Em Thua Bạn Thân Anh Rồi

Chương 36




"Cút... Cút! Anh cút ra khỏi phòng của em nhanh! "

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Mộc Hân giận dỗi trở lại phòng, Gia Hào có đi theo cô dùng không cho. Hắn vào phòng cô, lại bị cô đuổi, ném cả gối ôm trên sofa vào người.

Nhìn cô tức giận, Gia Hào không hiểu ai đã biến cô gái nhỏ của hắn thành báo con như thế. Hắn chịu đựng những cái gối bay thẳng vào mặt mà không né tránh gì, chỉ cầm lấy để nhẹ xuống sàn.

Mộc Hân nổi đóa ngồi bịch lên giường, nãy giờ suốt buổi tiệc cô chẳng thèm để ý hắn. Vừa giới thiệu Dasy là bạn thân mình xong đã ăn ngay chén lạnh từ cô.

Cô chẳng thèm tiếp Dasy chỉ ngẩn mặt lơ đi, không thèm quan tâm dù Gia Hào cứ theo sau lải nhải. Hắn nói sẽ không thay lòng, sẽ chỉ thương mình cô thôi vậy mà lại dịu dàng với cô bạn thân từ Trời rơi xuống kia.

Gia Hào đi lại ôm lấy cô vào lòng định dỗ ngọt, không nghĩ Mộc Hân lại cắn vào tay hắn nghiến thật mạnh. Hàm răng cô gần như đâm vào da thịt hắn vậy, hắn chỉ có thể nhăn răng chịu sự hung dữ của cô.

"Ư... "

"Anh là đồ ngốc sao? "_Mộc Hân thấy Gia Hào không rút tay về thì nhả ra, cô chán ghét hất tay hắn.

Gia Hào cảm thấy thật buồn cười, là cô cắn hắn cơ mà. Hắn xoa đầu cô dịu dàng hỏi cớ sự:"Bé con... Làm sao anh về em lại giận dỗi anh như vậy cơ chứ? "

Mộc Hân đứng phắc dậy, hung hăng trừng mắt với hắn quát:"Anh còn dám mở miệng hỏi em sao hả? Anh nói như nào? Chỉ thương mình em, chỉ yêu mình em, anh sẽ không thay lòng, không quan người khác. Vậy giờ thì sao? Cô ta là ai? Tại sao lại thân mật với anh như vậy? "

Gia Hào kéo tay cô, khiến cô ngã ngồi vào trong lòng mình, trên đùi. Hắn giữ chặt cô mặc cho cô cựa vậy. Hắn cảm thấy Mộc Hân lớn lên dường như tính tình thay đổi rất nhiều thì phải, ngang ngạnh hơn.

"Anh không biết ai dạy em bướng bỉnh như vậy hả? Em nghe anh giải thích đi được không? "

Mộc Hân im lặng lẩn tránh mặt sang một bên, ý cô là sẽ nghe hắn nhưng có điều cô vẫn còn bực thôi. An phận trên đùi hắn không cựa quậy nữa. Gia Hào thấy cô ngoan ngoãn hơn thì lên tiếng:"Anh gặp cô ấy khi vừa đến Anh, cô ấy là du học sinh, là con lai ở đấy cũng lâu rồi. Vì lúc anh mới sang Luân Đôn, đã bị một nhóm người cướp hết tiền bạc cùng túi đồ, anh không thể đánh lại chúng vì chúng có súng và rất đông người. Anh mới sang đấy tất nhiên không bằng thế lực bọn họ. Nhờ Dasy gặp anh ngoài đường, vì cùng là đồng hương nên cô ấy giúp đỡ anh. Coi như anh nợ cô ấy một mạng, nên anh mới làm bạn với cô ấy. Em không tin có thể hỏi mẹ, lần đầu đã phải gọi về kêu ba mẹ chuyển tiền sang cho anh rất nhiều đấy. "

"Là thật? "_Mộc Hân quay mặt lại nhìn hắn, cô không nghĩ hắn sang Anh lại phải trải qua chuyện khó khăn như thế. Có lẽ vì sợ cô lo mà hắn đã kêu ba mẹ không nói cho cô nghe.

