Em Thua Bạn Thân Anh Rồi

Chương 31




Cốc cốc...

"Vào đi! "

Mộc Hân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Gia Hào ra, cô bước vào bên trong căn phòng đầy mùi hương bạc hà nam tính của hắn. Trên tay cô cầm một chén chè nóng, miệng mỉm cười đi đến trước mặt Gia Hào nói:

"Em mang chè đến cho anh nè! Này là chè em học mẹ Tiên nấu đấy nhé! Anh ăn thử xem! "

"Bé con giỏi quá ta! "_Gia Hào đang ngồi xem tin tức trên máy tính, thấy Mộc Hân đi vào tâm trạng liền thả lỏng. Hắn ngước mắt lên nhìn cô tán thưởng, tay bưng lấy chén chè của cô đưa.

Gia Hào cầm muỗng lên, múc lấy một muỗng vừa phải cho vào miệng mình. Nhìn hắn nhai nhai rồi nuốt mà Mộc Hân hồi hộp trong lòng, chăm chú quan sát không ngớt.

Gia Hào ăn đến miếng thứ tư mới buông chén xuống nhìn Mộc Hân hài hước bảo:"Em làm gì mà như thèm miệng anh thế hả? "

"Em đâu có! Có ngon không đấy? "_Mộc Hân nôn nóng hỏi hắn.

Gia Hào nhìn gương mặt khẩn trương của cô, hắn mỉm cười chóng cằm nhìn cô, ánh mắt đầy ngọt ngào bảo:"Ngon! Ngon lắm! "

"Thật ạ? "

"Ừ! Bé con... Anh hỏi này! "

Mộc Hân vừa vui sướng nhảy lên một cái, còn đáng yêu vỗ tay. Sau đó vì câu nói cùng gương mặt nghiêm túc của Gia Hào mà đứng lại tại chỗ, hai tay buông lỏng nơi bụng trả lời:"Sao ạ? "

Gia Hào nhìn cô bé mà làm mình ấn tượng, yêu thương ngày lần đầu tiên gặp mặt. Hắn không biết nên nói với cô như nào nữa, hắn không nỡ nói. Nhưng mà trong lòng cô có hắn hay không đây chứ? Hắn sợ cô chỉ xem hắn như anh trai thôi.

"Em có thương anh không Mộc Hân? "_hắn không dám đụng đến từ yêu kia, bởi vì hắn nghĩ với Mộc Hân mà nói sau nhiều chuyện như thế có lẽ nó rất xa xỉ.

Mộc Hân bất ngờ khi Gia Hào hỏi mình câu đấy, trái tim bé bỏng chợt run động nhẹ. Lồng ngực phập phồng lên xuống, cô nhìn hắn thật lâu. Thời gian qua nó không còn là thương hay quý nữa rồi, cô thật sự muốn nói cô thích hắn lắm. Nhưng cô không dám thổ lộ.

Gia Hào hoàn hảo như vậy, gia đình hay địa vị đều hơn cô. Làm sao hắn lại yêu một người như cô cơ chứ. Có lẽ hắn quan tâm cô cũng giống như mẹ hắn muốn xem cô như Gia Linh mà bù đắp thôi. Cô thấy mình không xứng với Gia Hào, hắn có gia đình trọn vẹn, cô thì không. Hắn có sự giàu có, cô đã mất rồi. Huống hồ trước kia hắn cũng chỉ ngỏ ý xem cô là em gái nuôi mà thôi.

Mộc Hân vờ kéo khóe miệng lên, cười thật giả tạo trả lời Gia Hào:"Thương chứ! Anh là anh trai của em mà! "

Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của Gia Hào, nhưng nó lại làm hắn thật sự thất vọng.

Anh trai! Chỉ thương như anh trai thôi!

"Vậy sao? "_Gia Hào chua chát cúi đầu, cười nhạt một cái như hỏi như không.

Mộc Hân im lặng không đáp, thái độ kia của Gia Hào là gì vậy? Hắn đang để tâm đến lời cô nói sao? Là thất vọng đúng không? Trong lòng Mộc Hân không ngừng suy đoán, nhưng rồi lại nhắc nhở mình không được ảo tưởng.

