Em Thua Bạn Thân Anh Rồi

Chương 41




Em thua bạn thân anh rồi.

"A... Hai anh em cái người làm cái trò gì vậy? "

Dasy hoảng hốt hét lên, tiếng la khiến hai người đang say giấc nồng tỉnh dậy. Cô ta đã từng nghi ngờ về tình cảm của hắn và cô, không nghĩ đến mức độ lại xảy ra loại tình tiết này.

Làm sao có thể mà hai anh em lại giao hợp với nhau như thế cơ chứ? Thật quá kinh tởm mà! Đây là chuyện sai luân thường đạo lý.

Gia Hào và Mộc Hân tỉnh dậy, nhìn thấy Dasy trong phòng thì cũng rất bình thường. Chỉ có Mộc Hân hơi lúng túng lấy quần áo mặc vào thôi. Gia Hào ôm lấy Mộc Hân trong ngực, nhìn vẻ mặt kinh khiếp của Dasy thì nói:"Trò gì? Chỉ là diễn cảnh nóng thôi mà! "

"Sao... Làm sao lại có thể cơ chứ? Hai người... Hai người là anh em mà? Gia Hào sao cậu lại như thế chứ? "_Dasy căm phẫn đưa tay lên chỉ vào mặt Gia Hào, ánh mắt khinh thường nhìn cô.

"Anh em thì không thể sao? "_Gia Hào biết Dasy có tình cảm với mình, nếu này khiến hắn không vui chút nào. Cô ta không nên mơ tưởng đến việc sẽ thay thế Mộc Hân.

Dasy tức giận khi nghe Gia Hào bình tĩnh nói như thế, cô ta ánh mắt tràn đầy lửa giận kèm chút nhục nhã về chuyện tối qua. Hẳn là vì con nhỏ em gái đáng ghét kia mà Gia Hào đã từ chối mình.

Nhìn Mộc Hân thùy mị núp trong ngực hắn, được hắn vỗ về che chở thì cô ta càng ghét cô hơn. Dasy như một con sói điên, bổ tới giường, tát lên má Mộc Hân một cái khi cô và Gia Hào chưa kịp trở tay. Cô ta nắm tóc cô kéo ngược ra sau quát:

"Tại mày! Tất cả là tại mày! Tại sao mày lại quyến rũ Gia Hào hả? Cậu ấy là anh mày, là anh trai đấy! Vì mày mà cậu ấy chê tao, là do mày tất cả! Thứ lẳng lơ này! "

Gia Hào ánh mắt đỏ ngầu, gân xanh trên trán hắn nổi lên. Hắn đẩy Dasy té ngã, ôm Mộc Hân cuống cuồng lên xem má cô:"Có đau không hả? Nói anh nghe!"

"Em không sao! "_Mộc Hân ôm một bên má, tựa vào lồng ngực hắn. Những lời Dasy chửi mắng cô khiến cô không tiếp thu được, cô cảm thấy sợ hãi nó. Nhất là lỡ ba mẹ Đinh biết chuyện thì phải như nào đây.

Gia Hào vuốt ve Mộc Hân trong lòng, vẫn thế cũ ngồi trên giường nhìn Dasy hung hắng quát:"Tôi cấm cô đụng đến Mộc Hân! "

Nhìn Gia Hào che chở cô như thế, loại tình tội lỗi kia mà cũng làm ra được. Dasy không ngờ mình lại thua một con nhỏ em gái như thế, cô ta không cam lòng. Tại sao cô ta lại không thể có được trái tim hắn chứ, cô ta đã ở bên hắn 5 năm cơ mà.

"A!... Gia Hào cậu thật quá đáng! Cậu như thế mà lại hung dữ với mình! "

"Dasy tôi coi cậu là bạn vì nể tình cậu đã giúp tôi! Đối xử tốt với cậu cũng là vì cậu có hình dáng tựa như Mộc Hân. Nhưng cậu đừng có vì vậy mà nghĩ tới việc tôi sẽ thích cậu, không bao giờ. Trong mắt tôi, trí tôi và tim tôi chỉ có Mộc Hân thôi, không ai thay thế được cô ấy. Nếu cậu thức thời, tôi vẫn xem cậu là bạn thân. Nhưng cậu đụng đến giới hạn cuối cùng của tôi là Mộc Hân thì tôi không thể bỏ qua. "_Gia Hào kiên định nói lưu loát cùng Dasy.

Những lời nói ấy vô tình xoáy vào trái tim của cô ta, cùng với lòng tự trọng khiến cô ta căm phẫn vô cùng. Cô ta thích hắn như vậy, làm mọi thứ để hắn để tâm đến, vậy mà bây giờ hắn lại khiến cô ta tổn thương.

