Em Thua Bạn Thân Anh Rồi

Chương 8




"Bé con! Để anh đi chơi với em nha! "

"Không cần! "

Câu trả lời không phải là từ Mộc Hân, mà là từ Yến Vy. Cô nàng kéo tay Duy Hạ đi lại chỗ ba con người kia đang đứng. Lôi Mộc Hân từ trong lòng anh ra, khiến anh bất ngờ. Cô đẩy Duy Hạ nhào tới anh, khiến anh mất thăng bằng lùi ra sau nhưng vẫn còn bình tĩnh ôm lấy Duy Hạ.

Yến Vy sẽ chẳng tức giận lắm, như trước kia có thể bỏ qua, bây giờ thì không. Hết lần này đến lần khác cái tên cẩu nam này làm bạn thân cô đau khổ, tình cảm thì chẳng xác định rõ ràng làm người ta chán ghét. Còn thêm việc Duy Hạ ban nãy chủ động nói ra ý đồ cô ta như thế thì Yến Vy cô không cần nhẫn nhịn nữa.

"Yến Vy... "_Mộc Hân bất ngờ với phản ứng của Yến Vy, cô bị bạn thân nắm tay kéo về, cổ tay hơi bị đau. Nhưng nhìn ánh mắt tức giận, kiên quyết của Yến Vy dường như muốn làm điều gì đó.

Yến Vy đưa bàn tay thon dài lên, chỉ ngón trỏ vào mặt Phúc An mà quát lên, giọng nói chỉ trích đầy sắc bén:

"Tôi nói cho anh biết Phúc An! Anh xem bạn thân tôi là gì? Là đồ dự bị sao? Hay đồ chơi? Mà đến khi mất đi mới cuốn quýnh lên bảo vệ, nhớ tới? Anh đi mà lo cho bạn thân yêu quý của anh đi! "

Phúc An đơ người ra, chẳng hiểu vì sao Yến Vy tức giận với mình như thế:"Yến Vy em làm sao vậy? "

Yến Vy nhìn gương mặt đờ đờ của anh mà càng khinh thường, cười nhếch mép một cái:"Hừ! Tôi nào có làm sao! Chỉ có anh và bạn thân yêu quý của anh mới có vấn đề á! "

Duy Hạ sợ xanh mặt, cô ta sợ Yến Vy sẽ nói ra câu vừa nãy mình mạnh miệng nói. Duy Hạ run rẩy bấu chặt cánh tay Phúc An, ánh mắt quả quyết nhìn Yến Vy.

"Ai đời có bạn gái mà như anh không Phúc An? Trên đời này chắc anh là buồn cười nhất! Cái gì cũng lo cho bạn thân, lúc nào cũng đặt bạn thân lên trước bạn gái. Anh có từng nghĩ cho Mộc Hân không? Bạnx tôi đâu phải là đá mà vô hồn vô cảm không biết đau, sao anh cứ hết lần này đến lần khác bỏ nó phía sau không vậy hả? "

Phúc An bị Yến Vy chất vấn mà đầu óc mơ hồ, anh chẳng hiểu phải trả lời cô nàng như nào. Lại liếc nhìn Mộc Hân, mọi lần anh đều nghĩ chuyện đơn giản lắm, Mộc Hân cũng chẳng trách anh thì sao anh rõ được.

"Anh không phải như vậy mà! Mọi lần anh cũng nghĩ cho Mộc Hân mà, còn Duy Hạ là bạn thân của anh từ

nhỏ, anh quan tâm cậu ấy cũng là thường tình. Mộc Hân cũng nói cô ấy ổn mà! "

Nghe anh trả lời như vậy, người đau khổ nhất lúc này là Mộc Hân. Hóa ra là cô đã sai, anh không phải không để tâm đến cảm xúc của cô. Mà là hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.

Cô còn nghĩ, còn cố bào chữa cho anh là lơ đễnh, sơ ý không nhìn rõ gương mặt cô. Thì ra, biểu cảm của cô diễn tả anh đều đoán sai cả rồi. Ánh mắt cô luôn chứa đầy thất vọng và đau buồn anh lẽ nào không nhận ra? Chỉ là anh yêu cô chưa đủ nhiều để rồi mà bận tâm đến mức đó thôi.

