Em Thua Bạn Thân Anh Rồi

Chương 18




Sau khi tất cả mọi người đều ra về cả, Gia Hào nhìn Mộc Hân lo lắng, đề phòng hắn. Hắn vẫy vẫy tay trước mặt cô dịu dàng gọi:"Mộc Hân... Mộc Hân..."

"À dạ... Sao ạ? "_Mộc Hân giật mình nhìn hắn ngớ người ra.

"Em sao vậy? Sợ anh sao? "_hắn vỗ nhẹ vai cô, kéo ghế cô ra cho cô ngồi xuống.

Mộc Hân rơi rụt rè, sau đấy cô cũng chỉnh váy ngồi xuống. Gia Hào cũng về yên vị trí của mình, những người phục vụ lúc này cũng nhanh chóng mang đồ ăn từ nhà bếp lên cho hai người.

Mộc Hân cầm nĩa muỗng lên để dùng bữa cùng Gia Hào, nhưng trong lòng cô cứ bồn chồn, bất an khó tả lắm. Cô đang ăn tối cùng một người đầy quyền thế vậy sao? Thiếu gia của một gia tộc rất có tiếng, quyền lực đầy mình thật là làm người khác nghe qua đã sợ hãi.

Gia Hào thấy Mộc Hân ăn thật chậm, hắn chăm xem cô, gương mặt cô hơi cứng, chắc là chuyện ban nãy khiến cho cô sợ hãi rồi. Gia Hào đưa tay lên vén tóc Mộc Hân nhắc nhở cô:

"Em ăn nhiều một chút bé con, đồ ăn còn nhiều lắm. Ăn đi cho nặng ký! "

"Dạ... "_Mộc Hân cắn cái muỗng, cười gượng gạo đáp lại Gia Hào, ăn uống như này thật mất tự nhiên nha.

Gia Hào đưa tay bóc vỏ tôm, cẩn thận lột từng con bỏ vào trong chén của cô. Mộc Hân bất ngờ ngước mắt lên nhìn hắn, có một chút gì đó ấm áp. Đây là điều mà cô đã rất chờ mong từ ai đó, nhưng đến giờ đã xa lạ nhưng chẳng có gì. Chỉ một chuyện quan tâm đơn giản nhỏ vậy thôi, nhưng Phúc An chưa từng làm cho cô. Cô đâu cần điều gì quá to tát, nhưng anh chưa bao giờ đặt cô ở vị trí quan tâm hàng đầu.

Cô cúi đầu, thở dài một cái nhỏ giọng nói cùng Gia Hào:"Cảm ơn anh! "

"Mộc Hân em đang ngại vì anh là Đinh thiếu hay sao? "_Gia Hào nhìn cô, thoáng qua ánh mắt đã hiểu cô nghĩ gì. Hắn đưa tay, cầm cóc nước trái cây lên uống một ngụm, từ tốn nói cùng cô:"Em đừng nhìn gia thế của anh có được không? "

"Hở? Vì sao ạ? "_Mộc Hân khó hiểu nhìn Gia Hào, không rõ trong lời nói hắn có ẩn ý gì.

Gia Hào vốn không muốn giải thích dong dài, hắn trong lòng vốn sợ Mộc Hân sẽ mặc cảm, ái ngại trước gia thế của hắn mà xa cách hắn. Hắn cũng đã điều tra về gia đình cô, mất đi ba, mẹ cô một mình lèo lái cơ ngơi như hôm nay. Nhưng so ra với nhà của hắn thì nó chẳng là gì cả, chỉ được xem là một phần nhỏ. Nhà hắn giàu, cũng là giàu từ thời xa xưa của các cụ rồi, bây giờ cũng là nhờ ông nội và cha hắn tiếp tục gây dựng mới còn được vậy. Tất nhiên về sau là đến lượt hắn.

Với bản tính của Mộc Hân, cô không thích vinh hoa phú quý, những điều cao sang hẳn sẽ tự ý cách xa hắn. Hắn không muốn điều này tuyệt nhiên, hắn muốn cô gần gũi với mình. Gia Hào hắn chỉ muốn yêu cô, đem những điều tốt đẹp nhất cho cô, không để cô chịu khổ dù một chút. Cái gì cô thích, cái gì quý bấu trên thế giới này hắn cũng có thể đem đến dưới chân cô. Vì cô mà về sau cố gắng để cuộc sống cô tốt đẹp, nhưng muốn như thế cô phải bên cạnh hắn.

Gia Hào mỉm cười, nụ cười đầy sủng nịnh chỉ dành riêng cho mình Mộc Hân mà chính cô không hay biết:"Vì anh muốn Mộc Hân không xa cách anh bởi vì gia thế của nhà họ Đinh. "

Mộc Hân nhanh chóng hiểu ra lời hắn nói, không nghĩ Gia Hào lại quan tâm mình như vậy. Cô lấy khăn ăn lau miệng vài đường nhẹ, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh nhìn hắn:

"Em có ngại về gia thế của anh thật! Em không nghĩ mình sẽ quen được người có thế lực như anh. Nhưng chúng ta đã kết tình anh em rồi thì em sẽ không xa lánh anh đâu. Dù anh có là ai đi nữa, có tiền cũng được, không tiền cũng được. Em sẽ không xa lánh anh. "

"Em hứa nhé! "

"Em hứa! "

Hai người nhìn nhau bất chợt cười, hai nụ cười, hai chí tuyến khác nhau, nhưng lại cùng một nét. Không hiểu vì sao nhìn họ có nét giống nhau đến thế, cả cơ mặt đều giống, tựa như nét phu thê.

