Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông!

Chương 11: 11: Ai Trả Đũa Ai




Hôm nay mẹ đi chợ về nhưng bà quên mua bột nêm, đúng lúc nhà lại hết nên buộc tôi phải đi mua.

Đi ngang qua một ngôi biệt thự màu trắng của bà Vân, tôi há hốc mồm khi thấy những cây như xoài, nhãn, chôm chôm mới ngày nào còn nhỏ xíu bây giờ đã ra trái xum xuê. Tôi nuốt nước bọt nhìn mấy trái xoài non lủng lẳng trên cây, tôi đã để ý nó từ lúc nó còn là một cái cây con cơ.

Vừa nhìn tôi vừa tưởng tượng nếu gọt một miếng xoài chấm với một chén mắm đường thì hết sảy con bà bảy luôn.

Càng nghĩ càng chảy nước miếng, tôi lén đi ra phía sau, đưa tay hái mấy trái xoài trĩu thấp xuống đất. Nhưng tay vừa chạm tới thì...

“Làm gì đấy?”

Tôi hoảng hồn vội thụp người xuống.

Chết thật! Bị chủ nhà phát hiện rồi.

Chủ nhà này là một bà cô rất hung dữ, nếu bị đưa về mắng vốn mẹ vì tội ăn trộm thì chắc chắn bà sẽ cho tôi một trận nhừ tử.

“Dạ... dạ... con chỉ đi ngang thấy nhánh cây chìa ra nên tính bứt nó đi thôi, sợ người đi đường không thấy sẽ quơ trúng ạ!”

“Tốt vậy sao?”

Tiếng nói từ trên đỉnh đầu tôi vọng xuống, giọng nói quen thuộc khiến tôi ngẩng mặt lên nhìn. Người kia cũng đang nhìn xuống. Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

Tôi bực mình đứng dậy cốc vào đầu hắn ta một cái, mắng: “Cái tên này! Làm hết hồn à!”

Duy Nhất xoa xoa cái đầu vừa bị tôi cốc, nhếch môi khinh bỉ: “Ai bảo cậu tính ăn trộm xoài nhà tôi!”

“Woa! Căn biệt thự này là nhà cậu sao?”

Tôi cảm thán, lúc đầu cậu ta nói mình là con nhà giàu mà tôi đâu có tin, giờ thì sáng mắt ra rồi.

“Đúng vậy!”

“Vậy mấy cái cây này cũng là của cậu?”

Tôi chỉ chỉ vào mấy cái cây với ánh mắt lấp lánh.

Cậu ta ừ hử, dường như biết tôi sắp nói gì nên cậu ta chặn miệng tôi ngay: “Hai mươi ngàn một kí!”

“Hai kí mười ngàn!”

Tôi trả giá ngay, ánh mắt kiên định không thay đổi. Cái tên chết tiệt này, bạn bè mà hắn cũng buôn bán cho được. Thất đức dễ sợ!

“Ok, đợi một chút!”

Nói rồi cậu ta đi lấy cái cây móc trái xuống, tôi nhảy lên bệ tường để ngồi chờ. Lát sau cậu ta đưa cho tôi một trái xoài nhỏ xíu cỡ trái chôm chôm, cười cười: “Đây, cho cậu miễn phí!”

Tôi trợn mắt, chụp lấy chọi vô người cậu ta: “Cậu đùa đấy à?”

Cậu ta ôm bụng cười như tên điên.

“Nhà cậu có nước không? Cho tôi xin một miếng với, nãy giờ nói chuyện với cậu khát chết đi được!”

Duy Nhất nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét xem tôi có khát nước thật không. Tôi cũng phối hợp diễn bằng cách thở gấp, nuốt nước bọt liên tục.

“Đợi xíu.”

Lúc này cậu ta mới chịu tin.

Duy Nhất vừa quay vào nhà, tôi liền lấy cây móc vài trái xoài cho rụng, nhân tiện bẻ thêm chùm nhãn với chôm chôm bỏ vô bịch rồi hí hửng phóng qua tường chạy về.

“Nhờ đi một chút mà đi múc chỉ Cà Mau vậy Ngọc? Bộ mày đi kiếm chồng à con? Cái gì đây?”

Mẹ vừa thấy tôi về liền phàn nàn xong bà chỉ vào đống trái cây tôi mang về với ánh mắt nghiền ngẫm.

Tôi biết mẹ nghĩ tôi ăn trộm nên vội nói: “Trái cây nhà Duy Nhất đó mẹ! Cậu ấy thấy con đi ngang nên hái cho bảo mang về cho mẹ.”