Mộc Hân cảm thấy trong lòng đau nhói vô cùng, cô không muốn nghe thêm gì nữa. Đôi chân như mềm nhũn ra, sự thống khổ từ lời nói của anh làm cô muốn gục ngã. Cô đưa tay kéo kéo Yến Vy:"Vy... Đủ rồi! Đừng nói nữa! "

"Cậu để tớ nói! "_Yến Vy vẫn tràn ngập máu nóng trong người, nói tiếp:"Ừ! Nó ổn! Ổn đến cái mức độ mà năm lần bảy lượt vẫn ổn! Anh giả vờ ngu hay là ngu thật vậy? Có đứa con gái nào nhìn người yêu mình thân thiết, quan tâm người con gái khác mà không chạnh lòng không chứ? Anh quan tâm Duy Hạ chả ai trách, nhưng phải đúng lúc, đúng việc? Chị ta, bạn thân anh có liêm sỉ không vậy? Cứ chen vào cuộc vui của cặp đôi là sao? Anh thì lúc nào cũng Duy Hạ cô ấy như này, Duy Hạ cô ấy như kìa. Hôm nay tôi mới rõ, ngay cả chơi các trò chơi cũng là chị ta chọn, anh có thử hỏi Mộc Hân thích hay không chưa? "

Nói đến đây Phúc An ái ngại nhìn Mộc Hân, chẳng lẽ bao lâu nay cô đáng thương như vậy mà chịu đựng hay sao? Anh cứ ngỡ là cô không để tâm lắm. Anh cho rằng mọi chuyện bình thường không đến mức nghiêm trọng. Mộc Hân vì anh mà tổn thương rồi sao?

"Anh... "

"Còn chị nữa Duy Hạ! "_Yến Vy bước lên một bước, đưa tay đẩy vai Duy Hạ một cái, mặt mày bặm tợn, đáng sợ hơn bảo:

"Trò gì cũng bảo sợ khiếp vía! Mà trò nào cũng đòi chơi! Giả bộ hay thế bà chị! "

"Tôi... "_Duy Hạ cắn môi lo lắng, ngước mắt lên nhìn anh muốn giải thích:"Phúc An... Tớ... Tớ không cố ý làm cậu và Mộc Hân xa cách đâu! Tớ... Tớ... Mộc Hân, chị không có cố ý đâu em! "

Mộc Hân dường như cũng đã quá chán Duy Hạ rồi, cô im lặng chẳng lên tiếng. Để cho bạn thân muốn làm gì làm.

"Ừ! Chị đâu có cố ý! Chỉ là cố tình cướp tình! Khốn nạn! "

Yến Vy chửi cũng thấy mệt rồi, nói dài với loại như thế chỉ làm đẳng cấp bị hạ thấp thôi. Cô nàng kéo tay Mộc Hân đi, để mặc cho đôi bạn thân ấy muốn giải quyết sao thì giải quyết.

Duy Hạ lắc lắc tay Phúc An, làm ra vẻ đáng thương bảo:"Phúc An! Cậu xem... Yến Vy thật là hiểu lầm chúng ta mà. Tớ và cậu có gì đâu chứ! Em ấy chửi vậy nhưng mà tớ sẽ không giận em ấy đâu... Tớ sẽ bỏ qua cho con bé! Tớ... "

Phúc An dường như không bận tâm tới Duy Hạ giờ phút này nữa rồi, mặc kệ cô ta giải thích bản thân mình tốt đẹp ra sao. Cái anh nghĩ trong đầu bây giờ chỉ có Mộc Hân thôi.

Anh gạt tay Duy Hạ ra, rời đi khỏi cô ấy, nói một câu:"Để tớ yên tĩnh! "

[...]

Buổi tối mọi người tụ tập lại để cùng nhau đi vào lâu đài ma của công viên vui chơi, thử cảm giác mạnh, kinh dị. Dường như chuyện lúc chiều những người trong cuộc họ chỉ giữ trong lòng, ngoài mặt làm như không có gì xảy ra.

"Mộc Hân! Chúng ta đi cùng nhau nha! "_Phúc An đi lại nắm tay cô, trên môi nở một nụ cười thật tươi.

Mộc Hân cũng không phải người dễ giận, cô mặc dù chịu tổn thương từ Phúc An nhưng chỉ cần ăn đối xử tốt với cô là mọi buồn bã tan biến mất. Thay vào đó là cảm giác hạnh phúc mà anh mang đến. Cô liền gật đầu đồng ý, đan năm ngón tay vào tay anh để đi vào lâu đài.

"Phúc An! Cậu đi với Mộc Hân hả? "_Duy Hạ đi đến nhìn hai người nắm tay, trong lòng khó chịu nhưng tỏ ra vui vẻ cười thân thiện.

Mộc Hân lại dâng lên cảm giác lo lắng trong lòng, không biết lần này có bị chị ta phá vỡ nữa hay không. Nhưng dường như trái với suy nghĩ của cô, Duy Hạ lại bảo:"Hai người đi khám phá đi nhé! Tớ cũng có bạn rồi! "

Mộc Hân tròn xoe mắt kinh ngạc, cô ấy sao lại cư xử như thế? Chẳng lẽ đã được Yến Vy tẩy não rồi à? ... Còn chưa để thắc mắc của Mộc Hân vơi đi, Duy Hạ đã vẫy tay chào rồi đi cùng bạn mình vào trong.