Buổi tối hôm ấy, tuy có chút bực mình không mong muốn, nhưng về sau lại đầy ngọt ngào. Họ ăn tối cùng nhau, trò chuyện với nhau. Sau đó thì Gia Hào đưa cô đi dạo quanh một vòng thành phố rồi trở về nhà. Trong lòng Mộc Hân cảm thấy thật vui, không e ngại như ban đầu nữa. Còn Gia Hào lại háo hức, mừng quá độ khi được gần cô hơn.

[...]

Sáng hôm sau...

Tại trường học quốc tế...

"Bé con... "

Mộc Hân bất ngờ khi bị một cú khoác vai từ sau, lực hơi mạnh đẩy cô về phía trước, nhưng sau đấy người đó níu cô lại:"Bé con... Nhìn xem em thật lùn!"

Mộc Hân trừng mắt nhìn Gia Hào, chẳng hiểu sao cô không né cánh tay kia của hắn, lại để hắn khoác thoải mái:"Hứ... Anh chê em lùn sao? Em có thể cao như anh, còn anh mơ cũng không lùn được như em đâu nha."

"Haha... Phải phải! "

"Đợi đi... Em mà cao thì em sẽ đi thi hoa hậu! Em nổi tiếng rồi anh đừng có mơ mà gặp được em! "_Mộc Hân tâm trạng vui vẻ cà khịa lại với Gia Hào.

Hắn trong lòng không nghĩ Mộc Hân sẽ trêu đùa như thế nhất thời buồn cười véo mũi cô:"Em quên anh là ai sao? "

"Quên nhỉ... Đinh thiếu! "_Mộc Hân hất tay hắn ra, xoa xoa cái mũi tội nghiệp của mình.

Một màn thân mật như vậy đều bị Phúc An đứng trên lầu nhìn thấy hết, tay anh nắm chặt thành nắm đấm tức tối trong người. Duy Hạ từ sau đi lại cũng nhìn thấy điều mà Phúc An thấy, cô ta chán ghét, vỗ vai anh bảo:

"Phúc An chỉ cho tớ bài tập này được không? Hôm qua tớ làm không được... "

"Tớ bận rồi! Cậu tự làm đi! "

Phúc An mệt mỏi gạt tay Duy Hạ ra, anh phớt lời cô ta mà bỏ đi. Duy Hạ không hiểu sao Phúc An lại đột nhiên thay đổi như vậy với mình, cô ta chỉ có thể đứng nhìn bóng dáng anh đi xuống cầu thang.

Gia Hào sau khi cùng Mộc Hân lên lớp của cô xong thì hắn cũng lên thêm tầng hai, rồi tầng ba để tới lớp mình. Nhưng khi đến cầu thang, lại thấy bóng dáng một người đang đứng đó, không cần nghĩ cũng biết là đợi hắn.

Nhưng Gia Hào lại không muốn nói chuyện hay gây sự với loại người như anh, hắn cứ thế mà bước đi lên tiếp. Phúc An thấy Gia Hào ngay cả nhìn mình hay liếc mắt cũng chán ghét không thèm thì khó chịu vô cùng, đưa tay kéo cặp của hắn, gằn giọng:

"Nè... Đứng lại! "

Gia Hào bị níu lại đằng sau hơi không vui trong lòng, hắn quay lại gạt tay Phúc An, nhíu mày gắt:"Bỏ ra! "

Hai người dừng lại nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều hung dữ. Qua một hồi lâu chẳng ai lên tiếng cả, Phúc An đành phải nói trước, bởi vì cũng chính anh là người chặn đường Gia Hào:

"Cậu hãy tránh xa Mộc Hân ra đi! "

"Lý do?"_Gia Hào lạnh lùng ánh mắt mạnh mẽ nhìn Phúc An. Đây là người mà đã khiến cho Mộc Hân phait buồn rầu, đã làm cho cô tổn thương sâu nặng. Hắn hận không thể bóp chết tên đáng ghét này, để hắn xuất hiện trước mặt như này thật gai mắt. Nếu không vì hắn bây giờ cố gắng dưỡng tính, không thích côn đồ thì Phúc An đã xong đời lâu rồi.

Phúc An dù đã biết rõ gia thế của Gia Hào nhưng lại kiêu ngạo chẳng nể nan hay để trong mắt, nói ra lời khiến người ra buồn cười:"Vì Mộc Hân là bạn gái của tôi! Cho dù chúng tôi chia tay cậu cũng không có quyền quen cô ấy. "

"Bạn gái? Hừ... "_Gia Hào cười nhếch mép khinh thường một cái, cũng chẳng nói lời gì mỉa mai anh. Gia Hào tiến lại gần Phúc An một bước, mặt sát mặt, ánh mắt đầy tự tin, sắc bén, giọng nói cứng rắn bảo:

"Quyền á? Cậu nghĩ là cậu có quyền ra lệnh cho tôi?"