Em Thua Bạn Thân Anh Rồi

Chương 21




Tối hôm ấy Phúc An đưa Duy Hạ về nhà của cô ta, Duy Hạ kéo tay Phúc An lại khi anh định về:"An... Vào nhà tớ chơi tí đi! "

Không hiểu sao từ ngày chia tay với cô Phúc An chẳng muốn thân thiết với Duy Hạ nữa rồi. Anh giữ gương mặt buồn bã nói:"Ngày mai có tiết kiểm tra lý, tớ về sớm ôn bài. "

"Ờ... Mai chỉ tớ nữa nhá! "_Duy Hạ đành buông tay ra để cho Phúc An rời đi.

Khi Phúc An mệt mỏi về nhà, anh không tắm mà lao vào ngồi ôn tập. Anh mở cặp tìm vở lý nhưng không hề có, đau đầu suy nghĩ thì nhớ ra sáng nay Duy Hạ mượn vì chưa chép bài kịp. Anh đành thở dài đứng dậy lấy xe sang nhà Duy Hạ lần nữa.

[...]

"Chào bác... Cháu tới gặp Hạ lấy lại cuốn tập!"_Phúc An nhấn chuông cửa nhà Duy Hạ, mẹ của cô ta nhanh chóng ra mở cửa cho anh vào.

Vì là họ đã thân nhau từ nhỏ nên mẹ Duy Hạ không ngại nói với Phúc An:"À... Con bé trên lầu đấy, con cứ lên phòng nó nhé! "

"Dạ! "

Phúc An chậm rãi đi lên phòng Duy Hạ, anh chỉ có ý định đến lấy tập rồi về. Nhưng khi định gõ cửa phòng Duy Hạ thì thấy cô ta đang ở ngoài ban công của tầng lâu, anh tiến đến định kêu xong khựng lại.

Duy Hạ vừa tắm xong đi ra ngồi ăn trái cây, vì xe Phúc An đậu ở ngoài cửa sát vách nên cô ta không để ý thấy. Phúc An vào nhà thì cô ta mới ra ban công nên hoàn toàn không biết sự hiện diện của anh trong nhà.

Duy Hạ gác chân lên bàn đong đưa ngồi thoải mái ăn trái cây nói chuyện điện thoại với Khánh Vân:"Cái con nhỏ Mộc Hân đáng ghét, tớ không biết nó có gì quyến rũ mà Phúc An mê nó như điếu đổ. Suốt một năm trời nó quen Phúc An tớ đã cố tìm mọi cách ly gián, chia cắt hai người khó khăn lắm mới thành công. Con đó cũng ngu dễ dàng chịu thua như thế, những món quà hay nước nó mang cho Phúc An lúc tập bóng rổ tớ đều giành lấy, Phúc An cũng tin là của tớ, thế mà nó chả nói gì. Cứ câm như hến ấy! Haha... Nghĩ mấy lần lừa Phúc An giả vờ là nó bắt nạt tớ đau chết được. Nhưng mà nhờ thế Phúc An mới chia tay nó, luôn bênh vực tớ. Nó đúng ngu!"

Phúc An không thể tin được những gì mình nghe thấy từ Duy Hạ, hóa ra suốt bao tháng ngày qua là anh bị lừa hay sao? Anh đã để cho Duy Hạ qua mặt làm lu mờ con mắt, khiến cho anh xa cách cô. Anh còn vì Duy Hạ mà tổn thương người con gái yêu anh sâu nặng như thế, anh đúng là đồ tồi mà.

Không nghĩ người bạn thân mà anh luôn quan tâm tin tưởng lại là người rắc tâm phá hoại mối tình đầu tốt đẹp của anh. Thế nhưng anh lại tin tưởng cô ta, tin con người độc ác ấy mà không ngừng làm cho Mộc Hân phải khóc. Đến bây giờ anh cảm giác mình thật xấu xa và tệ hại.

Sao anh lại là loại bạn trai đáng ghét như thế cơ chứ? Anh vì một tình bạn đáng sợ kia mà làm cho người con gái anh yêu chịu nhiều đau khổ cùng thương tâm. Khiến cho Mộc Hân dịu dàng ngây thơ mất đi sự hồn nhiên và nụ cười xinh đẹp. Chính anh khiến cho tình cảm của Mộc Hân nguội dần và làm cho cô ghét anh. Trách sao Mộc Hân lại oán hận anh như thế, trong ánh mắt chẳng còn sự ngọt ngào nữa.