Dù chỉ là mô phỏng bằng điện tử, và đồ giả thôi nhưng mà bên trong lâu đài mang vẻ rùng rợn, đáng sợ. Âm u, ma mị, tràn ngập những âm thanh rên la, khóc lóc, cả tiếng dơi.

Mộc Hân nắm chặt tay Phúc An, cô sợ hãi vô cùng, đôi tay run rẩy bấu chặt anh. Phúc An có lẽ dạng dĩ hơn cô, anh ôm chặt cô để cho cô khỏi sợ. Họ đi qua những căn phòng, cánh cửa cũ mục nát, những con ma giả đầy đáng sợ, hình hài ghê rợn. Trò chơi chỉ mới bắt đầu, họ tiến sau vào bên trong. Dù biết không phải chỉ có hai người, còn nhiều người khác chơi cùng nhưng sao kinh quá.

"Phúc An! Hay mình trở về đi anh! Em sợ quá! "

"Đừng sợ! Có anh đây này! Anh không buông tay em đâu! "

Lời trấn an của anh khiến cho Mộc Hân vô cùng yên tâm, trong lòng dâng lên cõi ấm áp. Nhưng khi họ bước lên cầu thang để chuẩn bị khám phá trên lầu, thì một tiếng la thất thanh vang lên.

"A! "

Âm thanh đó rất gần họ, Phúc An chợt nhìn nơi âm thanh phát ra, anh hốt hoảng:"Duy Hạ! Là Duy Hạ! "

Lúc này anh lo lắng, vội xoay chân chuẩn bị rời đi, nhưng Mộc Hân vội giữ anh lại, đôi mắt cô cũng lo sợ không kém:"An... Đừng bỏ em! "

Phúc An lại nhíu mày cùng đôi, anh đang nóng vội vô cùng:"Nhưng Duy Hạ cậu ấy đang sợ hãi! Anh phải đi tìm cậu ấy! "

"Đừng...An... Đừng bỏ... Ư... "_mặc cho Mộc Hân năn nỉ anh đừng bỏ mặc cô, ở nơi đây cô rất sợ. Nhưng anh lại vô tình hất tay cô ra, quên đi lời mới ra từ miệng mình rằng anh sẽ không bỏ mặc cô.

Vì anh quá nôn nóng mà hất mạnh tay, quên rằng họ đang đứng ở cầu thang. Mộc Hân hơi sụt chân xuống một bậc, cô té xuống, đầu đập vào thành cầu thang.

"O... "_đôi tay cô buông lỏng trên không rồi rơi xuống, cô biết anh buông tay cô rồi. Hơi thở của anh,bóng dáng của anh cũng khuất xa dần. Cô nghe bước chân anh vội vã đi tìm cô gái khác, càng lúc càng xa.

Và giờ cô cũng nhận ra, Duy Hạ cũng chẳng phải tốt đẹp để anh và cô đi chơi riêng, cô ấy đã tính toán từ trước. Làm sao lại trùng hợp mà la lên khi gần anh và cô như thế chứ?

Đầu cô truyền đến một cơn đau dữ dội, nhưng dường như anh chẳng màn quan tâm, anh thật sự bỏ rơi cô lần nữa rồi. Hóa ra, anh vẫn chưa từng đặt cô trong vị trí quan trọng nhất.

Giờ phút này cô cần anh, nhưng anh lại cần bạn thân hơn. Tim đau đớn vô cùng, ngay giờ phút này toàn thân đều đau, nhưng đau nhất là ở nơi chứa đựng sự sống. Ước gì tim cô chết một lần, để không đau nữa. Giá mà bây giờ có con dao đâm vào tim cô một nhát, trong đêm tối này, nơi đáng sợ này, bất chợt, cô chẳng nhìn thấy hung thủ cố ý... Cho tim cô rỉ máu ra ngoài một lần đi.

"Phúc An... Đ... Đư...Đừng... Bỏ... Bỏ... Em... Mà....aaa "_giọng nói yếu ớt của cô vang lên, đôi mắt lờ mờ chẳng còn hình dung được chi nữa.

Đột nhiên phía sau cô có một bàn tay lạnh giá vỗ lên vai, Mộc Hân mệt mỏi quay đầu lại nhìn. Là một con ma, gương mặt đầy máu, đầu tóc bù xù đáng sợ, cô giật mình thất kinh. Nhưng chỉ la lên được một tiếng, rồi lăn xuống ngất đi trong tuyệt vọng:

"A! "