Em Thua Bạn Thân Anh Rồi

Chương 33




Từ sau cái đêm để lộ tình cảm ấy, Mộc Hân và Gia Hào càng thân thiết hơn. Hắn hay ôm hôn cô dù ở bất cứ nơi nào, nhưng vẫn luôn kín đáo trước mặt ba mẹ. Hai người vẫn không thừa nhận là người yêu của nhau.

Hôm nay là ngày tổng kết cuối năm học, trong lòng bất cứ ai cũng mang nhiều tâm trạng, nhất là học sinh cuối cấp chuẩn bị tốt nghiệp.

Gia Hào thường thấy là một cậu học sinh đầu gấu, luôn đi đánh nhau, trốn tiết thế mà điểm tốt nghiệp của hắn lại rất cao, và có cả bằng khen loại giỏi. Mộc Hân cầm bằng khen của Gia Hào không thể tin được trầm trồ cô thốt lên:

"Ôi giời! Là điểm của anh thật hả? Sao nó lại cao như thế? Là loại giỏi cơ! "

"Bé con! Em đã nghĩ anh ngu dốt hay sao đấy? "_Gia Hào cao hơn cô nên mỗi khi nói chuyện đều phải cúi đầu xuống, vẻ mặt lúc này hơi đen bất mãn hỏi.

Mộc Hân cười cười ngước mặt lên nhìn Gia Hào, giễu cợt cô nói:"Phải nha! Em tưởng anh rất ngốc!"

"Em... Hư quá đi! "

"Hì hì... "

Mộc Hân và Gia Hào đứng nơi sân trường cười đùa, nói nói. Mọi người nhìn cặp nam nữ xứng đôi trước mặt đều xinh đẹp và học giỏi, ai cũng ngưỡng mộ cả.

Phúc An cùng Duy Hạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn và cô, anh cất tiếng chào trước:"Gia Hào! Mộc Hân! "

Hắn dừng động tác tay véo má cô lại, để tay lên vai cô kéo về phía mình thể hiện chủ quyền:"Chào! "

Sự lạnh lùng của hắn, Phúc An cũng không quá xa lạ, anh đã chấp nhận thua cuộc nhường cô cho Gia Hào rồi, nhìn cô bên cạnh hắn vui vẻ bây giờ anh không còn ghen tỵ nữa, mà rất an tâm. Phúc An nhìn hai người trước mặt nhẹ nhàng nói:

"Cũng đã kết thúc năm học rồi, tôi đến để tạm biệt hai người. Những chuyện trước kia, chuyện tôi và Duy Hạ làm tổn thương Mộc Hân nữa, đều thành thật xin lỗi. Mong em ấy có thể bỏ qua! Tuần tới chúng tôi phải đi du học rồi, chắc sẽ lâu lắm mới về."_Phúc An có chút buồn và luyến tiếc nói.

Mộc Hân cũng khá bất ngờ khi mà Phúc An nói như thế, cô nhìn hai người trước mặt từng làm tổn thương mình rất nhiều. Cô không muốn cứ giữ mãi quá khứ trong lòng, cất nó đi cho được nhẹ nhõm.

Mộc Hân mỉm cười nhìn Phúc An và Duy Hạ cười dịu dàng nói:"Dạ! Em không còn để bụng chuyện xưa nữa đâu! Hai anh chị sang ấy, chúc thành công nhé!"

"Cảm ơn em! "_cả Phúc An và Mộc Hân đều đồng lên tiếng.

Duy Hạ đột nhiên chìa tới trước mặt cô một chiếc hộp màu hồng, cô ta nhỏ nhẹ, có chút ngượng nói cùng Mộc Hân:"Ờ... Mộc Hân, tặng em này! Coi như là quà xin lỗi của chị vì tất cả nhá! "

Tuy nó không thể sánh bằng những nỗi đau tổn thương mà cô đã chịu, nhưng Duy Hạ chỉ mong có thể nhận được từ Mộc Hân một chút sự bao dung thôi. Bây giờ nhìn Mộc Hân cô ta rất áy náy không dám đối mặt.

Mộc Hân vui vẻ nhận lấy món quà từ Duy Hạ, vỗ nhẹ vai cô ta, ánh mắt hiện lên sự thiện lương,long lanh xinh đẹp:"Cảm ơn chị! "

"Về sau mong cậu chăm sóc tốt cho Mộc Hân nhé Gia Hào, tôi tin cậu làm được điều này."_Phúc An đưa tay vỗ mạnh vài cái lên vai hắn, lời nói như cầu xin.

Gia Hào cười lạnh, ánh mắt mạnh mẽ không lay động:"Yên tâm! Tôi sẽ làm như vậy! "

Thế là mọi đau buồn, vấn vương đều có thể cất đi hết trong khoảnh khắc vui buồn hôm ấy. Mọi thứ dường như để lại dưới mái trường thân thương nhờ cất giữ, chỉ mang lại những nụ cười bước ra khỏi sân trường sau một năm học thật ngắn. Còn đối với những con người tốt nghiệp thì giờ đây họ đã được trưởng thành, bước sang một thứ bậc mới rồi, lưu luyến thật những khoảnh khắc ở nơi này.

Ba năm cấp ba không dài, nó ngắn đến nỗi như một cái chớp mắt vội khiến cho người ta giật mình, ngỡ là còn thiếu niên, hóa ra họ đã bước qua thanh xuân cùng với bộ quần áo học sinh rồi.

[...]