"Thôi em ra ngoài nhé! "_Mộc Hân không biết ở đây làm gì nữa, chỉ là bối rối thêm thôi:"Anh làm việc đi ạ! "

Gia Hào không trả lời chỉ im lặng gật đầu, hắn không ngước mắt lên nhìn cô rời đi. Mộc Hân nhìn cái gật đầu của hắn, trong lòng hơi buồn nhưng vẫn xoay gót rời đi.

[...]

Tối hôm ấy...

Tại nhà họ Đinh...

Mộc Hân đi dạo lẩn quẩn trong vườn, cô vô tình thấy một người ngồi trên xích đu ngắm hoa. Cô nhẹ nhàng đi lại, vỗ vai nói:"Mẹ ơi... Sao mẹ ở đây vậy? "

"Ủa con gái? Nào ngồi đây! "_bà Đinh giật mình quay lại nhìn cô, bà vỗ vỗ cạnh mình ý bảo cô ngồi xuống.

Mộc Hân tém váy ngủ, ngồi cạnh mẹ của Gia Hào, cô nhìn gương mặt buồn bã của bà như suy tư điều gì đấy, tò mò hỏi:"Mẹ... Mẹ buồn ạ? Là nhớ Gia Linh sao? "

Bà Đinh lắc đầu, cầm lấy tay Mộc Hân cười một cái bảo:"Từ khi con đến đây ở mẹ ít buồn, ít nhớ Gia Linh hơn rồi. Con giống như Gia Linh của mẹ vậy đấy. Mẹ là nghĩ về Gia Hào không biết vài bữa nữa nó đi nước ngoài xa mẹ sẽ như nào đây. Mẹ sẽ nhớ anh con. "

"Sao ạ? Anh Hào đi nước ngoài? "_Mộc Hân bất ngờ rút tay khỏi mẹ Gia Hào, cô trừng mắt hỏi.

"Ừm đúng thế! Mẹ cũng chỉ nghe ba con nói vừa nãy. Thật là chuyện này sớm muộn cũng phải thế, anh con phải đi để bồi dưỡng về sau quản lý công ty Đinh gia. Mẹ cũng mừng là có con, chứ nếu không hai ông bà già buồn chết. "

Mộc Hân không ngờ là cô và hắn phải xa nhau. Làm sao đây? Làm sao thổ lộ với hắn đây? Gia Hào tương lai rộng mở như thế làm sao cô một con vịt nhem nhuốc có thể với tới được hắn?

Mộc Hân đứng bật dậy, cô cúi đầu chào bà Đinh vội vã nói:"Mẹ... Mẹ ngủ ngon nhé! Con đi gặp anh Hào cái! "

"Ừ... Ơ... Ơ con bé này! "_bà Đinh vội với tay theo cô, cô phản ứng nhanh quá bà không kịp tiếp thu và chẳng hiểu gì.

Mộc Hân vội vã chạy đi đến phòng của Gia Hào, tại sao hắn đi mà không nói cho cô hay. Chẳng lẽ đợi đến khi lên máy bay cô mới biết hay gì. Chiều nay câu hỏi của hắn lạ lắm, là có ý này à? Mộc Hân giờ phút này rối tung cả đầu ốc.

Cô thật sự không muốn xa hắn chút nào cả, xa hắn ai sẽ cho cô cảm giác an toàn và che chở? Hắn đi du học sẽ tiếp xúc thêm nhiều người, sẽ bận rộn hơn. Hắn sẽ quên cô! Không, điều đó thật tồi tệ.

Cốc cốc...

Cạch...

"Gia... Ưm... "

Mộc Hân vừa gõ cửa gọi tên hắn chưa dứt câu thì từ bên trong Gia Hào đã mở cửa ra. Mộc Hân ngước mặt lên, còn hắn đang định ra ngoài nghe tiếng gõ cửa thì thuận tay mở ra nhìn xuống. Không nghĩ hai người lại đụng nhau, bốn cạnh môi lần đầu tiên thử cảm giác 0,1cm.

Cô trố mắt nhìn hắn, ngơ ngác không thể phản ứng được hoàn toàn đứng yên. Gia Hào cũng không biết phải như nào tay chân tự nhiên như không có sức lực vậy. Hai người cứ đơ ra mà không hề có ý phản ứng hay rút về.