Em Thua Bạn Thân Anh Rồi

Chương 16




Duy Hạ bực bội trở về lớp, nhưng khi nhìn thấy Phúc An đang buồn bã ngồi ngó ra cửa sổ nghe nhạc thì một điều gì đó lóe lên trong đầu. Cô ta làm bộ ủy khuất đi tới chỗ anh, gương mặt tội nghiệp bảo:

"Phúc An! "

"Duy Hạ... Cậu sao vậy? "_Phúc An lo lắng ngước mắt nhìn Duy Hạ đầu tóc bù xù, váy thì ướt hết, anh hỏi.

Duy Hạ vừa tự làm tóc mình bù xù, nắm lấy tay anh bảo:"Tớ không hiểu sao bây giờ Mộc Hân lại ghét tớ như vậy nữa, em ấy không ưa tớ. Còn vừa gặp ở cầu thang, tớ rõ chào em ấy tử tế, vậy mà em ấy tát tớ... Hic...còn cố ý tạt nước lên người tớ, đổ lỗi cho tớ hic... Nói tớ xả rác khiến tớ và Khánh Vân phải dọn nhà vệ sinh một tuần đấy. "

Phúc An không nghĩ Mộc Hân lại giở trò như thế với Duy Hạ ở trường, nhưng nhớ lại những chuyện cách đây hai ngày cô đã làm thì anh không thể không tin.

Anh đưa tay xoa đầu an ủi Duy Hạ nói:"Cậu đừng buồn nữa! Chút nữa ra về tớ sẽ nói chuyện với em ấy! Quá đáng thật mà! "

"Đừng đừng... "_Duy Hạ làm ra vẻ sợ hãi lắm, cô ta cản tay anh nói:"Cậu đừng nói nữa! Đừng nói gì cả! Chỉ khiến Mộc Hân ghét tớ thêm thôi! "

Phúc An ôm lấy đầu của Duy Hạ để tựa vào ngực mình an ủi:"Cậu đừng lo! Có tớ mà! "

Duy Hạ ở trong lòng anh đắc ý, môi cong lên nhếch một đường xấu xa. Tất nhiên nụ cười quỷ quyệt đó Phúc An chẳng thể thấy, anh luôn cho Duy Hạ là tốt đẹp.

[...]

Tan học...

"Mộc Hân hôm nay mẹ cậu về sao? "_Yến Vy cùng đi với cô ra ngoài cổng trường.

Mộc Hân gật đầu trả lời Yến Vy:"Đúng rồi! Chắc là khuya ấy! "

Yến Vy đột nhiên khựng lại, cô nàng kéo tay Mộc Hân khiến cho cô bất ngờ, chẳng hiểu sao bị kéo ra sau. Cô quay lại nhìn Yến Vy, bạn thân mình thì nhìn phía trước, ánh mắt đột nhiên nheo lại chán ghét:"Ác quỷ tới nữa rồi! "

"Hửm? "

"Mộc Hân! "

Phúc An nắm tay Duy Hạ bước tới chắn đường đi của cô, Mộc Hân chưa hiểu gì chỉ trơ mắt ra nhìn anh mà thôi. Nhìn Mộc Hân chẳng có gì thay đổi, nhưng đối diện mắt cô, Phúc An không còn thấy sự trong sáng long lanh nữa rồi. Anh khó chịu, giọng điệu không vui hỏi cô:

"Mộc Hân chúng ta chia tay rồi, em có cần làm khó Duy Hạ hay không chứ? Tại sao em cứ lôi cậu ấy vào chuyện hai ta? Đến giờ vẫn chưa vừa lòng hay sao còn tát cậu ấy ở trường vậy? "

Chát...

"Mộc Hân em vừa phải thôi chứ... "_Phúc An bực mình khi mà có mặt anh ở đây cô còn dám ra tay tát Duy Hạ. Vậy mà bấy lâu nay anh cứ cho là cô hiền hậu lắm.

