Em Thấy Núi Xanh

Chương 48




Ban đêm, trời đổ một trận tuyết lớn, tới sáng, trên mặt đất và các mái nhà của tiểu khu đã trắng xóa, vài cành ngô đồng già cũng đã đứt lìa khỏi cây.

Lý Thanh dậy sớm dọn dẹp trong ngoài nhà một lượt, Lâm Húc Đông thì đi dán câu đối lên cửa. Di động của ông đổ chuông, là một dãy số không có tên trong danh bạ, người tìm ông rất nhiều, Lý Thanh lại chẳng bao giờ động đến điện thoại của ông.

“Ông Lâm, điện thoại của ông này, vào phòng mà nghe, để cho hai đứa nó ngủ thêm một lúc nữa, đừng có đánh thức chúng nó.”

Lâm Húc Đông lau tay rồi nhận lấy điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ bực bội, ông nghiêng người, ấn nút tắt máy.

Lý Thanh liếc ông một cái, “Sao lại không nghe?”

“Điện thoại quấy rầy thôi, bà đi nấu cơm đi.”

Năm phút sau, số máy đó lại gọi tới, Lâm Húc Đông nghiến chặt hàm, miết mạnh chiếc điện thoại, khớp ngón tay gồ lên trắng bệch.

Lý Thanh vào bếp đun nước, Lâm Húc Đông đóng cửa phòng lại, đi ra ban công trong phòng ngủ rồi mới bắt máy.

“Cục trưởng Lâm, năm mới tốt lành.”

“Ông lại muốn làm gì!”

“Cục trưởng Lâm đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói lời cảm ơn với cục trưởng Lâm thôi. Triển Diễm mới nhờ bạn nó mua được một ít trà ngon, lúc nào cục trưởng Lâm có thời gian rảnh, để nó mang đến biếu ông nếm thử.”

“Không cần, đây là một lần cuối cùng rồi, đừng có liên lạc với tôi nữa!”

“Cục trưởng Lâm nói gì vậy, thường xuyên liên lạc, tình cảm mới không đứt đoạn được chứ.”, quả nhiên người ở đầu dây bên kia bật cười, ẩn ý sâu xa, “Sức khỏe của chị nhà vẫn tốt chứ?”

Sắc mặt Lâm Húc Đông trầm xuống, ông thấp giọng quát, “Triển Thiên Hùng, tôi cảnh cáo ông, đừng có lấy người nhà tôi ra uy hiếp tôi nữa! Con giun xéo lắm cũng quằn thôi!”

Ông ngắt máy, thở phì phò đấm một phát vào tường.



Khó có dịp được quẳng bỏ công việc và những chuyện rối rắm khác ra khỏi đầu, Lâm Hạnh Tử quyết tâm ngủ nướng một hôm, cũng không cho Giang Ngôn dậy, nằm ôm anh quá ấm, cô còn chẳng muốn động đậy.

Giang Ngôn đã hai ngày không cạo râu, hàm dưới lún phún những lọn râu ngắn, Lâm Hạnh Tử ngủ đẫy giấc rồi lại bắt đầu nghịch ngợm, chốc chốc lại sờ sờ, một lúc lại cọ cọ.

Ngoài cửa sổ, bông tuyết bay lả tả theo gió, trong nhà ấm áp yên tĩnh, chẳng ai nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng hít thở đều đều của nhau.

Lý Thanh không quấy rầy họ. Lúc Lâm Hạnh Tử vào bếp uống nước mới biết sáng sớm Lâm Húc Đông bị lên cơn suyễn, đã uống thuốc và vào phòng nghỉ ngơi rồi. Giang Ngôn không thể về quê ăn Tết với mẹ nên gọi điện về cho bà, mẹ Giang dặn anh chú ý giữ sức khỏe, nhân thể kể luôn chuyện bố của Quý Thu Trì hôm qua lại đến hỏi thăm chỗ ở của cô, vì tháng này cô không gửi tiền về nhà. Giang Ngôn dặn bà cố gắng tránh đi, bởi lão ta căn bản là không chịu nói lý lẽ, chỉ quan tâm đến tiền.

Lâm Hạnh Tử nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ của bố mẹ lại rồi đi ra, dựa vào lòng Giang Ngôn, rầu rĩ nói: “Mấy năm nay bố già đi nhanh thật đấy, tóc bạc hết cả rồi.”

Lâm Húc Đông đã hơn năm mươi tuổi. Ông không có hậu thuẫn tốt, coi như là dựa vào chính bản thân mình mà đi được đến ngày hôm nay, danh tiếng trong cục vô cùng tốt. Giang Ngôn tình nguyện tin rằng trước sau ông vẫn luôn đứng về phía chính nghĩa.

“Trong cục dồn lại không ít vụ án, bố chịu nhiều áp lực, vừa nãy cũng đã liên hệ với bác sĩ Tần rồi, lát nữa anh đến bệnh viện lấy thuốc.”

“Em đi cùng anh.”, Lâm Hạnh Tử ngẫm nghĩ, bố đổ bệnh khiến cô bỗng dưng động lòng trắc ẩn, “Nhân thể đến đơn vị anh đi, mẹ gói sủi cảo, mang cho cô ấy một ít… Hôm nay là Tết mà.”