Gia Hào nhìn đôi mắt đa nghi của cô, nghiêm túc gật đầu:"Thật mà! Em không tin anh sao? "

Mộc Hân không đến mức nghi ngờ mù quáng, coi như là tin hắn vì hắn lấy ba mẹ ra làm bằng chứng rồi. Cô nghĩ đến cũng khá bực bội, cô thừa nhận mình có nhỏ nhen thật:"Nhưng mà anh cũng không cần quá thân thiết với cô ấy như thế. Nhìn ánh mắt cô ấy nhìn anh em có thể thấy được cô ấy thích anh, chán ghét. Anh lại nhìn cô ta thật dịu dàng như vậy. "

"Em ghen sao bé con? "

Gia Hào cảm thấy có gì đó không đúng trong lời nói của cô, hắn rạo rực trong lòng, miệng cười tươi hỏi. Không phải là cô quá để tâm hắn đấy chứ? Như vậy có tính là cô ghen không, chứ hắn cảm thấy mùi giấm thật chua.

Mộc Hân sững sờ nhìn Gia Hào đang chăm chăm vào mình, cô không trốn tránh được ánh mắt vui sướng kia. Gương mặt cô đột nhiên ửng đỏ, cô lếu lưỡi gắt gao bảo:"Ừm... Ư... Ừ! Là ghen đấy thì sao? Ưm... "

Gia Hào nghe câu trả lời liền thấy ngọt ngào vô cùng, hắn nhắm ngay cái miệng nhỏ của cô mà chặn lại. Chính hắn cũng không muốn trả lời câu hỏi hống hách kia của cô, nhưng muốn dùng hành động hơn.

Mộc Hân bất ngờ với hành động của hắn, quá gấp gáp khiến cô không kịp phản ứng, hoàn toàn bị động. Bao nhiêu nhớ nhung của hắn dồn hết vào nụ hôn, cứ như bị bỏ đói lâu lắm vậy. Hắn nghiên nghiến môi cô, hôn một cách thô báo tham lam.

Đầu lưỡi linh hoạt quét qua hai cánh môi mềm mại, ngọt ngào nhanh chóng vượt qua tuyến phòng ngự màu trắng tiến vào bên trong. Quấn lấy cái lưỡi thẹn thùng của cô nhảy múa. Nước bọt của hai người hòa lẫn vào nhau, làm người ta điên cuồng hơn thưởng một món ăn ngon từ đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới.

Đầu óc Mộc Hân mê muội, cô bị sự thành thạo của hắn dẫn dụ quên cả lối thoát. Đôi tay mãnh khãnh trắng trẻo nâng lên, ôm lấy cái cổ của hắn giao nộp mình cho hổ dữ. Gia Hào yêu thích sự ngoan ngoãn của cô, hắn càng điên cuồng nôn nóng hơn nữa.

Hắn đợi ngày này lâu lắm rồi, hắn đã phải kiềm chế suốt ba năm để quay về gặp cô. Thèm khát được âu yếm cô ở dưới thân của mình, dùng phương thức riêng mà chiếm hữu cô.

Ngày trước thật không có khả năng khi mà bé con quá nhỏ, chưa đủ tuổi để mà thưởng thức. Hắn phải đợi lâu như thế, phải cầm giữ ham muốn dục vọng của mình. Hắn thật khâm phục sức chịu đựng này của mình.

Bàn tay to lớn ở trên cặp đùi trắng nõn của cô vuốt ve vài đường, Mộc Hân lần đầu tiếp xúc như này thật là lạ lẫm. Gia Hào nâng chân cô lên, gỡ bỏ chiếc guốc, nhẹ nhàng âu yếm bàn chân nhỏ bé. Cầm lấy chân cô để lên hông mình, ngã xuống sofa. Mộc Hân thật sự mê muội không thể nào kéo nổi lý trí về.