Duy Hạ vẫn không hay biết là Phúc An ở sau lưng, cô ta cứ tự nhiên mà tán gẫu tiếp với Khánh Vân. Cũng giờ phút ấy Duy Hạ đem tình cảm trong lòng nói ra:

"Ờ... Ờ... Hứ! Tớ làm sao mà không bằng con nhỏ đáng ghét Mộc Hân được chứ! Phúc An chỉ say nắng nó nhất thời thôi! Tớ đã ở bên cạnh cậu ấy mười mấy năm, hẳn là cậu ấy cũng có tình cảm với tớ. Tớ thích cậu ấy! Tớ sẽ khiến cậu ấy nhanh chóng có tình cảm với tớ! Phúc An là của tớ! "

Phúc An chẳng để tâm hay rung động khi nghe Duy Hạ nói thích mình. Mà trong lòng anh chỉ có sự kinh tởm và căm phẫn mà thôi, nằm mơ anh cũng không ngờ Duy Hạ là con người như vậy. Anh đã lầm trong một tình bạn rồi.

"Ụa Phúc An sao đứng đây vậy con? "_mẹ Duy Hạ mang thêm trái cây lên lầu cho Phúc An ngồi trò chuyện với Duy Hạ. Thấy anh đứng cứng ngắt thì bà lên tiếng hỏi.

Duy Hạ giật mình vội hạ điện thoại xuống, quay lại đằng sau nhìn anh, anh nhìn cô ta ánh mắt đỏ ngầu tức giận. Duy Hạ run rẩy vội ném điện thoại xuống ghế bước chân lại muốn giải thích với Phúc An:

"Phúc... Phúc An... Cậu...Cậu đến bao giờ thế? Tớ... Tớ...cậu nghe gì rồi? Tớ... Không phải như vậy đâu! Phúc An cậu nghe tớ giải thích, không phải như những gì cậu nghe được đâu. "

"Tôi cảm thấy sợ hãi cậu rồi đấy Duy Hạ à! "

Phúc An lắc đầu không muốn nghe, trên trán anh nổi đầy gân xanh không thể kiềm nén được tức giận. Anh không ngờ đây chính là tình bạn mười mấy năm anh tôn sùng. Hóa ra tình bạn nó lại tầm thường và rẻ mạt đến thế, lòng người mười mấy năm cũng khó đoán.

Đúng như câu: dò sông dò biển dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người. Anh cứ luôn cho rằng mình hiểu Duy Hạ, anh sai rồi. Anh chẳng hiểu gì về con người mưu mô lừa dối này cả. Nhìn Duy Hạ bây giờ, ngoài phẫn nộ ra anh chẳng thể nghĩ đến tình bạn bấy lâu nay nữa rồi.

Duy Hạ sợ hãi Phúc An sẽ chán ghét mình cô ta vội giữ tay anh thật chặt, ánh mắt tội nghiệp run rẩy:"Phúc An đừng mà... Đừng như vậy! Tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi! Những chuyện đó tớ không cố ý! Tớ không cố ý chia cắt cậu và Mộc Hân... "

"Đủ rồi! "_anh gắt lên với Duy Hạ, chán nản khi phải nghe những lời biện minh kia.

"Tại sao vậy chứ? Sao cậu lại chia cắt tôi và Mộc Hân hả? Tôi xem cậu là bạn thân tốt đẹp nhất! Trân trọng tình bạn thuở nhỏ của chúng ta vậy sao cậu đối xử với tôi như thế hả? Sao hại tôi mất đi Mộc Hân? Tại sao? "

Phúc An mất đi bình tĩnh, anh ôm lấy bả vai Duy Hạ lay mạnh người cô ta không ngừng lớn tiếng. Mẹ Duy Hạ cũng có thể hiểu một phần nào đó câu chuyện tình cảm rắc rối này, bà xót xa nhìn con gái mình đã rơi nước mắt.

Duy Hạ đau lòng khi Phúc An lớn tiếng với cô ta vì người con gái khác. Ngần ấy năm nuôi dưỡng tình cảm thế mà anh chẳng nhận ra tình cảm ấy của cô ta, anh cứ mãi mê nhìn xem cô gái khác.

Trái tim cô ta đau nhói mỗi khi anh quan tâm, yêu thương Mộc Hân. Cô ta luôn ghen tỵ và đầu óc luôn nghĩ cách đối phó cô. Những điều này cô ta đâu có muốn. Tại sao người con trai cô ta yêu lại không đáp lại tình cảm của cô ta chứ?

