“Em muốn đi?”
Lời nói trầm thấp mang vài phần lạnh lẽo khiến Hoa Châu nhất thời á khẩu. Quả nhiên, nghe theo cái lương tâm quả thực sai lầm mà. Đáng nhẽ người bình thường sẽ không dại gì đi ở với “chồng cũ”.
Lần nữa mạnh mẽ hất văng lồng ngực rắn rỏi chắn trước mặt, nhưng bây giờ dù có dùng hết sức mạnh thì cũng chẳng xi nhê.
Anh từ từ hạ thấp cằm xuống, mái tóc anh khẽ chạm vào mặt khiến cô cảm giác nhột, vọi né mặt sang hướng khác.
Sau cùng, anh cũng buông ra. Tấm lưng thẳng nhờ vào ánh sáng ban ngày mà nhìn rõ ra những vết sẹo xấu xí.
Nhìn vào những miếng thịt nổi hằn trên lưng anh, đáy mắt Hoa Châu thoáng tia lay động.
Rốt cuộc anh đã trải qua những gì? Thân phận thực sự bây giờ của anh ra sao? Tất cả đều là ẩn số, làm cô hiện tại thực sự tò mò.
Thấy cô cứ nhìn mãi lưng mình, anh liền khoác áo không biết lấy ra từ chỗ quỷ nào.
Đột nhiên qua lại nhìn cô khiến Hoa Châu trở tay không kịp bèn nuốt nước miếng ậm ờ kiếm cớ né tránh.
“Chuyện của cô Đới …”
“Cô Đới…”
Cả hai cùng nói chung một vấn đề khiến cho không khí gượng gạo hơn.
Vốn muốn hỏi anh chuyện Đới Minh Hồng lấp liếm cho qua hành vi nhìn trộm không mấy văn minh kia, một phần cùng vì nhớ tới việc anh hứa sẽ kể cho cô nếu cả hai sống cùng nhau.
Sống cùng nhau? Trời ơi Hoa Châu cô lại nghĩ cái gì vậy. Thực sự là muốn sống cùng ư? Anh ấy?
Cơ mà nghĩ lại cớ sao lại không được nhỉ.
Aaaaa… Suy nghĩ lệch lạc quá rồi.
Người ta li thân cũng đâu có sống cùng nhau đâu mà. Còn họ là…vợ chồng…
“E hèm… Thì trước đó anh có nói với tôi là anh sẽ kể. Vậy nên giờ anh kể đi.”
Đáp lại cô là nụ cười nhoẻn đầy nham hiểm.
“Tôi nói với em là tôi kể bao giờ?”.
Không ổn. Cảm giác như mình sắp bị lừa.
“Thôi thôi, không chơi mèo vờn bắt chuột với anh nữa. Tôi nghĩ lại cũng chả thấy hứng thú. Các người muốn sao thì tùy.”
Một phong thái khác, giọng nói cũng trở nên có vài phần lạnh lùng. Nhưng đặc biệt hơn cả trong đáy mắt của cô anh nhìn ra đúng là có vài phần lạnh hơn.
Chả nhẽ chuyện này với cô ban đầu cũng chủ là hứng thú thôi hay là lại cái trò kì quái nào đó hòng đưa anh vào tròng.
“Rồi, đầu hàng.” Dịch Tử Nghiêm cười xòa lắc đầu, giơ hai tay như tên tội phạm bị bắt gian tại trận.
Dù có là trò gì của cô bày ra anh cũng nguyện làm người thua cuộc.
Không ngờ anh có động thái này, bước chân muốn bước tiếp của Hoa Châu dừng lại giữa chừng. Mắt nhìn đã thấy anh bước ra từ nhà bếp, trên tay là hai tô mì từ bao giờ.
Tốc độ này, có phần hơi đáng sợ…
“Ăn sáng đã.”
không thấy phản ứng của cô,Dịch Tử Nghiêm không nhìn, tay anh vẫn sắp thức ăn lên bàn. Đến khi ngồi xuống ngay ngắn trước bàn, anh mới bình thản nhìn cô như một đứa trẻ, nói.
“Tôi đói rồi. Phải ăn mới có sức kể chuyện.” Vẫn thấy cô đứng nguyên chỗ đó nhìn mình, anh bất lực thở dài. “ Quả thật chuyện dài lắm, em mau ngồi đi. Mì trương hết lên rồi, ăn sẽ không ngon đâu.”
“Quả thực bữa sáng của anh chỉ có vậy thôi sao?”. Tay chỉ vào tô mì chẳng có gì chỉ có mì đặt trên bàn. Hoa Châu ngờ vực.
