Em Thua Bạn Thân Anh Rồi

Chương 13




"A... "_Mộc Hân ôm bụng đau đớn nằm ngồi ở góc tường, cô nhăn mặt ngước mắt lên hỏi Duy Hạ:"Chị Hạ... Tại sao chị làm vậy với em? "

Duy Hạ cười nhếch môi, hất mặt một cái trước sự ngây thơ của Mộc Hân:"Đến lúc này mà cô còn hỏi tôi tại sao lại ác với cô à? "

Mộc Hân trơ mặt ra, đôi mắt lo lắng nhìn Duy Hạ. Duy Hạ từ từ bước lại, đưa tay ra sau đầu cô, mắm tóc cô giật ngược lên:"Tại vì cô đã cướp Phúc An của tôi! Tại vì cô đến sau mà có được tình cảm của cậu ấy! Tại vì cho dù chia tay rồi cậu ấy vẫn quan tâm đến cô! "

Chát...

Duy Hạ vung tay, tức giật tát mạnh vào gương mặt xinh đẹp của Mộc Hân làm nó nhanh chóng ửng đỏ. Cô ta tiếp tục lớn tiếng nói chuyện cùng cô:

"Tại sao vậy Mộc Hân? Tại sao cô lại dễ dàng có được tình cảm của cậu ấy còn tôi thì không? Vì cớ gì mà tôi ở cạnh cậu ấy lâu như thế, từ nhỏ đến lớn mà cậu ấy chẳng để tâm tới tôi? Tất cả... Tất cả là tại con khốn như cô gây ra. Chính cô là người đến sau! Là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của bọn tôi! "

"Duy Hạ mọi chuyện từ trước đến giờ là chị cố ý chia cắt tôi và anh An? "_Mộc Hân dù đã biết rõ câu trả lời, nhưng không hiểu sao lần này cô muốn nghe Duy Hạ chính thức thừa nhận lấy.

Duy Hạ nắm chặt tóc cô trong tay, giật mạnh làm da đầu cô đau đớn, cô ta cười như điên dại:"Haha...Mộc Hân ơi là Mộc Hân! Cô thật ngu ngốc! Phải! Mọi thứ là tôi cố tình làm đấy! Tôi muốn cô phải ghen tức khi Phúc An quan tâm tôi, tôi muốn khiến cô và cậu ấy hiểu lầm, muốn cô nhanh chóng rời xa cậu ấy. Rồi tôi... Tôi sẽ từ từ giành lại tình cảm của Phúc An! "

"Ư... "

Lần này lại là âm thanh đau đớn vang lên, nhưng không phải từ miệng của Mộc Hân mà là Duy Hạ. Mộc Hân bất ngờ bẻ tay Duy Hạ, đứng dậy giành thế chủ động ép cô ta vào tường.

Duy Hạ bất ngờ trước sự thay đổi của Mộc Hân, gương mặt cô đột nhiên đầy sự phẫn nộ, hung hăng không còn dịu dàng nữa. Trong ánh mắt cô chứa đựng điều gì đó rét lạnh, mà nhìn vào khiến Duy Hạ run rẩy.

Bốp...

Lần này đến lượt cô phản kháng lại, cô tát mạnh vào mặt của Duy Hạ một cái. Duy Hạ đau đớn muốn thoát khỏi tay cô, dùng dằng nhưng Mộc Hân đã dùng toàn lực để giữ lại.

Mộc Hân không hiểu sao lúc này cô lại mạnh mẽ như thế nữa, cô không hiểu sự tức giận từ đâu mà vây lấy cô. Nhưng khi nghe Duy Hạ nói cô cảm thấy không chấp nhận được, vừa thương cảm cho cô ta, vừa thấy hèn hạ vô cùng:

"Duy Hạ... Từ trước giờ đúng là tôi ngu ngốc, tôi nhu nhược trong tình yêu! Tôi chưa từng đánh ai bao giờ! Nhưng bây giờ tôi cảm thấy dường như còn có kẻ ngu ngốc hơn tôi,...đó là chị! "

"Cô... "_Duy Hạ không biết nói gì khi nghe Mộc Hân nói mình như thế.