"Tớ yêu cậu! Phúc An tớ làm mọi thứ vì tớ yêu cậu! Tớ không muốn cậu có người con gái khác. "

"Cậu điên rồi! Cậu điên thật rồi! "

Nhìn Duy Hạ khổ sở khóc, cầm lấy hai cánh tay anh mà gào thét Phúc An không muốn nghe những gì cô ta nói, lắc đầu lùi bước về sau. Anh đột nhiên cảm nhận một mớ hỗn độn không hướng giải quyết, anh lao xuống nhà, bỏ chạy đi chẳng muốn nhìn lại những điều kinh khủng này. Còn cái thứ tình cảm bất ngờ kia anh không tiếp thu được.

"Phúc An... Phúc An... A... Huhu... Phúc An tớ thích cậu! Tớ thích cậu mà! Vì sao... Vì sao không phải là tớ... Huhu... "

"Duy Hạ con... "_Mẹ của Duy Hạ quặng thắt nơi lòng ngực. Nhìn con gái bà đáng thương khi yêu say đắm người con trai không yêu mình.

Duy Hạ đuổi theo Phúc An nhưng lại bị bà giữ lại, cô ta té ngã xuống đất chỉ biết khóc lớn gọi tên anh. Những chuyện cô ta làm đều là muốn anh để tâm, muốn anh chú ý đến, thế mà tất cả đều thất bại. Cô ta lại thua nữa rồi, không thể cầm giữ được trái tim người mình yêu.

Duy Hạ nức nở ở trong vòng tay mẹ của mình, cô ta đâu biết ở sau lưng mẹ cô ta cũng đau đớn không kém là mấy. Bà vuốt tóc con gái mình, tùy cằm lên đầu Duy Hạ, bà tức giận với tất cả.

Tại sao cuộc sống lại bất công với con gái bà như thế? Vì sao không cho con gái bà hạnh phúc ở tuổi mới lớn mà lại bắt nó chịu đau khổ như vậy, hằng ngày chỉ nghĩ mưu kế hại người. Bà chỉ trách đời mà không trách bản thân mình, nhìn lại là do mình giáo dục có tốt chưa.

[...]

Mộc Hân đang ngồi làm bài tập thì cô nhận được một tin nhắn từ Phúc An:"Em xuống dưới nhà được không? Anh muốn gặp em! "

Cô lưỡng lự hồi lâu, quyết định không rep mà tắt điện thoại đi, cô với anh bây giờ còn gì để nói chớ. Ngoài những tổn thương mà anh mang lại cho cô thì chẳng có gì hơn nữa.

"Mộc Hân... Mộc Hân... Em xuống đây đi! Làm ơn cho anh gặp em đi! Nếu em không xuống anh sẽ không về! "_đợi cô hơn nửa tiếng mà cô không trả lời tin nhắn, Phúc An đưa hai tay lên mẹ giữ âm thanh lại hướng lên phòng gọi cô thật lớn.

Mộc Hân ra cửa sổ nhìn anh, cô thấy phiền phức thật, ồn ào cả khu phố. Nhưng cô lại không muốn xuống chút nào cả, chỉ thêm đau lòng. Đột nhiên cửa phòng cô có tiếng gõ, là giọng của cô hầu:

"Cô chủ... Bà chủ bảo cô xuống gặp cậu kia đi! Đừng để quấy rầy hàng xóm! "

"Ừ! Tôi biết rồi! "

Mộc Hân chậm chạp hồi lâu, khoác áo khoác vào cô đi xuống gặp anh. Chẳng biết vì lý do gì mà tối rồi anh còn đến làm loạn như thế. Cô mở cửa ngỏ ra trước tiên là bực mình nạt anh:

"Anh điên hay sao mà la lối ở trước nhà tôi thế! "

Phúc An vui mừng vì cô đã mở cửa, anh rất hối hận vì những chuyện trước kia mình đã làm với cô. Anh cứ sợ sẽ không còn cơ hội xin lỗi, sợ Mộc Hân sẽ cả đời giận anh. Anh chạy từ nhà Duy Hạ về, trong đầu chỉ nghĩ đến cô, phải xin lỗi cô. Anh phải sửa lỗi những gì mà anh đã gây ra cho cô gái bé nhỏ này.

Phúc An vội nhào tới ôm lấy cô khiến cho Mộc Hân bất ngờ bị động. Anh ôm cô thật chặt như sợ mất đi, Mộc Hân có thể cảm nhận sự run rẩy từ anh.

Anh ghé đầu vào tai của cô, tham lam hít lấy mùi hương trên gáy cô thều thào anh nói:"Bé con! Mình quay lại nhé! "