vô tình anh nhìn thấy hai bé gái sinh đôi tầm mười bốn, mười lăm tuổi đang tính hái trộm xoài nhà mình. Một đứa đứng dưới, còn một đứa leo lên hái thẩy xuống cho đứa kia.

“Chụp nè.” Thiên Ngân thả trái xoài xuống, Thiên Nga đưa tay chụp lấy, còn giơ ngón cái lên biểu thị hàm ý “hay lắm”.

“Hai đứa đang làm gì đó?”

Nghe tiếng Duy Đại, Thiên Ngân và Thiên Nga lập tức đứng hình. Thiên Nga thì thụp người xuống còn Thiên Ngân như hoá đá ngồi trên cây run rẩy, lấy nhánh cây che mặt mình lại.

“Dạ… dạ… em…” Con bé sợ đến nỗi cà lăm: “Em… chỉ muốn… hái vài trái xoài thôi ạ.”

Duy Đại bước đến gần hơn, anh ngước mặt nhìn lên, hai tay chống nạnh làm bộ hung dữ: “Mau xuống đây!”

“Dạ… dạ…”

Làm Thiên Ngân hoảng sợ lật trèo xuống nhưng không may trượt chân, cả người mất thăng bằng rớt xuống.

“Cẩn thận!”



Song may mắn được Duy Đại nhanh tay đỡ lấy.

“Cảm… cảm ơn anh.”

Thiên Nga vừa rồi thấy Thiên Ngân té liền đứng dậy trèo vào trong, nhìn thấy cô bé được Duy Đại đỡ liền thở phào nhẹ nhõm. Hai đứa đứng sát vào nhau, nắm tay nhau cho đỡ sợ.

“Nhà hai đứa ở đâu?”

Chất giọng nghiêm nghị cộng thêm vẻ mặt âm u như đưa đám, Duy Đại thành công khiến cho hai tụi nhóc rưng rưng nước mắt, sợ hãi xin tha: “Tụi em mới lần đầu, anh đừng có méc mẹ em. Hu hu.”

Hai đứa bắt đầu khóc lên, Duy Đại chỉ tay nói một tiếng: “Nín.”

Hai đứa liền im bặt, mũi hít hít lên trông rất đáng thương. Thiên Ngân len lén nhìn anh, chợt nhận ra đây chính là sếp của chị hai mình liền lanh trí nói: “Anh đừng méc mẹ em, em… em sẽ gả chị hai của em cho anh. Chị hai em đẹp lắm!”

Duy Đại nhướn mày, anh đã có “bảo bối” của mình rồi còn cần đến hai đứa nhóc này làm mai chị của chúng cho anh sao? Thật buồn cười!

“Này, nói gì vậy?” Thiên Nga khều tay Thiên Ngân, nhỏ giọng hỏi.

“Có muốn bị mẹ mắng không?”

Thiên Nga nghe vậy cũng hùa theo: “Phải phải, tụi em sẽ gả chị hai cho anh. Anh đẹp trai đừng méc mẹ tụi em nha.”

“Chị hai đứa là ai?” Để xem chị của chúng là “thần thánh” phương nào, có xinh đẹp như thư ký của anh không mà dám trao đổi điều kiện, đòi gả cho anh.

“Dạ là…”

“Hai đứa làm gì ở đây vậy?”

Đúng lúc này Thiên Ngọc bước ra, Thiên Nga reo lên: “A, chị hai. Được cứu rồi…” Rồi Thiên Ngân nhanh miệng nói: “Đó, đó là chị hai của em.”

Duy Đại âm thầm nuốt nước bọt, hoá ra người bọn nhóc nói chính là cô. Vậy mà vừa rồi anh không có ý muốn nhận.

Hai đứa chạy lại ôm Thiên Ngọc, cười hì hì với Duy Đại như không có chuyện gì.

“Anh đẹp trai, nhìn anh thật giống…”

“Thiên Ngân…” Lo sợ Thiên Ngân sẽ nói bậy, Thiên Ngọc lập tức đánh tiếng, trừng mắt nhìn nó.

“Hửm? Anh giống ai?” Duy Đại gặng hỏi.

“Dạ, anh đẹp trai giống diễn viên điện ảnh đó.”



Thiên Nga nhanh miệng nói vào, Thiên Ngân vỗ tay: “Dạ phải, phải.”

“Hai cái đứa này…” Thiên Ngọc lắc đầu bó tay với em mình: “Sếp à, tôi nấu cơm dọn dẹp xong rồi. Tôi xin phép về nha.” Căn bản nhà anh rất sạch, cô không cần phải làm gì quá cực nhọc.