Mộc Hân kiên định nhìn vào gương mặt của Duy Hạ, cô tiếp:"Tôi yêu Phúc An, tôi không cần giành, chẳng ganh đua hay tranh đấu với chị. Vì tôi vốn biết anh ấy là của tôi! Anh ấy có quan tâm chị như nào đi nữa thì anh ấy vẫn là bạn trai tôi, còn tôi là bạn gái anh ấy. Nên tôi chẳng cần việc gì lúc nào cũng phải đấu cùng chị. Tôi tự biết giá trị của mình, và địa vị mình nằm ở đâu. Vậy hà cớ tôi phải tranh tình yêu hay sao? Ban đầu, chúng tôi chẳng gặp nhau lâu như chị, vậy mà chúng tôi vẫn đồng ý yêu nhau, tới với nhau. Vậy cho hỏi tôi có thật sự ngu ngốc khi không đấu tranh cho tình yêu của mình không? "

"..."_Duy Hạ lúc này đột nhiên im lặng, đôi mắt không lay động nhìn cô, nhưng lại chứa đầy sự căm phẫn.

"Chị nói tôi đến sau, chị nói tôi cướp anh An, chị nói tôi là kẻ thứ ba. Duy Hạ chị có từng nghĩ qua hay không vậy? Chị ở bên cạnh anh ấy lâu như thế, chẳng lẽ chị tốt đẹp như nào anh ấy không nhận ra được sao? Hơn chục năm bên nhau chẳng lẽ anh ấy không có chút tình cảm với chị? Hai người thường gắn bó như keo không rời mà. Hay vì bản thân chị ngu không biết tận dụng cơ hội chứ? Chị chờ anh ấy tỏ tình sao? Chờ tình yêu tự đến à? Tôi nói chị ngu ngốc! Yêu người ta tại sao không nói ra, để anh ấy có bạn gái lại đi ghen ghét với bạn gái anh ấy. Nhường ấy năm tình cảm bạn bè sâu nặng vậy, nếu anh ấy đã không thổ lộ còn chuyển hướng sang người khác thì chị hà cớ gì phải tự hành hạ mình, hành hạ bạn gái anh ấy như vậy? Cùng là con gái, tôi thấy chị còn đáng thương hơn tôi đó Duy Hạ à! "

Mộc Hân dường như không cảm thấy ghét cay ghét đắng, hay là hận thù gì Duy Hạ đã phá vỡ hạnh phúc của cô và Phúc An. Dường như cuộc tình này của anh và cô, Duy Hạ có phá rối, nhưng lỗi cũng không hẳn ở cô ta, mà có cả cô và Phúc An nữa.

Lỗi ở cô là vì quá nhu nhược, không nói cho anh biết nỗi bận tâm của mình sớm hơn để dẫn đến sự thương tâm khó chấp nhận tha thứ. Lỗi ở anh là vì quá vô tâm, vô tâm đến mức chẳng nhận ra bạn gái mình tổn thương, và lỗi ở anh là cư xử quá mức cùng bạn thân. Duy Hạ căng bản tạo nên mọi ý đồ chia cắt, nhưng nếu không do hai người trong cuộc không thấu hiểu nhau thì cô ta làm sao thành công.

"Duy Hạ tôi lùi bước không phải vì tôi hết yêu Phúc An, nhưng tôi nghĩ chúng tôi không hợp. Anh ấy quá vô tâm, còn tôi lại luôn muốn được chăm sóc. Anh ấy cứ nghĩ tôi ổn thì mọi chuyện không sao. Chị có biết chị đã thành công làm tôi ghen tỵ với tình bạn của hai người không? Tôi ước giá mà tôi chỉ làm bạn của anh ấy thôi cũng tốt rồi. Chị có được bạn thân tốt như thế sao không thỏa lòng, chẳng lẽ chị không sợ tiến thêm một bước sẽ phá vỡ đi luôn tình bạn này nếu tình yêu không thành sao? Nếu Phúc An yêu chị đã không yêu tôi, anh ấy không yêu chị, anh ấy muốn giữ lại tình bạn đẹp này sao chị không hiểu? Không thử tìm cho mình một ngươi con trai khác để mà yêu? Chị ngu ngốc lắm Duy Hạ, dường ấy năm chị cứ để cho yêu thương mình trong lòng không dám nói. Yêu mà không nói là ngu! Chẳng lẽ chị sợ không cảm hóa được trái tim Phúc An? Tôi rời đi là cơ hội tốt cho hai người, cho chị có cơ hội cùng anh ấy thân mật hơn. Đáng lẽ chị nên tận dụng cơ hội, chứ sao cùng tôi tranh đấu như này? Chị không nhận ra là tôi đã chấp nhận thua chị à? Thua trong vị trí quan trọng đối với Phúc An. Chúng tôi chia tay vì những tổn thương mà không nói, vì không thấu hiểu nhau, có yêu tiếp cũng tổn thương. Đến sau hay đến trước không quan trọng Duy Hạ à, quan trọng là mình có hợp nhau, có đủ hiểu nhau hay không thôi. "

Mộc Hân đã cố nói hết lời cho Duy Hạ hiểu như vậy rồi, cô chấp nhận thua Duy Hạ trong một vị trí. Không phải vì cô không đủ khả năng đấu tranh, nhưng cô không muốn đấu, cô không muốn giữ lấy anh. Cô muốn buông tay vì những sự vô tâm mà anh mang đến, anh nhìn không ra tâm trạng của cô thì làm sao có thể tiếp tục. Lấy gì đảm bảo sau này chỉ cần nhìn vào mắt cô anh sẽ biết cô nghĩ gì chứ?