“Không biết nấu. No là được.”
Thấy dáng vẻ bất cần của anh Hoa Châu không biết nên cười hay không. Thôi vậy ngồi xuống ăn, nấu cũng đã nấu rồi. Bỏ đi thì cũng không hay lắm.
Chà, coi bộ cũng ra gì đấy. Chỉ một lúc bát mì được đánh bay sạch sẽ.
Lúc này, hình tượng minh tinh rũ bỏ hoàn toàn. Hoa Châu chẳng màng đến dáng vẻ gì nữa, ôm bụng no căng chủ yếu vì nước dùng, chân cho lên ghế từ khi nào.
“Nói đi.”
Dáng vẻ này còn hơn cả bất cần đời nữa ấy chứ.
Dịch Tử Nghiêm mỉm cười, nội tâm anh chắc cũng đang dữ dội lắm. Nhưng vẫn chưa có vẻ là sẽ nói luôn, anh đứng dậy, tay bê bát định mang đi nhưng khi muốn nhấc bát của Hoa Châu lên thì bị cô ngăn lại.
“Anh lại định trốn?”
“Rửa bát, không thì để lúc nữa dầu mỡ đông lại, phiền phức lắm”.
Hoa Châu cũng hiểu cái được gọi là phiền phức này nên để cho anh đi. Còn cô cũng biết điều. Trong lúc Dịch Tử Nghiêm rửa bát, cô lấy khăn lau bàn, rồi chạy vào định lau bếp luôn.
Nhưng lạ thay, cô như bị ma xui quỷ khiến mà bị hấp dẫn bởi cánh tay cơ bắp đang chuyển động không ngừng kia.
Thoắt thấy anh quay lại nhìn mình. Hoa Châu bèn ậm ờ lấy cớ giặt khăn, cô ném thẳng chiếc khăn lên cạnh bồn rửa rồi đi ra ngoài.
Đúng là tay anh ấy đẹp đấy chứ.
Nhưng chân còn chưa ra khỏi cửa bếp thì cánh tay mà Hoa Châu đang mơ mộng ấy đã kéo cô quay lại.
Đối diện với sự thình lình này Hoa Châu xém chút nữa là sà vào lòng Dịch Tử Nghiêm nhưng may sao tay còn lại của cô đã kịp thời bám vào cạnh cửa.
Cô khó chịu chất vấn anh.
“Lại gì nữa?”
“Nghe như tôi đang làm phiền em lắm nhỉ?”
Thì đúng như thế còn gì, cả sáng nay cử giở cái trò mèo vờn chuột xoay cô mòng mòng như quả bóng.
“Trong tủ có quả, em lấy bổ ra mà ăn.” Nói xong Dịch Tử Nghiêm cũng không nắm lấy cánh tay của Hoa Châu nữa. Quay lại chỗ vò cái khăn Hoa Châu để lại.
Thấy cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Hoa Châu thấy rằng, sáng nay đã làm phá vỡ toàn bộ sự điềm tĩnh của cô. Không hiểu sao cứ thấy anh là cô lại mất bình tĩnh.
Hoa quả được gọt tinh tươm, mấy miếng táo còn được Hoa Châu cắt thành hình con thỏ.
Công nhận tủ lạnh nhà Dịch Tử Nghiêm cái gì cũng có. Thế mà sáng ra anh chỉ pha mỗi mì tôm không. Lãng phí.
Dịch Tử Nghiêm chẳng hiểu sao lại đoán được ý sâu xa trong Hoa Châu. Anh hạ mình xuống sofa ngồi cách cô chỉ có một bàn tay.
“Bình thường, sẽ có giúp việc đến. Nhưng hôm nay, ngày đặc biệt nên chắc chiều tối bà ấy sẽ ghé qua.”
“Ò.”
Hoa Châu gật gù như hiểu ra một chân lí. Tay cũng gọt nốt miếng cuối cùng xong. Đặt dao xuống, ngồi vắt chân, tay với lấy miếng quả, lưng tựa ra sau ghế.
Trùng hợp thay tay Dịch Tử Nghiêm cũng đang vắt ngang.
Cả hai người hoàn toàn không để ý rằng, khung cảnh bây giờ rất giống đôi tình nhân chung sống êm ấm.
“Rồi, anh đừng viện cớ gì nữa. Mau kể đi.”
Dịch Tử Nghiêm quay sang cười, mắt thấy tư thế hai người, đáy mắt anh dần mờ đục. Giọng nói có chút trầm thấp nghe lôi cuốn cực kì.
“Đút cho tôi.”