"Cậu được lắm Gia Hào! Cậu dám từ chối từ cảm của tôi!"_Dasy mạnh mẽ đứng dậy, cô ta trừng mắt nhìn đôi nam nữ kia nói:"Để xem... Tôi sẽ cho tất cả mọi người biết Đinh gia hèn hạ, dơ bẩn như thế nào. Vong ơn bội nghĩa! Cha mẹ không biết quản giáo con cái, để anh em loạn luân ở trên giường. Mọi người sẽ nghĩ như thế nào về Đinh gia đây hả? Cổ phiếu Đinh thị chắc chắn sẽ rớt giá, người đời không ai chấp nhận chuyện trái luân thường đạo lý như này. Xã hội sẽ cười chê các người! "

Gia Hào cười khinh thường một cái nhìn Dasy, cô ta quá hạ thấp hắn rồi. Chỉ cảm thấy bé con hắn khẽ run rẩy trong lòng, hắn âu yếm dỗ dành:"Không sao! Đừng sợ, anh lo được! "

Dasy nhìn Gia Hào không có chút gì là lo lắng, cô ta vô thức sợ hãi một chút, tay nắm chặt thành nắm đấm. Đúng lúc này, trong khi đôi nam nữ kia vẫn không có ý định rời giường, mà Dasy lại chỉ có thể trơ mắt nhìn họ.

Đột nhiên lại có thêm người bước vào phòng, không ai khác là ông bà Đinh, tiếng gọi mềm mại của bà:"Mộc Hân ơi dậy... "

Âm thanh dứt, lời nói đứt đoạn. Ông bà Đinh kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, không thể tin được. Dasy thấy họ thì vui mừng trong lòng, vì tưởng thế chủ động ở trong tay cô ta:"Khéo thế! Bác Đinh, không hiểu gia đình bác gia giáo thế nào? Dạy con ra sao mà để cho anh em loạn luân thế này ạ? "

Gia Hào vẫn như cũ, không hề có biểu hiện gì khác, tĩnh mịch cùng ảm đạm. Chỉ có Mộc Hân mặt tái mét khi thấy ba mẹ Đinh, cô nhìn họ ngạc nhiên không nói nên lời mà lòng hung hăng đau đớn.

Nhất là bà Đinh, bao lâu nay bà thương cô như chính mẹ ruột, chưa từng quát mắng cô, yêu thương không ngừng. Cô có phải là làm bà thất vọng rồi không, ánh mắt bà làm cô nhói mạnh ở lòng ngực, khóe mắt cay cay muốn rơi lệ.

Ông Đinh lại bình tĩnh giống Gia Hào, ánh mắt chăm chăm một chỗ. Dường như ông đã sớm biết trước sau gì cũng sẽ có chuyện này, ông đưa tay lên an ủi bà Đinh.

Bà Đinh run rẩy, gạt tay ông Đinh ra, bà lướt qua ánh mắt giễu cợt của Dasy. Bà nhìn Mộc Hân, không biết phải như nào, đột nhiên ánh mắt bà thay đổi. Lông mày bà nhíu lại, ánh mắt giận dữ.

"Mẹ... Con xin lỗi!"_Mộc Hân thấy ánh mắt bà Đinh liền sợ hãi phát khóc, cô cúi đầu không dám nhìn bà.

Bà Đinh giơ tay lên, đưa tới trước nâng mặt cô lên nhìn một cái. Giọng nói lãnh đạm, nghiêm khắc hỏi:"Ai làm? "

Cả căn phòng im lặng, không một ai hiểu ý của bà. Gia Hào trong lòng khẩn trương lo lắng sợ mẹ mình sẽ ra tay với cô, hắn vội đưa tay hờ ôm lấy cô.

Không thấy ai trả lời mình, bà Đinh buông mặt cô ra, quay người lại. Bà quay tới nhìn Dasy hung dữ hỏi:"Là cô tát con gái tôi? "

"Ơ... Cháu... Á! "

Chát...

Một âm thanh chói tai vang lên, bà Đinh tức giận khi nhìn thấy má cô ửng đỏ. Nhìn việc xảy ra trước mắt hẳn không phải Gia Hào làm rồi, bà thẳng tay tát Dasy:"Cút! Cút khỏi nhà tôi! "

"Bà điên này! Bà không thấy con bà làm chuyện sai hay sao mà còn đánh tôi, bai che bọn chúng? "_cô ta mất đi vẻ hiền thục, mất dạy với bà Đinh.

