Lâm Anh hớt hải chạy đến chỗ nó, từng giọt mồ hôi chảy dài, vài sợitóc ướt đẫm dính trên trán. Cô bạn quệt tay lau đi mồ hôi, thở hổn hển, 1 tay chống vào tường,nói :
- Mạch Nha, hai tuần nữa đại hội thể thao ở trường diễn ra rồi.Cậu phải tham gia đội bóng rổ, chúng ta không đủ người.
Nó ớ người.Bóng rổ á, nó chưa từng chạm tới quả bóng bao giờ thì làm saomà chơi được chứ. Cùng lắm thì nó chỉ có kinh nghiệm…nhìn người khácchơi mà thôi chứ quả bóng to như vậy sao nó cầm nổi. Nó xua tay:
-Tớ chịu. Tớ không biết chơi.
- Lớp trưởng, làm ơn đấy.Cậu bảo bạn trai cậu dạy cho. Cao thủ bóng rổnhư anh ấy mà không dạy được cho cậu sao?Gấp lắm rồi.Cậu cố đi tập chứmấy bà tiểu thư lớp mình không trông mong được gì đâu.-Nói rồi Lâm Anhvỗ vỗ vai nó chạy vụt đi, miệng vẫn không quên nhắc nhở nó :
- Thế nhé, cậu tự học qua chút rồi đến chiều chủ nhật ra nhà thi đấu cả đội cùng tập. Cậu không được trốn đâu đấy.
Nó đứng đần ra đó, miệng cứng đơ, chưa kịp nói gì thì Lâm Anh chạy mấtrồi. Nó lo lắm nhưng biết làm sao giờ, nhỏ Lâm Anh “đầu gấu” đã túm lấynó nói như vậy mà nó không đi chắc chớt quá. Nó đành lững thững đi rasân bóng rổ xem các chị khối trên chơi. Eo ơi, nhìn mấy bà ấy giành giật nhau quả bóng mà nó thấy sợ. Quang không biết tự bao giờ đã đứng ở saulưng nó nhưng nó thì mắt vẫn chăm chú dõi theo từng đường chuyền bóng.Quang lấy một bàn tay che mắt nó lại. Nó giật mình vội gỡ ra nhưng không tài nào gỡ nổi.Nó hoang mang không biết ai trêu mình thì thì một giọngnói vang lên :
-Đoán xem ai đây.
Nó nghe thấy giọng nói quen thuộc, chu cái mỏ đáng yêu giận dỗi, hai chân giậm giậm lên đất:
-Quang, anh bỏ ngay tay xuống, em đang xem mà.
Quang buông tay khoác lên vai nó:
-Em muốn học à?
Nó ngước mắt lên nhìn Quang. Anh đang hướng con mắt về phía sân bóng, đánh giá kĩ thuật của từng người trong đám nữ sinh chơi bóng rổ kia. Nó ngập ngừng nói, giọng nhỏ xíu:
-Anh dạy em được không?
Quang giả vờ như chưa nghe thấy, ghé tai sát vào mặt nó, cố ý nói :
-Em nói nhỏ quá,anh không nghe thấy gì cả, nói to chút xem.
Với khoảng cách này, chỉ cần nó mở miệng là môi lập tức chạm má anh.Lão Quang cáo già hí hửng. Nó xoay người , nhón chân, miệng kề sát taiQuang :
-Dạy em chơi bóng nhé.
Quang tụt cảm xúc, lẽ ra cứ đứng như lúc nãy nói có phải hơn không, sao lại xoay người chứ. Quanggật đầu, lần này dạy cô nhóc này cậu nhất định phải đòi phí, ha ha, nghĩ đến lòng cậu sung sướng, thầm đếm sẽ đòi được bao cái hôn vào máđây.Mạch Nha hoàn toàn không biết cái suy nghĩ xấu xa của Quang cứ lonton theo anh đến sân bóng đằng sau.
Quang đưa cho nó quả bóng, nó vụng về bắt lấy.Quang nói tiếp :
-Anh sẽ dạy em những bước cơ bản để làm quen với bóng rổ. Đầu tiên là nhồi bóng chữ V. Em nhìn theo anh rồi làm theo.
Nó gật đầu nhìn hai tay Quang đập bóng hình chữ V liên tục tay cố làm theo nhưng vẫn bị trật mấy lần. Quang chỉnh cho nó, miệng nói không ngừngnghỉ. Sau khi nó khá quen tay rồi Quang mới hướng dẫn nó những động táckhác như lăn bóng, vòng bóng qua eo, qua chân, ném bóng sau lưng. Đây có thể coi là những động tác cơ bản nhất. Nhìn Quang uyển chuyển tập vớiquả bóng nó thầm thán phục.Quang vỗ vai nó:
-Lần đầu thì ai cũng thế cả? Em cứ tập chăm chỉ sẽ tốt lên thôi.
Mấy ngày sau đó nó bị Quang lôi đến sân bóng hướng dẫn đủ kiểu, lại có mấyông 12 trêu chọc làm nó ngượng chết mất.Sau bao ngày tháng có thể nói là gian khổ vô cùng, nó cũng đã có thể gọi là biết chơi bóng rổ. Lúc nàyQuang mới cho nó tập ném bóng.
Nhìn cái rổ cao thế kia nó chắc chắn là ném không vô đâu, nó lùn lắm. Quang xoa đầu nó :
-Tự tin lên nào.
Cậu hướng dẫn rồi ném một lượt ở cự li gần cho nó xem, sau đó chỉnh tư thếcho nó , hướng dẫn cách ném, cách nhún chân. Hai bàn tay to lớn của cậuáp lên hai tay nó, cầm chắc lấy bóng rồi ném. Nó tập ném cả buổi chiều,người như muốn gãy ra, cổ mỏi nhừ nhưng thành quả là trong mấy chục quảnó ném cũng đã có một quả vào rổ. Lúc đó nó hạnh phúc mà nhảy như conloi choi khiến Quang phì cười.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh,vậy là cũng đã đến đại hội thể thao toàn trường.Nhưng hôm nay, trận đấubóng lớp nó trùng với trận bóng đá lớp Quang nên hai đứa không đi cổ vũcho nhau được. Quang động viên nó :
-Cứ bình tĩnh. Không phải lo lắng gì cả, em cứ chơi hết mình là được. Hết trận thì ra đây nha.
Nó gật đầu :
-Anh cũng chơi tốt nhá.
Nó ra sân trước, tập hợp cả đội rồi cũng khởi động trước khi thi đấu. Nóthấy rất run vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó tham gia đại hội thểthao mà. Nó cố trấn áp bản thân mình, thầm nhủ phải bình tĩnh. Ở phíađội bên kia, Y Lan cười lạnh:
-Ranh con,mày sắp tiêu rồi.
Ả ta hất mái tóc dài màu đỏ, sải bước tới cạnh đám bạn của mình dặn dòmấy câu rồi đến bên cạnh một người con trai đang ngồi ở góc tường. Phânđội đấu với nhau là có sắp xếp hết của ả, ai bảo thầy thể dục là chú của ả chứ. Ả còn cố ý sắp xếp trận đấu lớp Mạch Nha với lớp ả trùng vớitrận đấu bóng đá của lớp Quang để tiện ra tay.Xem ra tính toán của ả rất kĩ lưỡng.Người đó gật đầu tán thưởng ả rồi xoay bước đi.