“Ồ! Của Duy Nhất cho sao? Nhà thằng bé ở gần đây à?”

“Dạ, nhà cậu ấy ở căn biệt thự màu trắng mà trước bà Vân ở đó mẹ.”

“Chà, Thảo nào hôm bữa bà Vân bảo mẹ sắp bán căn biệt thự để chuyển đến nơi khác sống. Mà công nhận thằng bé Duy Nhất đúng là giàu thật, ở căn biệt thự to nhất xóm mình.”

Mẹ tôi cảm thán rồi cầm lấy gói bột nêm xuống bếp, còn tôi thì mang trái cây để vào tủ lạnh.



Tối, tôi chụp dĩa xoài đã gọt và một chén mắm đường đăng lên tin hằng ngày trên Facebook, tôi còn cẩn thận chặn cái tên họ Mai kia không cho hắn thấy, ai ngờ chưa được bao lâu thì...

Ting ting

Tin nhắn đến...

Tôi vừa chấm xoài vừa mở ra xem.

“Khụ khụ!”

Miếng xoài vừa cho vào miệng đã bị sặc tới tận não khi Duy Nhất gửi tấm hình tôi đăng lên kèm theo tin nhắn: “Đồ chùa có vẻ ngon quá nhỉ!”

Chết tiệt thật! Là ai chụp gửi hắn ta thế? Tôi mà biết là tên đó chết chắc.

Tôi uống vội miếng nước rồi mặt dày nhắn lại: “Cậu nói gì vậy? Mẹ tôi mua đó!”

One One: “Tôi cho cậu 3s để nói sự thật, nếu không tôi sẽ qua nhà hỏi mẹ cậu! Tôi đang ở rất gần đó.”

Trời đất ơi à! Hết đường chối rồi.

Tôi: “Thôi được rồi, là xoài nhà cậu!”

Cũng may là tôi không chụp thêm nhãn với chôm chôm, nếu không chắc cậu ta xé xác tôi ra mất.

One One: “Lam Thiên Ngọc! Cậu cả gan dám lừa tôi?”

Tôi: “Thế cậu muốn gì?” *kèm theo icon mặt khóc* rất chi là giả tạo.

One One: “Ngày mai cậu phải bao tôi ăn sáng!”

Tôi tính nhắn lại bảo không có tiền thì cậu ta đã chặn họng.

One One: “Đừng bảo với tôi là không có tiền, nếu không tôi sẽ mách mẹ cậu!”

Hu hu!

Tôi: “Thôi được rồi! Đồ nhỏ mọn, keo kiệt, bủn xỉn, xấu xa, lưu manh, khốn kiếp là Mai Duy Nhất cậu. Ai rất hét du!”

Tôi rủa cậu ta xong lập tức out liền, khổ thân tôi quá mà. Hắn ta đúng là khắc tinh của tôiiiii!

Mai Duy Nhất! Cậu là tên lòng lang dạ sóiiiii!

***

Hôm sau đi học, vừa tới cổng trường là tôi thoát khỏi tên họ Mai kia rồi vội chạy nhanh lên lớp truy hỏi thằng Minh Sơn xem có phải nó là người chụp ảnh tôi đăng cho Duy Nhất xem không thì nhận được câu trả lời: “Hôm qua tao với cậu ấy ra net chơi liên minh, chơi xong tao lướt Facebook xíu thì thấy mày đăng tin, tao bấm vô xem thử. Duy Nhất ngồi kế bên thấy mới bảo tao chụp lại gửi cho cậu ấy. Chuyện chỉ có vậy thôi!”

Chuyện chỉ có vậy thôi ư? Nó không biết chỉ vì vậy mà tôi vừa bị hăm doạ vừa bị “tống tiền”.

Tôi túm cổ áo nó định đánh cho một trận thì thấy tên Mai Cá Sấu đang đi vào nên liền buông ra, cười hì hì với cậu ta.

“Cậu định làm gì bạn tôi đấy?”

“A, đâu có! Tôi có làm gì đâu chứ!”

Tôi xua tay, bày ra vẻ mặt vô tội.

“Nó định đánh tôi đó!”

Thằng Minh Sơn thừa cơ hội vạch tội tôi.

Tôi lườm nó.

“Cậu mau thực hiện lời hứa của mình đi!”

Cậu ta để cặp vào hộc bàn rồi nhìn tôi.

“Đi nè.”

Tôi hậm hực lấy tiền rồi cất cặp, sau đó cùng cậu ta xuống căn-tin để bao cậu ta ăn sáng như hôm qua đã hứa.