Nhưng Duy Hạ cố chấp không hiểu, cô ta chỉ thêm chán ghét trước những gì Mộc Hân nói thôi. Duy Hạ không muốn Mộc Hân hơn mình, không muốn thua cô. Cô ta hất mạnh tay cô đang giữ mình, đẩy cô một cái khiến hông cô trúng bồn rửa tay rất đau.

Duy Hạ nhức đầu, tức giận khi nghe cô dong dài:"Mộc Hân cô định dạy đời tôi đấy à? "

"Tôi không dạy đời chị! "

Duy Hạ đi qua định túm lấy cô, nhưng Mộc Hân né tránh dùng cùi trỏ đánh vào xương hông của Duy Hạ khiến cô ta đau đớn. Mộc Hân kéo tay Duy Hạ đứng dậy, mạnh mẽ nhìn vào ánh mắt đỏ ngầu kia.

Chát...

Cô cứ thế mà tát thêm cho Duy Hạ một cái đau điếng nữa:"Tại sao chị vẫn ngu ngốc không chịu hiểu hả? Tôi không có cướp Phúc An của chị! Tôi không có giành cái gì của chị cả, là chính chị không biết nắm lấy mà thôi. "

[...]

"Sao cậu ấy đi lâu quá nhỉ? "_Yến Vy ngồi đợi sốt ruột đi qua đi lại.

Gia Hào cũng lo lắng không kém bảo cô nàng:"Em gọi điện thử xem! "

Yến Vy lấy điện thoại bấm gọi liên tục nhưng cô không nhấc máy:"Không liên lạc được! "

Yến Vy đưa mắt nhìn xung quanh, lo lắng trong lòng. Cô nàng thấy Phúc An đang bực bội ngồi nhăn mặt một góc không thấy Duy Hạ đâu thì lấy làm lạ. Cô đi tới chỗ Phúc An hỏi anh:"Ụa Phúc An sao anh ngồi đây? Duy Hạ đâu? "

Yến Vy có vẻ nhanh trí lo lắng điều không hay nên hỏi thế, mong là không có chuyện gì đi. Phúc An thấy Gia Hào ở sau thì chán ghét đứng dậy thô lỗ trả lời:"Không biết! "

"Nguy rồi! Mộc Hân gặp nguy hiểm! "_ Yến Vy đoán có chuyện rồi, nhất định hai người đó ở cùng nhau. Cô nàng vội vã chạy tới hướng nhà vệ sinh.

Hai người kia vừa nghe nói thế cũng vội vã chạy đi theo cô nàng, đến nơi thì thấy cửa khóa trong vội đập đập lo lắng gọi:

"Mộc Hân... Mộc Hân... Cậu có ở đó không? "

"Mộc Hân... Mộc Hân em làm sao rồi? "

Duy Hạ nghe tiếng đập cửa, cả tiếng phá cửa đầy nôn nóng. Có giọng của Phúc An nữa, cô ta cầu mong cửa nhanh chóng bị phá ra, trong đầu có suy nghĩ gì đó đen tối. Cửa gần như sắp phá được, nghe tiếng cạch cạch, rồi bịch bịch. Mộc Hân nghe có người liền muốn xoay người thoát ra, nhưng Duy Hạ lại kéo tay cô lại, cô giằng co:

"Duy Hạ thả ra... Thả ra nhanh... "

Rầm...

"A! "

Cửa được bật tung ra, ba người vội vã nhìn vào trong. Nhưng đập vào mắt họ là hình ảnh Mộc Hân hất tay lên khiến Duy Hạ ngã ra sau, đập đầu vào cạnh ghế gỗ chảy máu.

"Duy Hạ! "

Mộc Hân hốt hoảng đứng ngây người tại chỗ, cô không hề cố ý, cô chỉ vung nhẹ tay thôi mà. Sao cô ấy lại té được chứ? Còn cái ghế rõ ràng là ở góc tường, sao giờ lại gần chỗ họ đứng như thế? Lẽ nào lại là Duy Hạ cố tình sao? Cô thật hết cách với sự ngu ngốc của Duy Hạ mà. Sao nhất định phải bày nhiều mưu vậy chứ? Có đáng không?