Quý Thu Trì vẫn còn bị giam ở cục cảnh sát.

Nhất định Triển Thiên Hùng sẽ bảo lãnh cho cô ấy ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Nói xong câu này, Lâm Hạnh Tử thoáng cảm thấy bối rối. Lúc trước, người đòi Giang Ngôn phải ly hôn hoặc giữ khoảng cách với Quý Thu Trì cũng đều là cô, hiện giờ người muốn trao cho Quý Thu Trì chút ấm áp ngày Tết cũng là cô, trước sau cũng chỉ cách có nửa năm.

Bàn tay cô bị anh nắm lấy, muốn giãy ra cũng không giãy được, cô vừa ngẩng đầu đã lọt vào ánh mắt đầy ý cười của anh.

Cô quên sạch những gì mình nói hôm uống say, cho dù trong đầu còn vụn vặt chút hồi ức, cô cũng coi như chưa từng xảy ra. Chuyện thừa nhận mình ghen nhầm đó, cũng chỉ có lúc say mới làm được.

Giang Ngôn chỉ cười chứ không nói, nhưng lại như đã nói hết cả rồi. Lâm Hạnh Tử thẹn quá hóa giận, liền nhảy chồm lên che mắt anh lại. Vừa hay Lý Thanh nhìn thấy, bà lại cho rằng cô mới sáng sớm đã định gây chuyện với Giang Ngôn, vì thế lắc đầu thầm tính bữa tối nay sẽ nấu thêm một bát canh bổ.

Ăn sáng xong, Giang Ngôn nấu một phần sủi cảo, sau đó đến bệnh viện lấy thuốc. Lâm Hạnh Tử bảo tài xế mang thuốc về, còn cô cùng Giang Ngôn đến cục cảnh sát.

Trên đường, xe cộ đi lại thưa thớt hẳn.

Tối hôm qua, Lâm Hạnh Tử đã uống thuốc trị cảm, lại bị làm cho đầm đìa mồ hôi như vậy, hiện giờ sắc mặt đã tốt hơn nhiều, “Anh trai anh với anh có giống nhau không?”

Giang Ngôn đánh tay lái, “Anh ấy giống bố, còn anh giống mẹ nhiều hơn.”

Lâm Hạnh Tử đã từng xem ảnh chụp bố Giang hồi ông còn trẻ, gương mặt nhìn khá hiền lành, lúc đó cũng chưa động vào ma túy, cho dù là nét ảnh cũ kỹ từ rất nhiều năm về trước nhưng cũng không che đi được vẻ đẹp trai của ông.

Ven đường có một gánh hàng bán hạt dẻ rang, Giang Ngôn bèn hỏi cô, “Muốn ăn không?”

Lâm Hạnh Tử:???

“Ảnh đại diện Wechat của em chẳng phải là hạt dẻ rang sao?”

“…”

Quả nhiên anh đã biết đó là tài khoản của cô từ lâu rồi!

Sắc mặt Lâm Hạnh Tử lúc đỏ lúc trắng, trong lòng như có thiên binh vạn mã đang chạy ầm ầm, khiến cô không thốt ra nổi một chữ nào. Giang Ngôn xuống xe chạy qua đó mua một túi, sau đó bóc một hạt đút cho cô ăn thử.

Mãi cho tới khi đến cục cảnh sát, Lâm Hạnh Tử vẫn không thèm để ý đến anh, chỉ cắm cúi ăn để che đi vẻ xấu hổ. Cô còn chẳng nhớ mình đã từng gửi cho anh những tin nhắn như thế nào, mà chủ yếu cũng là trong khoảng thời gian anh ở nơi khác, nửa năm nay anh về lại bên này, cô gần như không động vào tài khoản Wechat đó.

Cục cảnh sát xếp nhân viên ở lại trực ban. Lâm Hạnh Tử không đi theo vào, ngồi ở ghế phó lái, đọc tin nhắn bạn gửi nói về bộ phim điện ảnh mới chiếu sáng nay, công ty cô cũng có một diễn viên trẻ tham gia, tuy đất diễn không nhiều, nhưng ít ra cũng được lộ mặt.

Cô cũng lười giả vờ, dù sao thì cũng đã lộ rồi, cứ dùng luôn tài khoản chỉ kết bạn với mỗi anh để nhắn tin cho anh. Cô hỏi anh có ổn không, Giang Ngôn hồi âm bằng một icon, là icon hình ngón tay giơ “OK” có sẵn của hệ thống, hơi lỗi thời, nhưng lại vô cùng đáng yêu.

Trang cá nhân của anh cũng chỉ có một hoạt động duy nhất, là một bức ảnh chụp cảnh hoàng hôn, hình như được chụp ở sân bóng rổ, không có bất kỳ chú thích nào, thời gian là sáu năm trước, lúc anh còn đang học Đại học năm thứ hai.

Giang Ngôn không ở lại cục cảnh sát lâu, anh nhờ đồng nghiệp gửi sủi cảo cho Quý Thu Trì, sau đó đi ra luôn.

Lâm Hạnh Tử nhìn đồng hồ, bữa tối vào lúc bảy giờ, Lâm Tang và cả nhà Lâm Kha cũng phải tận chiều mới có thể đến.

“Giang Ngôn, mình đi hẹn hò đi.”