“Chờ tôi một lát.”

Duy Đại vào nhà lấy ra một cái rổ lớn rồi hái xoài, nhãn, chôm chôm, nói chung trong vườn nhà anh có trái gì anh đều hái xuống cho ba người họ. Chị em Thiên Ngọc mắt tròn mắt dẹt nhìn chàng trai kia hái không ngừng nghỉ, đến khi cô cảm thấy dường như sắp trụi luôn cả cây anh mới dừng lại.

“Sếp… sếp à, không cần phải nhiều như thế.” Thiên Ngọc nhăn mặt ngăn cản, nhiêu đây đủ để cô đem ra chợ bán luôn ấy chứ.

“Không sao, dù gì ở đây cũng không có ai ăn. Ăn không hết thì chia cho hàng xóm.”

Trái ngược với Thiên Ngọc, hai cô bé nào đó nhìn thấy đống trái cây liền chảy nước miếng, đồng thanh thốt lên: “Oa, đã quá! Em cảm ơn anh đẹp trai ạ.”

Duy Đại nhếch môi cười, thau trái cây rất nặng nên anh chủ động mang về nhà cho họ.

Thiên Ngọc chỉ biết thở dài, còn hai đứa em cô thì khỏi nói, chúng không chỉ thích trái cây, còn thích luôn cả người cho nữa. Nhìn tụi nó cứ quấn quýt đi bên cạnh anh xem, cũng đủ biết chúng thích mê mệt rồi.

Duy Đại mang vào nhà cho họ, trước khi về anh còn kéo Thiên Ngân và Thiên Nga ra nói nhỏ hay nói đúng hơn là “cảnh cáo”: “Lúc nãy hai đứa nói gì với anh thì nhớ đấy! Không là anh sẽ nói chuyện với mẹ của hai đứa đấy!”

Vốn dĩ chỉ tính doạ bọn nhỏ một chút nhưng nào ngờ anh lại được một món hời như vậy nên không dễ dàng bỏ qua.

Hai đứa nó lập tức gật đầu chắc nịch: “Dạ, tuân lệnh!” Còn làm hành động chào như kiểu bộ đội.

Duy Đại khẽ cười, xoa đầu tụi nhóc rồi tạm biệt họ ra về. Anh nhanh chóng về nhà, mở cái lồng bàn ra, mùi thơm thức ăn liền xộc vào mũi. Duy Đại căn bản không cưỡng lại được, liền lấy đũa gắp một miếng gà viên sốt chua ngọt lên ăn.

Ngay từ lần đầu ăn đồ do Thiên Ngọc nấu, anh đã thấy rất hợp khẩu vị. Bình sinh anh rất kén ăn nhưng mỗi khi ăn đồ của cô, đều ăn đến không còn một hột cơm.

“Cô ấy nấu ăn ngon thật! Xứng đáng trở thành vợ và mẹ của con mình.”

Chợt nhớ ra gì đó, anh đi lấy điện thoại gọi cho Hoàng Phi hối thúc mau đến nhà mình. Hoàng Phi vừa vào tới cửa đã càm ràm: “Chỉ là thử tay nghề của thư ký cậu thôi mà, có cần phải gấp gáp đến vậy không?”

“Lắm chuyện! Mau ngồi xuống ăn đi. Không tôi cho cậu nhịn bây giờ.”

Hoàng Phi ăn thử một miếng rồi cảm nhận, gật gù khen ngon: “Đúng là tay nghề không tệ! Còn ngon hơn bà cô giúp việc nhà tôi nấu nữa. Mỗi lần bà ấy nấu, tôi thà ăn cơm ngoài còn dễ nuốt hơn.” Hoàng Phi vừa nói vừa gắp đồ ăn lia lịa, hỏi: “Mà cậu tuyển thư ký hay tuyển vợ vậy? Làm thư ký còn kiêm luôn việc này à?”

“Lúc đầu thì tuyển thư ký nhưng bây giờ thì…”

Duy Đại lấp lửng, hai từ “tuyển vợ” anh chỉ tự nói với bản thân, khẽ cười rồi tiếp tục ăn. Nếu không nhanh tay thì cái tên chết đói kia sẽ một phát lùa sạch đồ ăn của “vợ” anh mất.

Hoàng Phi chưa nghe nói xong đương nhiên sẽ ngứa ngáy trong người, cậu ta gặng hỏi: “Bây giờ thì sao? Cậu để ý cô ấy thật hả?”

“Nhiều chuyện! Lo ăn đi.”