Mộc Hân lại lần nữa làm cho Yến Vy và Duy Hạ bất ngờ, cô ta không né được cú tát của cô. Duy Hạ ôm má đau đớn, ánh mắt tức giận hung hăng trừng cô. Nhưng lại nhanh chóng là ra vẻ tội nghiệp, ươn ướt nước nũng nịu với anh:

"Ô... Phúc An cậu xem... Huhu... "

"Nhìn rõ chưa hả? Đây mới là tôi tát! "_Mộc Hân không cần nói nhiều, hay là nghe nhiều nữa rồi. Chỉ cần nghe lời mở đầu của Phúc An cô đã rõ là Duy Hạ bịa chuyện ra sao. Nếu cô ta có gan bịa chuyện xấu về cô, thì cũng phải nghĩ đến việc này chứ.

À mà... Chắc là vẫn còn nghĩ cô như ngày xưa ngây thơ dễ bị ức hiếp rồi. Nếu anh đã không thật lòng yêu cô thì tại sao cô lại vì anh mà chịu tổn thương. Để người khác chà đạp và ức hiếp mình chứ? Chính cô không tự yêu lấy mình, không tự bảo vệ mình thì ai sẽ làm điều đó?

Phúc An nghe Mộc Hân nói thế, ánh mắt cô mạnh mẽ đầy sắc bén khiến anh xa lạ không dám nhìn lâu. Anh chuyển sang nhìn Duy Hạ đang lay động ánh mắt nhìn mình. Bắt được ánh mắt dò xét của Phúc An, cô ta liền lắc đầu, nhưng chẳng biết nói gì:

"Phúc An... Tớ... "

Mộc Hân đột nhiên đưa tay ra kéo lấy cổ áo của Phúc An khiến anh quay mặt lại nhìn mình. Bốn mắt đối diện nhau, không quá xa lạ nhưng chỉ có cô dám nhìn anh đường hoàng chính đáng, còn anh lại không muốn nhìn cô.

Nói đúng hơn là không dám nhìn, cảm giác nó cứ sao sao ấy. Không còn dễ gần, cảm mến như ngày xưa nữa rồi.

Mộc Hân rất bình tĩnh, không hề yếu mềm, lại rất cứng rắn cô bảo anh:"Nếu anh đã quan tâm bạn thân mình như thế thì giữ cô ấy cho cẩn thận vào, em thì không ra tay, nhưng người khác thì em không dám chắc là một cái tát đâu. Nếu anh còn muốn có bạn gái thì nên suy nghĩ lại về bạn thân, còn không... Hãy yêu luôn cô ấy! "

Cô buông tay ra, liếc nhìn Duy Hạ cười một cái. Sau đó đưa tay ra sau, nắm tay Yến Vy rời đi khi cô bạn thân còn ngơ ngác. Mộc Hân đột nhiên dừng bước, quay lại giữ nụ cười trên môi nói với Phúc An:

"À... Nể tình mình từng quen nhau em khuyên anh nên đi cắt kính. Anh cận hơi nặng đấy nhé... Loạn thị không chừng... "

"Haha... "_Yến Vy đột nhiên cười lớn khi nghe cô nói như thế. Không ngờ Mộc Hân không nói thì thôi, im im thế mà nói ra là cứ phải chất!

Mặt Phúc An đen xì khi nghe cô nói, Mộc Hân mới đấy mà thay đổi nhanh không ngờ. Là cô thay đổi hay đấy mới là con người của cô vậy.

Duy Hạ dùng dằn bực bội, Mộc Hân bây giờ không dễ ức hiếp như xưa rồi. Cô ta nghĩ, con nhỏ đấy bây giờ ghê gớm hơn mình tưởng. Chắc chắn là học từ con bạn thân Yến Vy đáng ghét kia chứ không đâu hết. Một lũ hạ đẳng đáng ghét.

"Phúc An... Thôi mình về đi! "_Duy Hạ một phen xấu hổ níu tay Phúc An lắc lư. Ngay cả anh bây giờ còn không làm gì được Mộc Hân thì nói gì được nữa chứ.

Anh quay lại nhìn bóng cô khuất xa, buồn bã nói:"Ừm! "