Ông Đinh hừ lạnh, ở phía sau lên tiếng một cái:"Ai cho phép cô nói nay như thế hả? Gia đình chúng tôi có ra sao không cần cô quản! Huống hồ Mộc Hân không phải là con ruột của chúng tôi, nó với Gia Hào như nào chả được. Cô nhanh cút khỏi đây trước khi tôi nổi giận. "

Dasy xấu hổ khi nghe ông Đinh tiết lộ sự thật, cô ta nhìn gia đình bọn họ bủa vây mình. Trong lòng phẫn nộ, uất hận mà không làm được gì. Ôm má bỏ chạy khỏi phòng hắn, coi như trước kia giúp đỡ hắn là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời.

"Mẹ... Mẹ không giận con sao? "_Mộc Hân rưng rưng, cô kéo tay bà Đinh lo lắng hỏi.

Bà Đinh quay lại, hiền hậu cười với cô, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ má cô:"Không! Chỉ là mẹ hơi bất ngờ thôi, mẹ cũng sớm đoán được con với Gia Hào có tình cảm mà. Không nghĩ lại nhanh như vậy! "

"Con... Mẹ thật sự không giận hay ghét con? "

"Ừm! Dù là con gái hay con dâu cũng được, mẹ vẫn yêu con mà! "_bà Đinh dịu dàng vuốt ve tóc của cô. Bà ngẩn mặt lên nhìn cô hài hước cô, chọc cho cô đỏ mặt:"Đi! Mẹ đưa đi tắm, đêm qua Gia Hào có mạnh mẽ quá không hả? "

"Mẹ... "_Gia Hào nghe mẹ mình nói vậy thì nhíu mày gắt một cái, hắn giữ Mộc Hân trong lòng nói:"Để con tắm cho em ấy! Em ấy sau này là vợ con mà, con lo được! "

"Vậy thôi, mẹ đi đây! "

Bà Đinh cười tủm tỉm kéo tay ông Đinh, vừa đi vừa nói:"Để tụi nó riêng tư đi! Tôi với ông đi chọn ngày cưới, chọn áo cưới, nhà hàng đồ cho tụi nó nữa. "

"Thế bà làm gì nôn vậy? "_ông Đinh buồn cười hỏi vợ mình.

"Thì... Chắc sắp có cháu bế rồi! "

Nghe ba mẹ nói mà hắn và cô không khỏi phì cười, sao đáng yêu thế không biết, họ còn nôn hơn hắn và cô. Gia Hào ôm mặt Mộc Hân, xoay mặt cô lại cho cô nhìn vào ánh mắt thâm tình của mình hỏi:

"Bé con... Em yên tâm rồi chứ? Bây giờ ba mẹ không ghét em, bạn thân gì cũng chấm dứt rồi. Từ giờ em yên tâm giao bản thân cho anh chăm sóc nhé! Anh yêu em, yêu rất nhiều! Hãy làm vợ anh nhé!"

Mộc Hân hạnh phúc nhìn hắn, cuối cùng thì những niềm vui lớn cũng mỉm cười với cô rồi. Cô không nghĩ sau bao nhiêu đau khổ như vậy, cô cũng được hạnh phúc, yêu thương như này.

Cô tin lời nói của hắn, cả đời này chỉ có hắn mới che chở, mang lại hạnh phúc cho cô thôi. Không ai có thể làm tốt hơn nữa. Từ hãy, không cho cô trốn tránh chỉ có thể đồng ý. . Mộc Hân gật đầu lia lịa, cười trong nước mắt vui mừng trả lời:"Dạ! Em đồng ý làm vợ anh cả đời! "

Gia Hào hài lòng hôn xuống đôi môi nhỏ của cô, nụ hôn kéo dài thật lâu, thật ngọt. Ông Trời đã cho họ gặp nhau ở hoàn cảnh trớ trêu nhất, khi cô là của nam nhân khác. Cứ ngỡ sẽ chỉ là gặp nhau, lỡ một đời nhưng không nghĩ lại có thể là một nửa của nhau.

Hắn đến nhưng mang ánh sáng cho bầu trời tăm tối của cô, hắn mang cả sức sống và liều thuốc chữa lành những vết thương trong cô. Cả đời này chỉ cần có hắn cô sẽ không thiệt thòi. Hạnh phúc, trễ cũng được miễn là đúng. Đời này chọn không sai người rồi.

Hai người trên giường ôm chặt lấy nhau, họ không muốn xa rời. Đời này, kiếp này, động tâm như thế đủ rồi.