“Cậu ăn gì?”

Khi xuống đến căn-tin, tôi hỏi.



“Bún bò.”

“Cô ơi cho con 2 tô bún bò nha.”

“Được rồi, đợi cô chút.” Cô căn-tin cười với tôi.

Trong khi chờ đợi, có một cô gái tiến đến chỗ chúng tôi, hình như bạn nữ này học lớp bên cạnh. Trông cũng khá xinh xắn.

Cô ấy ngại ngùng đưa điện thoại ra trước mặt Duy Nhất, gương mặt ửng hồng: “Cậu... cậu có thể cho mình xin Facebook được không?”

“Xin lỗi cậu, tôi không dùng Facebook.”

Cậu ta mỉm cười, từ chối nhẹ nhàng.

“Ủa tôi nhớ cậu có mà, đưa đây tôi kiếm cho.”

Có cơ hội trả đũa cậu ta dù là một phần trăm tôi cũng không qua, tôi lấy điện thoại cô bạn ấy kiếm tên Facebook của hắn.

“Hôm qua cậu ấy nhờ tôi tạo giùm Facebook mà cậu ấy quên đó.” Tôi vừa bấm vừa nói với cô bạn dễ thương ấy: “Xong rồi nè. Cậu ấy sẽ rất vui nếu được cô gái xinh xắn như cậu nhắn tin đấy.”

“Cảm ơn cậu!”

Cô ấy cảm ơn tôi rồi ôm điện thoại chạy đi.

“Lam Thiên Ngọc! Cậu được lắm!”

Tôi ngó lơ, không thèm để ý đến vẻ mặt tức giận của cậu ta. Trong bụng tôi thầm rủa cậu ta, đáng đời.

***

Trong giờ học, tôi đang chăm chú lắng nghe thì cái tên bên cạnh khều: “Này, cho tôi mượn điện thoại của cậu một lát đi.”

Tôi nhìn cậu ta khó hiểu: “Chi vậy?”

“Điện thoại tôi hết pin rồi, tôi phải gửi tin nhắn cho anh tôi gấp.”

“Với một điều kiện.” Tôi giơ một ngón tay lên.

“Là gì?”

“Cậu phải xoá vạch phấn này!”

Đây là lúc để tôi có thể xoá cái vạch phấn chết tiệt mà lần trước chơi caro thua để lại, nó khiến tôi thật khó chịu.

Cậu ta gật đầu đồng ý, thật lạ.

Tôi lấy điện thoại cho cậu ta mượn, xong lấy một miếng khăn giấy ra lau cái vạch phấn chết tiệt ấy, xong xuôi tôi ngồi giãn ra một cách thoải mái, tiếp tục nghe giảng.

Một lát sau cậu ấy trả điện thoại lại cho tôi.

Đây là tiết cuối cùng rồi nên tôi rất hào hứng để nghe giảng, vì hết tiết này là tôi tha hồ về đánh một giấc tới chiều.

Tùng tùng tùng

Tiếng trống tôi mong đợi nhất đã vang lên, tôi vươn vai rồi gấp tập vở lại.

“Ê Ngọc, avatar mày xinh thế!”

Tôi ngẩng mặt lên nhìn thằng Sơn, khó hiểu: “Avatar gì?”

“Ơ, tao thấy mày vừa đổi ava trên Facebook mà. Nhiều lượt like với comment lắm luôn.”

Có dự cảm không lành, tôi liền mở Facebook ra xem. Đập vào mắt tôi chính là: “Lam Ngọc đã cập nhật ảnh đại diện của cô ấy.”

Avatar là hình một con chó Husky cười nham nhở với hai cục má hồng đậm lè cộng thêm hai quả chân mày rất sếch-xy với dòng caption: “Xinh như Thiên Ngọc tôi vậy hi hi.”

Tôi muốn độn thổ khi thấy lượt like tăng đáng kể và những lời bình luận chọc ghẹo, tôi điên máu lập tức xoá rồi tìm kiếm bóng dáng tên họ Mai chết tiệt kia nhưng hắn ta đã chuồn từ bao giờ.

Cái tên chết tiệt! Dám mượn điện thoại tôi để trả đũa tôi. Thảo nào mà hắn ta đồng ý điều kiện của tôi dễ dàng như vậy.

Tôi ôm cặp chạy đi tìm cậu ta, trong lòng thầm nguyền rủa cậu ta ngàn lần.

“Mai Duy Nhất! Tên khốn kiếp nhà cậu!”