Bàn tay Gia Hào không biết an phận mà lấn lướt đi lên trên sâu hơn, tiến vào trong chiếc váy xinh đẹp của cô. Mộc Hân bị đụng chạm sâu như vậy thật là không quen, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đâu.

Mộc Hân sợ hãi đẩy Gia Hào ra, khiến hắn bất ngờ ngồi dậy, vẻ mặt thất vọng nhìn cô:"Sao vậy bé con?"

"Em... Em xin lỗi! Em chưa sẵn sàng! "_Mộc Hân chỉnh trang phục của mình lại, hai tay cầm chặt váy. Khuôn mặt đỏ ửng lên, đôi mắt long lanh ngấn nước.

Nhìn cô run rẩy sắp khóc, Gia Hào biết Mộc Hân vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận sự việc này được. Cô vẫn là một gái rất đơn thuần, trong sáng. Hắn ôm lấy cô, hôn nhẹ lên má cô nhỏ nhẹ:

"Không sao! Anh sẽ chờ đến lúc em sẵn sàng! Anh chờ được! "

Mộc Hân lo lắng trong lòng, cô cắn môi quay mặt lại nhìn hắn mấp máy môi nói:"Nhưng mà... Gia Hào, chúng ta... Chúng ta có thể sao? Suy cho cùng em và anh cũng là anh trai và em gái đó. Ba mẹ sẽ chấp nhận sao? "

"Anh em nuôi! Đừng lo, ba mẹ sẽ chấp nhận thôi! "_Gia Hào nắm lấy bàn tay bỏ bé của cô an ủi, hắn ghé vào tai cô, thở hơi nóng của mình bao trọn lấy lỗ tai mẫn cảm khiến nó bất giác run:"Nhưng em nên nhớ, gia đình anh nuôi em không phải để gã cho người khác. Cho dù nuôi bất cứ con gì cũng phải thịt cả. Em được mẹ anh chăm sóc như vậy chính là để cho con trai bà ăn. "

Mộc Hân xấu hổ trong lòng, thoát khỏi vòng tay hắn đưa tay chỉ thẳng mặt hắn ngượng ngùng:"Anh... Anh khốn nạn! "

"Haha... Anh chỉ khốn nạn với mình em thôi!"_Gia Hào cắn cắn ngón tay bé nhỏ của bé con, ánh mắt gian tà nói.

Nhìn ánh mắt thật dê của hắn khiến Mộc Hân rùng mình một cái, cười cợt đánh lên ngực hắn. Nhưng Mộc Hân chợt nhớ lại một chuyện, cô đẩy hắn ra chán ghét nhìn bảo:

"Này... Còn bạn thân gì đó của anh thì sao hả? Em không thích bạn thân khác giới! "

Nhìn vẻ mặt sắc lạnh của cô, cùng sự câm thù không thể có thể chấp chứa bạn thân của người yêu kia. Gia Hào bèn sợ khi thấy cô như vậy, hắn biết cô không có lòng tin sau khi đã qua một lần tuyệt vọng cùng đổ vỡ.

"Anh biết rồi mà bé con, anh không làm em đau lòng đâu. Anh sẽ không làm như Phúc An đã làm cùng bạn thân khác giới. "

"Là anh nói đấy nhé! "

Cốc cốc...

"Gia Hào ơi... "

Hai người đang mặn nồng cùng với nhau thì một âm thanh chướng tai phá vỡ không khí vui vẻ bên trong. Mà người bên ngoài là ai thì cũng đã biết rồi.

"Kìa, cô ấy lại đến kìa! Đi đi! "_Mộc Hân không vui bực bội quát hắn. Cô kéo hắn đứng dậy, đẩy hắn ra cửa cô muốn xem phản ứng hắn như nào.

Gia Hào không muốn đi, bước chân chùng lại nặng nề, quay mặt nhìn cô:"Ơ... Mộc Hân... Từ từ, từ từ đã!"