"Mộc Hân đâu nhỉ? Sao con bé con chưa ra? "

Bà Đinh lo lắng ngồi ở phòng khách đợi cô con gái bé nhỏ, lại nhìn con trai lớn của mình đang chuẩn bị ra sân bay. Cả nhà họ Đinh hôm nay mang một sự buồn nhẹ khi phải tiễn cậu chủ đi học xa nhà vài năm, họ sẽ trống vắng lắm đấy.

Gia Hào cũng buồn bã ngồi đanh mặt nhìn về đóng hành lý phía trước mặt của mình. Trong lòng hắn còn nặng nề về một vấn đề lớn. Bé con của hắn phải như nào đây, không biết cô sẽ khóc bao lâu nữa. Hắn sợ phải nhìn gương mặt đầy nước của cô, hắn làm sao cầm lòng nỗi mà đi lên máy bay được chứ.

"Nhanh đi kêu tiểu thư đi! "_bà Đinh sốt ruột sai một cô người làm gái.

Nhưng Gia Hào liền lên tiếng sau lời dạ của người làm:"Không cần đâu! Con không muốn nhìn thấy em ấy buồn! Đêm qua cũng đã tâm sự hết rồi, chắc không cần tiễn. Đi thôi ba! "

Gia Hào đứng dậy, lưu luyến kéo vali đi ra khỏi nhà cùng với ông Đinh. Mặc dù nói như thế nhưng hắn vẫn mong sẽ gặp được cô lần này, cũng muốn cô tiễn hắn.

Khi xe ô tô lăn bánh rời khỏi nhà họ Đinh, một cô gái nhỏ ở sau chạy theo gọi to tên của hắn:"Anh Hào... Gia Hào! "

Gia Hào quay mặt lại nhìn, thấy Mộc Hân chạy nhanh theo xe, không may vấp ngã lòng hắn hung hăng đau. Hắn quát lên:"Dừng xe! Dừng xe mau! "

Cạch...

Gia Hào xuống xe chạy vội tới ôm lấy Mộc Hân, xem đầu gối cùng chân cô, hên là không bị thương:"Bé con anh nghĩ là em không tiễn anh! Có đau không hả? "

"Anh quá đáng! Sao lại không cho em đi cơ chứ? Em cũng muốn! "_Mộc Hân nhào tới ôm lấy cổ hắn, hai tay đánh lên người hắn trách móc.

Gia Hào ôm lấy cô đi đến xe, cho cô ngồi vào ghế sau với mình. Cả đường đi hắn chỉ ôm cô mà cô cũng lặng thinh, cả hai không nói chuyện cho đến khi tới sân bay.

Vì Gia Hào ghét chờ đợi nên hắn đến vừa sát giờ, hắn vào check in, gởi hành lý sau đó đi ra ngoài. Mộc Hân mang vẻ mặt buồn bã, cảm giác cô đơn nhìn hắn từ trong đi ra, cô cúi mặt xuống mếu máo sắp khóc rồi.

Gia Hào đi lại vỗ về cô, nâng mặt cô lên, véo má không muốn cô phải khóc:"Bé con đừng khóc mà! Đừng khóc! Anh sẽ không đi được đấy! "

"Không khóc... Em không khóc! Hic... Không khóc đâu! "_nói là thế nhưng cô kiềm lòng không nổi cắn môi, mắt ngấn nước long lanh. Nhưng phải đưa tay lên lau lau không để nó rơi quá nhiều.

Cô đưa cho hắn một hộp quà nhỏ mà nãy giờ mình giữ bên người cô tặng cho hắn:"Nè! "

Mộc Hân đấy vào người hắn, Gia Hào nhìn cô rồi cầm lấy mở ra xem. Là một chiếc khăn bằng len màu xám rất đẹp, mà ở đầu khăn còn khắc hai chữ đáng yêu bé con như nhắc nhớ hắn không được quên cô.

Gia Hào mỉm cười nhạt dù trong lòng rất đau, bé con đáng thương quá phải xa hắn tận 5 năm. Hắn chỉ hy vọng không có hắn cô vẫn được bảo vệ, sống tốt không bị ai ức hiếp và luôn đợi hắn về.

Hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm người con gái khác ngoài Mộc Hân khi ở bên nước ngoài, đó là điều tuyệt đối phải thực hiện. Hắn không muốn bé con hắn phải đứng sau người con gái khác.

Ôm lấy Mộc Hân vào lòng thật chặt, hắn hôn lên trán cô và dặn dò:"Anh phải đi rồi! Em ở lại nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé! Nhớ anh thì hãy gọi điện bất cứ lúc nào cũng sẽ nghe máy em. Không được khóc nhè đấy! "

"Anh phải về nhé! Nhớ giữ gìn sức khỏe! Không được thương ai ngoài em đâu đấy! "_Mộc Hân ghì chặt áo hắn, ngửi lấy mùi hương trên người hắn thật luyến tiếc.

"Anh biết rồi, sẽ không quên em đâu! Anh phải vào trong rồi! "

Hắn buông cô ra, cúi đầu hôn lên má cô một cái, xoa xoa trán cô rồi dứt khoát bước vào bên trong. Mộc Hân đứng nhìn theo hắn, vẫy vẫy tay chào dù không nỡ. Nhưng cô không thể ngăn cản ước mơ cùng thành công của hắn được.

Cô sẽ vẫn ở đây để đợi hắn về, nhất định sẽ chờ đến ngày gặp lại hắn. Cô muốn được cùng hắn hưởng thụ hạnh phúc về sau. Cho dù phải một mình cô đơn, một mình buồn bã thậm trí là khóc. Cô cũng sẽ vì hắn mà đợi vài năm. Không sao cả, chỉ cần hắn về.